Edit: Mị Mê Mều
Sức lực trên cổ dần dần siết chặt, càng ngày càng ngang tàng, nghẹt thở và đau đớn khiến Thạch Giảo Giảo nhón chân lên hết mức có thể.
Dùng hết toàn lực, cổ họng cũng chỉ phát ra được những tiếng ú ớ vô nghĩa: "Ặc... ặc... "
Cánh tay nhỏ bé yếu ớt của cô bắt lấy bắt lấy cánh tay cường tráng trên cổ mình, đánh đấm vô ích, nước mắt trên khóe mắt trượt xuống theo gò má non mịn trắng sứ của cô, cọ rửa lớp trang điểm tỉ mỉ trên gương mặt, rồi rơi trên áo cưới trắng tinh một cách im lặng.
"Không phải cô đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho mẹ tôi sao? Bây giờ bà ấy ở đâu?" Giọng của người đàn ông hơi khàn, đè cực thấp, rõ ràng đã tức giận tới cực điểm, lại gần như không dao động, giọng nói lạnh băng như nước đá dội xuống đầu, lạnh đến tận xương tủy.
"Ặc..." Thật ra tôi cũng rất muốn nói, nhưng cmn anh buông tay ra đi!
Thạch Giảo Giảo nghẹn đỏ mặt, vì thời gian dài hít thở không thông mà tròng mắt xinh đẹp dần dần trải đầy tơ máu, trước mắt biến thành màu đen từng hồi. Ngón tay cô cố hết sức bẻ ngón tay người đàn ông ra, nhưng đối với người đó mà nói, nó chỉ như mèo gãi, không chút sức lực.
"Mẹ tôi ở đâu?" Người đàn ông lập lại lần nữa, giọng nói còn muốn lạnh lẽo hơn lúc nãy, mang theo nghiến răng nghiến lợi muốn ăn tươi nuốt sống người cô.
Thoạt trông dáng dấp, mặt mày của người đàn ông không tương xứng với giọng nói của anh lắm. Mặc dù tóc ngắn lộ vẻ xanh xao nhưng cũng điển trai khiến người khác không rời mắt được. Song, khi đối diện với anh thì sẽ phát hiện trên mắt trái của anh có tròng trắng rất ít ỏi, thay vào đó chính là những đường vằn màu tím sậm, trông càng khủng bố hơn. Cả hai mắt như được bao phủ bởi lớp sương đen dày đặc, không có một chút ánh sáng, cả người toát ra vẻ âm trầm không thể xua tan.
Toàn thân Thạch Giảo Giảo đều bị mất sức, đại não thiếu oxy, tứ chi xụi lơ. Cô nghĩ thầm: Xong đời rồi, lần này e là không sống nổi nữa, mẹ nó, đây đã là lần thứ tư rồi!
Tên chó này tra hỏi, sau đó bóp cổ gà lại không cho gà gáy. Phải người không hả?!
Ngay khi cô chuẩn chấp nhận tử vong lần nữa, đột nhiên, "Ầm!" một tiếng, cửa bị một lực lớn mở ra.
Một đám người ùa vào, dẫn đầu là một người đàn ông mặc lễ phục, trước ngực cài hoa chú rể, lạnh giọng quát lớn: "Thả cô ấy ra!"
Mười mấy bảo an cầm gậy điện nhanh chóng bao vây người đàn ông, anh ta quay đầu lại xem, rốt cuộc Thạch Giảo Giảo cũng cảm thấy sức lực trên cổ được nới lỏng.
Không khí đua nhau ùa vào miệng mũi, người đàn ông cũng không thả cô ra ngay, Thạch Giảo Giảo cào cánh tay anh, cả người lảo đa lảo đảo, ho khan kịch liệt.
"Tôi đã báo cảnh sát! Anh là ai!? Mau thả cô ấy ra!"
"Khụ khụ khụ... khụ khụ..." Thạch Giảo Giảo bị ném trên mặt đất như một con chó chết, ngã xuống đất ho sặc sụa không còn chút hình tượng.
Người đàn anh ông chậm rãi giơ hai tay lên, ra hiệu đầu hàng, một thân đồ lao động xám xịt xoay lại đối diện với đám đông, phía trên thình lình in bốn chữ Ngục giam Vân Sơn!
