Nhật Hạ nghỉ trưa xong lại tiếp tục đi làm, mẹ cô bảo tối nay vợ chồng một lời nói cho rõ ràng. Đừng một mình ôm hết sự nghi ngờ mà thêm căng thẳng. Việt Hoàng từ đầu giờ chiều đã vùi đầu vào đống bệnh án chất cao. Anh không có thời gian gọi điện cho vợ, Nhật Hạ hiểu tính chất công việc của anh nên rất thông cảm. Ở điểm này anh cảm ơn cô nhiều lắm, nhưng hôm nay lại khác. Điện thoại vẫn im lặng, không một tin nhắn, không một lời giải thích, cô sắp phát điên lên rồi.
Nhật Hạ nhập sai mấy lần thông tin khách hàng, sếp Minh cứ thù lù xuất hiện trước mặt cô. May mắn anh ta không còn tỏ vẻ khó chịu hay la mắng cô. Tâm trạng đang bực, anh ta mà nhắm vào cô nữa thì Nhật Hạ sẵn sàng cãi tay đôi. Sếp Minh đương nhiên biết bây giờ cô như con nhím xù lông, xem ra Thiên Trang đã thành công. Tiếp theo là đến anh ta hạ màn. Năm giờ chiều trời bắt đầu mưa, cơn mưa trái mùa chẳng được chào đón. Nhật Hạ mở cốp xe, chẳng có chiếc áo mưa nào, cô đành chờ mưa tạnh bớt rồi về. Việt Hoàng định qua đón vợ nhưng gọi mãi điện thoại cô vẫn trong trạng thái thuê bao. Anh nghĩ cô đã về nhà nên nhanh chóng về với vợ con. Nhật Hạ thấy mình xui hết chỗ nói, mưa chỉ còn lác đác có thể về được rồi thế mà xe cô không nổ máy. Cứ như cả thế giới đang chống lại mình vậy, điện thoại thì hết pin, bực đến phát khóc.
Một chiếc xe ô tô đắt tiền dừng trước mặt cô, sếp Minh từ trong ló đầu ra, anh ta cười tươi khiến cô bất giác rùng mình.
"Xe hỏng rồi à, gửi lại đi lên tôi chở về."
Anh ta đột nhiên tốt bụng như vậy càng nguy hiểm hơn, Nhật Hạ từ chối thẳng thừng.
"Cảm ơn sếp, tôi về taxi được rồi."
"Sợ tôi ăn thịt cô à, nhanh lên xe đi trời sắp mưa to kìa."
Anh ta cứ lằng nhằng mãi, thôi để anh ta đưa về một lần cũng không đến nỗi nào. Trời đã bắt đầu kéo mây đen, cô chẳng muốn mình ướt như chuột lột. Nhật Hạ ngồi vào ghế phụ, sếp Minh không làm gì quá đáng. Anh ta còn quay sang xin lỗi cô, bảo rằng áp lực công việc nên mới hay la rầy. Nhưng chủ yếu vì muốn cô tốt hơn chứ không có ý ganh ghét gì. Nhật Hạ tuy biểu hiện mình thông cảm, nhưng trong lòng đã sớm hiểu rõ con người sếp Minh. Cô chỉ tóm gọn trong hai từ 'nhỏ mọn'.
Trên đời luôn có những sự trùng hợp đem đến sự hiểu lầm đáng kinh ngạc. Nhật Hạ vừa mở cửa thì thấy xe Việt Hoàng ngay phía sau. Anh cứ thế nhìn cô tấm kính chắn. Sếp Minh lịch sự đến mức xuống xe tiễn cô, Nhật Hạ cảm ơn rồi đi thẳng vào nhà. Cô chưa thể lấy lại bình tĩnh khi giáp mặt Việt Hoàng. Lúc nãy cô rõ ràng nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của anh, người ta chỉ đưa cô về nhà còn anh đã làm gì vào sáng nay. Nghĩ tới thôi lồng ngực đã phập phồng tức nghẹn. Việt Hoàng đang ghen, anh thừa nhận mình không cao thượng gì cả, thấy vợ mình đi chung với người đàn ông khác là anh không thể chịu được. Lại còn đúng tên sếp ấy, anh muốn đấm vào vẻ mặt cười gian của anh ta.
Việt Hoàng vào nhà đã tìm vợ đầu tiên, bà Nguyệt cảm giác hai vợ chồng hôm nay rất lạ, mặt nặng mày nhẹ. Mới buổi sáng còn cười nói vui vẻ đây mà, hay bà đa nghi quá chăng. Nhật Hạ chờ đợi giây phút cùng anh nói rõ mọi chuyện, mỗi giây trôi qua trong lo sợ.
