Buổi trưa cô về nhà ăn cơm Việt Hoàng canh rất đúng giờ, cô vừa ngồi vào bàn anh đã thấy anh gọi điện thoại, chủ yếu nhắc nhở cô uống thêm lần thuốc nữa. Chỉ có bà Nguyệt và Nhật Hạ ăn cơm, bố chồng cô và Việt Hoàng đều ở bệnh viện.
"Cuối tháng là giỗ ông nội, năm nào họ hàng cũng đến ở vài ngày, có người con chưa gặp lần nào sẵn dịp này mẹ giới thiệu luôn."
"Cúng lớn không mẹ?"
"Mọi năm thì mời đồng nghiệp của bố con đến chơi, năm nay chắc cũng vậy. Vài bàn thôi, con tính xem hôm đó có đi làm không?"
Nhật Hạ mở lịch ra xem vừa hay trúng thứ bảy. Họ hàng bên nội của Việt Hoàng có cô Hằng là khó tính nhất, bà Nguyệt về làm dâu mấy chục năm nay nhưng vẫn không thân nổi với cô ta. Mỗi năm giáp mặt một lần nên ngoài mặt cười nói như thường chứ ở chung nhà không ai chịu được. Bà Nguyệt kể trước với Nhật Hạ về bà cô này để cô biết cách mà đối phó, sợ rằng với tính cách của Nhật Hạ sẽ bị bà ấy bắt nạt.
Hai ngày cuối tuần Nhật Hạ về nhà mẹ, cô đã nói với mẹ chồng, bà còn gửi quà cho bố mẹ cô. Trước khi đi ngủ, Nhật Hạ báo trước một tiếng với Việt Hoàng, hai vợ chồng cả ngày chỉ gặp nhau và buổi tối, muốn quấn quýt lấy nhau càng khó vì bé Min dọn luôn qua phòng Việt Hoàng ở.
"Ngày mai em về nhà mẹ, thứ hai em về lại."
"Vậy anh đi cùng em. Chúng ta chơi hai ngày rồi về."
"Anh không đi làm à?"
"Anh xin đổi ca trực, thèm món mẹ vợ nấu nên phải tranh thủ chứ!"
Bé Min cũng muốn đi, con bé bám dính lấy bố như cái đuôi nhỏ. Việt Hoàng khuyên con ở nhà với bà nội nhưng bé Min nhất quyết đòi theo, anh còn tính hai vợ chồng về nhà vợ sẽ có không gian riêng, cưới nhau cả tháng rồi mà anh vẫn 'ăn chay', chưa có một đêm tân hôn đúng nghĩa. Nhật Hạ lên giường trước, cô mới mua một tập truyện tranh, từ dưới gối lôi ra giả vờ tạo bất ngờ cho bé Min.
"Ôi truyện mới này, cho con đấy."
"Cảm ơn cô."
Nhật Hạ đang lo con bé xưng hô kiểu này mẹ cô nghe được chắc chắn sẽ không vui, Nhật Hạ thử lấy lòng bé Min.
"Nếu con gọi cô là mẹ thì cô mua cho con cả tủ truyện mới luôn."
Con bé thấy vậy nhưng không hề lung lay, giống như đã mặc định sẵn trong đầu chỉ có Thiên Trang mới là mẹ, còn Nhật Hạ có đối xử tốt thế nào cũng không phải. Việt Hoàng là người kiên nhẫn nhưng đang dần vơi mất vài phần nhẫn nại với bé Min. Anh bế con ngồi vào lòng.
"Con không nghe lời bố à, phải gọi là mẹ, đừng mở miệng là cô Hạ nữa. Ngày mai con đến nhà ông bà ngoại, ở trước mặt mọi người phải lễ phép và nghe lời, như vậy mới ngoan, mới được nhiều người yêu quý."
"Nhưng các bạn trong lớp con đều có một người mẹ thôi, con không muốn khác với các bạn."
Lý lẽ của con nít làm hai người lớn chẳng biết giải thích thế nào. Nhật Hạ nhướng mày ra hiệu chồng dừng lại, tiếp tục đọc truyện cho con. Việt Hoàng phải triệt để giải thích, ngày mai sang nhà bố mẹ vợ anh không thể để Nhật Hạ khó xử.
"Con gọi bố thì phải gọi vợ bố là mẹ, bạn cùng lớp con đều gọi như vậy hết. Con không khác các bạn, mà là con có thêm một người mẹ nữa yêu thương con, như vậy nên vui mừng mới phải. Đúng không?"
Bé Min tách ra khỏi người anh, con bé ôm gấu bông nằm úp mặt lên gối, Nhật Hạ tay vỗ nhẹ lưng con, hành động này tạo cảm giác an tâm cho trẻ. Hai người đều nhìn nhau lắc đầu.
Buổi sáng Nhật Hạ dậy sớm nhất, cô đang rửa mặt thì Việt Hoàng vào.
"Anh không ngủ thêm đi, lâu lâu mới có ngày nghỉ."
Việt Hoàng ôm lấy cô, cả người lười biếng dựa vào Nhật Hạ.
"Vậy em dậy sớm làm gì?"
"Em được về nhà vui quá không ngủ được, anh nói xem lý do này hợp lý không?"
Việt Hoàng yêu chiều véo mũi cô, anh vòng tay ra phía trước kéo cô vào lòng.
"Lớn rồi mà y như con nít."
"Thế anh không thích con nít à?"
"Chịu thua em luôn đấy."
Nhật Hạ thích thú vẩy nước vào mặt anh, người nào đó vừa chê tính cô trẻ con thế mà bây giờ cùng cô nghịch nước. Nụ cười bên môi Nhật Hạ chói lói đến mức Việt Hoàng không nhịn được mà ngậm lấy đôi môi căng mọng ấy. Đây là nụ hôn đầu của cô, Nhật Hạ nhắm mắt hưởng thụ, hai tay từ từ vòng lên cổ anh. Việt Hoàng chìm đắm trong sự ngọt ngào mà cô mang đến từ nhẹ nhàng chuyển sang cuồng dã. Không khí trong phòng dần nóng lên, Nhật Hạ lùi về sau, lưng chạm vào tường làm chỗ dựa, cô cảm giác hít thở không thông, Việt Hoàng hôn chưa đủ, nhưng nhìn cô gái trong ngực mặt đỏ phừng miễn cưỡng buông cô ra.
"Ngốc ạ, hít thở đi chứ."
Nhật Hạ xấu hổ vỗ vào ngực anh vài cái, cô rửa mặt xong chạy nhanh ra ngoài giống như anh là hổ đói. Gia đình ba người ăn sáng xong lên đường, lúc xe dừng đèn đỏ bé Min đột nhiên đề cập đến việc con bé muốn học tiếng anh. Nhật Hạ là người đầu tiên tán thành, trẻ con nên học thêm ngôn ngữ khác để kích thích trí não, tăng khả năng ghi nhớ. Học thêm ngôn ngữ mới giúp bé phát triển triển với tư duy cao, Việt Hoàng cũng chung ý nghĩ với Nhật Hạ. Thứ hai anh sẽ đăng ký cho con.