Đám người sau lưng lục tục chen đến, ai nấy đều mặc lễ phục gọn gàng, đẹp đẽ. Bọn họ bị người đàn ông được miêu tả là dữ tợn này dọa không nhẹ.
"Trời ạ! Con dấu nhà tù, thấy không?!"
"Vượt ngục à, báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi!"
"Anh ta là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây, còn tìm riêng cô dâu..."
Tiếng xì xào bàn tán vang lên từ bốn phương tám hướng, bảo an nhanh chóng ra tay trấn áp kẻ xâm lấn. Chú rể dẫn đầu vọt vào, vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống, duỗi tay đỡ Thạch Giảo Giảo nằm co quắp trên mặt đất như con cá chết, lo lắng hỏi: "Giảo Giảo, em không sao chứ?!"
Con mắt của anh thấy tôi có giống không sao không?!
Thạch Giảo Giảo duỗi tay lau đôi mắt bị nước mắt và lông mi giả dán lại, cô đẩy tay chú rể ra, đến nhìn cũng không nhìn anh ta một cái. Cô kéo áo cưới vướng víu, bò về phía người đàn ông vừa nãy suýt chút nữa bóp chết cô.
Cổ Thạch Giảo Giảo còn đau muốn chết, nhưng cô vẫn bò tới bên cạnh người đàn ông đang bị bảo an kiềm chế, thút thít ôm đùi anh, tựa hết đầu và trọng lượng cơ thể lên người người đàn ông vừa nãy còn hành hung cô. Cô ngửa đầu nhìn bảo an, ôm lấy cổ họng nóng hừng hực, nghẹn ngào nói: "Thả anh ấy ra..."
Trong phòng bỗng chốc lặng ngắt như tờ, dường như mọi người đều bị hành động của Thạch Giảo làm cho lọt trong sương mù. Đến người đàn ông đang bị kiềm hai tay cũng hơi kinh ngạc cúi đầu, mặt mày âm trầm đánh giá Thạch Giảo Giảo đang ôm đùi anh một cách đáng thương từ trên xuống dưới.
Sau phút yên tĩnh ngắn ngủi, trong phòng xôn xao, lúc nãy chú rể đỡ Thạch Giảo Giảo lại bị đẩy ra càng khó tin trừng mắt nhìn cô, hô lên: "Giảo Giảo!"
Trong đám người có hai cô gái đi tới, đứng ở nơi cách Thạch Giảo Giảo không xa, lại ngại người đàn ông cô đang ôm quá khủng bổ nên không dám đi qua, chỉ nhỏ giọng an ủi, khuyên cô qua đó.
Thạch Giảo Giảo mắt điếc tai ngơ, ngửa đầu đối diện với chủ nhân của bắp đùi, cố hết sức để mình trông nhỏ yếu, đáng thương, phấn bay đầy mặt vì ho lúc nãy, lớp trang điểm hơi nhòe, tóc cũng rơi lả tả, bị nước mắt thấm ướt dính ở thái dương. Cô khẽ cắn môi, điềm đạm đáng yêu đến mức tận cùng.
Đối với cô, bây giờ cặp đùi này chính là mạng, hơi sơ sẩy chút là cô sẽ phải chết thêm lần nữa, nên quyết không thể buông tay!
"Dẫn em đi." Thạch Giảo Giảo khàn giọng nói: "Em dẫn anh đi tìm mẹ anh."
Bảo an không biết chuyện này phát triển thế nào, trong lúc do dự lại thả tay, người đàn ông thoáng cử động hai tay, cúi đầu liếc nhìn Thạch Giảo Giảo đang mặc áo cưới, lại nhìn vẻ mặt chú rể đầy khiếp sợ phía sau cô, kéo cô lên khỏi mặt đất, lôi cô đi ra ngoài.
Tiếng nghị luận của đám người rất lớn nhưng lại tự tránh đường cho hai người, Thạch Giảo Giảo giống như con chó bị bóp da gáy vận mệnh, bị cánh tay với sức lực mạnh mẽ của anh xách đi, nghiêng ngả lảo đảo.
Chú rể ở phía sau đứng lên, mặt đầy khiếp sợ và khuất nhục. Thấy hai người ra khỏi gian phòng, gân xanh trên tay nổi gồ phồng lên. Anh nhìn lướt qua khách khứa đầy hoảng sợ trong nhà, anh biết nếu hôm nay anh để tên liều mạng không biết từ đâu xuất hiện này mang cô dâu của anh đi, thì ngày mai anh sẽ trở thành trò cười của toàn thành phố Vân Sơn.