"Sao anh ta lại đưa em về?"
Anh dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi cô, nhìn Nhật Hạ lạ lắm, cô đang ở ngay bên cạnh nhưng anh có cảm giác xa cách nghìn dặm. Ngay cả lời nói cũng lạnh lùng.
"Xe em hỏng, điện thoại hết pin, anh ta có lòng tốt thì đưa về thôi."
Cô né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nhật Hạ thở mạnh, hai tay cô giấu trong túi áo, chúng vì hồi hộp mà thoáng run.
"Sáng nay anh đã đi đâu, làm gì, với ai? Em muốn biết tất cả."
"Anh ở bệnh viện vẫn công việc như thường ngày thôi, sao em lại hỏi như vậy?"
Việt Hoàng đã sai lầm, anh nghĩ chuyện gặp Thiên Trang sáng nay không có gì để kể cả. Còn Nhật Hạ thì ngược lại, cô cho rằng những điều Thiên Trang nói là đúng, nếu không tại sao anh lại giấu cô.
"Em hỏi lại lần cuối, anh ở bệnh viện suốt cả ngày sao?"
Việt Hoàng nâng mặt cô lên, khi nhìn thấy đôi mắt long lanh chực trào, anh hoảng hốt nắm tay cô.
"Hôm nay em lạ lắm nói anh nghe có gì hiểu lầm phải không?"
"Anh đừng hỏi ngược lại em, chỉ có mình em lạ thôi ư, anh thì sao? Anh đến nhà vợ cũ nhưng lại bảo cả ngày ở bệnh viện, rõ ràng đang nói dối em."
"Phải, anh có đến nhà Thiên Trang nhưng là vì... "
Việt Hoàng chưa nói hết câu đã nghe tiếng chuông điện thoại, ai lại gọi đúng vào giờ phút này. Nhật Hạ cũng muốn nhìn xem chủ nhân cuộc gọi kia là ai. Khi thấy cái tên Thiên Trang, cô muốn đập luôn điện thoại nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ.
"Anh nghe máy đi, mở loa ngoài cho em nghe cùng."
"Anh về nhà chưa, em gọi để cảm ơn anh. Nhờ anh mà em thấy mình hồi sinh trở lại, cảm giác yêu đời hơn. Bệnh này của em chắc chắn sắp được chữa khỏi rồi."
Nhật Hạ chán ghét giọng cô ta cực điểm, cảm ơn cái quái gì, cô giật điện thoại ném mạnh xuống sàn làm Việt Hoàng giật mình.
"Có phải em hiểu lầm gì rồi không? Cô ta uống thuốc ngủ tự tử nên anh mới đến cứu. Anh hoàn toàn không có ý gì khác với cô ta, một chút cũng không có."
Anh thật sự sợ cảm giác này, ôm cô vào lòng nhưng chẳng thể hiểu thấu được nhau. Thiên Trang muốn tự tử sao? Ăn mặc khêu gợi để tự tử, còn chụp ảnh gửi cho cô. Cuộc gọi lúc nãy là dụng ý gì? Nhật Hạ tâm trạng rối bời. Việt Hoàng vẫn tiếp tục giải thích, anh không thể để sự hiểu lầm kéo dài, điều đó chỉ khiến cho tình cảm giữa hai người rạn nứt thêm.
"Nếu em không tin anh có thể gọi lại để cô ta xác nhận."
Việt Hoàng như chúng minh lời mình nói là thật nhặt điện thoại dưới sàn lên. Màn hình đen thui như chính vòng vây hai người bấy giờ, anh lúng túng.
"Máy hư rồi."
"Vậy dùng máy em đi, anh nhìn xem kiệt tác của cô ta này."
Anh nheo mắt nhìn tấm ảnh, còn hiện rõ số điện thoại của anh. Việt Hoàng đã biết nguyên nhân nằm ở đâu. Thì ra cô ta có dụng ý cả, luôn miệng bảo chúc anh hạnh phúc, sẽ không làm phiền gia đình anh. Vậy mà sau lưng âm thầm đâm một nhát, định chơi trò ly gián vợ chồng anh. Việt Hoàng phẫn nộ, anh trấn an vợ.
"Em bình tĩnh nghe anh, tất cả những lời anh nói điều là sự thật. Bây giờ anh sẽ đến nhà tìm cô ta, bắt cô ta nói rõ ràng mọi chuyện."
"Em đi cùng anh."