Anh bước đến bên cạnh bảo an, đoạt lấy gậy điện, bật chốt mở, đuổi về phía cửa...
Thạch Giảo Giảo vẫn luôn cảnh giác, cô sớm biết chuyện này sẽ xảy ra nên ngay khi chú rể ném gậy điện đến, cô xoay người đẩy người đàn ông bên cảnh, giang hai tay che chắn.
Bị điện giật đau thật, nhưng đã là lần thứ tư đi đến cảnh tượng này, bị giật quen rồi, cô cũng chẳng sợ gì nữa.
Quả nhiên, chú rể thấy Thạch Giảo Giảo chắn gậy điện lập tức đi tới, vội vàng nghiêng người nhưng vẫn xẹt trúng vai Thạch Giảo Giảo, khiến cô bị giật run run vài cái, ngã ngồi trên mặt đất.
"Giảo Giảo!" Chú rể ném gậy điện, tới dìu cô dâu của anh. Thạch Giảo Giảo bị trầy nhẹ, rất mau bình tĩnh lại nhanh chóng cầm gậy điện lên.
"Lùi về sau." Thạch Giảo Giảo bắt lấy gậy điện, mặt đầy ác nghiệt chỉ vào chú rể.
Chú rể vô cùng kinh ngạc, gân xanh trên thái dương nảy thình thịch.
Thạch Giảo Giảo dùng gậy điện chống đất đứng lên, mở hay tay gầy nhỏ, giống gà mẹ bảo vệ gà con, nói với bảo vệ, chú rể và một số quan khách khác: "Đừng đuổi theo, tôi muốn đi cùng anh ấy, không kết hôn nữa."
Nói xong một câu long trời lở đất này, cô nghiêng đầu nhìn qua người đàn ông thờ ơ vẫn luôn đứng bên cạnh đầy lấy lòng, nhẹ giọng mềm mỏng: "Chúng ta đi thôi."
Đối với sự bảo vệ của cô, người đàn ông không hề cảm động, xoay người xuống thềm đá, Thạch Giảo Giảo cầm gậy điện, đuổi theo một mét sáu một bảy mét bảy. (1)
(1) Ý chỉ đi chân thấp chân cao, đi khập khiễng
Tại sao lại là một mét sáu một mét bảy à? Bởi vì khi cô bị xách như một con chó thì đã hất văng một chiếc giày, cô không dám đi tìm sợ gây thêm rắc rối...
Phía sau không còn ai đuổi theo, Thạch Giảo Giảo chạy nhanh theo sát bước chân của người trước mặt. Khăn voan cưới đã rơi mất, áo cưới cũng lê lết dơ trên mặt đất, lớp trang điểm cũng nhòe. Giống như vừa đến 12 giờ, cô bé Lọ Lem bị Hoàng tử đá ra khỏi vũ hội.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Người đàn ông phía trước đi tới con đường yên tĩnh một cách lặng lẽ, càng đi càng tối, trên đường có đá rất nhỏ, Thạch Giảo Giảo nhe răng trợn mắt, không dám hé răng mà khục khặc, sợ vô ý chọc giận người phía trước không vui, sẽ giết cô thêm lần nữa, rồi phải sống lại.
Đã chết ba lần, cuối cùng cô cũng nhớ ra một ít cốt truyện. Đây là một bộ tiểu thuyết cô viết mấy năm trước, tên là... là... là... mẹ nó tên gì cô vẫn không nhớ được!
Cô là một tác giả viết tiểu thuyết mạng, chuyên viết truyện ngược máu chó năng suất vô cùng cao, một năm vài chục triệu chữ, ai mà nhớ mình đã viết cái quái gì!
Kể ra đây là một câu chuyện bi thương. Một ngày nọ, cô vui vẻ uống coca thì đổ nước lên bàn phím, vô tình bị điện giật, rồi bị trói với một hệ thống oán niệm của độc giả, nó muốn cô phải tiêu trừ lòng oán hận của những nhân vật bi thảm nhất dưới ngòi bút của mình, xong thì cô mới có thể quay về.
Thương thay thứ cô viết là truyện ngược, nhân vật thê thảm đến mẹ cũng nhận không ra dưới tay cô nhiều vô số kể. Sau khi chết thử cũng không thể quay về, cô chỉ đành cam chịu số phận.
Tuy cô không nhớ tên của bộ tiểu thuyết này, nhưng dù gì cũng do mình viết, nghĩ đến một ít cốt truyện, mục tiêu nhiệm vụ của cô chính là vị phía trước, hôm nay mới ra tù, tên Trác Ôn Thư, từng là hàng xóm của nhân vật cô xuyên qua.
Yêu hận tình thù cụ thể... lúc viết chỉ lo sướng, ngược ngược nữa ngược mãi, toàn là bug lớn kinh cmn hoàng. Đại khái là cơ thể này hại vị phía trước mù một mắt, ngồi tù năm năm, sau khi ra tù còn tìm côn đồ đánh người ta chết tươi, hứa chăm sóc người mẹ bị lẫn của người ta, rồi lại để lạc mẹ người ta...
Nhớ tới cốt truyện này, Thạch Giảo Giảo liền muốn khóc. Muốn cô dùng cơ thể kẻ đầu sỏ gây tội này tiêu trừ oán hận của Trác Ôn Thư. Quả thật là một nhiệm vụ không thể hoàn thành!
Cốt truyện sau khi cô xuyên đến thay đổi theo cô, thanh kỹ năng ở không gian hệ thống đều khóa màu xám. Nói cách khác, cô không có một bàn tay vàng nào, đến hào quang của nữ phụ ác độc ngắn ngủi cũng không còn, nói bị giết chết là giết chết, chỗ được xem là ngón tay vàng duy nhất chính là cô chết thì có thể sống lại, không được thì chết tiếp, chết rồi sống lại...
Thạch Giảo Giảo đang định khóc không nước mắt thì đột nhiên, lại bị bóp cổ, ấn lên tường bên cạnh.
"A!" Thạch Giảo Giảo kinh hô một tiếng ngắn ngủi, trong nháy mắt bị dọa khóc. Lần trước cô cũng bị bóp chết ở chỗ này!
Tại sao luôn bóp cổ, không đổi cách chết khác được à?!
"Mẹ tôi ở đâu?" Người đàn ông bóp cổ cô, nhìn chung lần này không bóp chết, để lại một khe hở cho Thạch Giảo Giảo miễn cưỡng hô hấp.
"Em, em không biết." Thạch Giảo Giảo gian nan nói.
Nhất định phải nói không biết, bởi vì trong cốt truyện, lúc này Trác Ôn Thư đã biết mẹ anh ở đâu. Lần trước Thạch Giảo Giảo bảo biết, tiếp đó đến cái rắm cũng chưa thả ra thì đã bị bóp chết. Vì mẹ anh ở nơi đó sống không tốt lắm, biết mà không quan tâm, càng đáng chết hơn.
"Nếu, không, biết... " Trác Ôn Thư gằn từng chữ, đều nghiền nát từ kẽ răng mà phát ra, ngâm căm hận và máu tanh.
"Em không... không cố ý." Thạch Giảo Giảo vội vàng thêm một câu, cô bắt lấy tay anh, nói: "Ôn Thư, anh buông tay ra trước được không, nghe em giải thích."
Trác Ôn Thư im lặng một lúc, thật sự thả lỏng lực độ, Thạch Giảo Giảo vội vàng tiến lên một bước, nhón chân đánh bạo ôm lấy cổ anh. Sau đó bắt đầu màn biểu diễn cuối cùng mà cô luyện tập với gương trong không gian hệ thống.
"Ôn Thư, xin lỗi, em xin lỗi! Em đáng chết, em có tội!" Dứt lời, cô giơ tát vào hai bên mặt của mình hai bạt tai "bốp bốp" không chút thương tiếc, đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, nhưng đã tốt hơn chết nhiều lắm rồi.
Cô tan nát cõi lòng mà gào khóc, nói đầy bi thương: "Em để lạc mẹ chúng mình rồi... hu hu hu..."
"Em cho người đi tìm, nhưng không thấy bà ấy... em vẫn luôn tìm, vẫn tìm mãi, chưa từng ngừng." Thạch Giảo Giảo giải thích, chui cả người vào lòng anh, mặc anh bóp sắp nát xương bả vai cũng không buông tay: "Em nhớ anh lắm, Ôn Thư, em rất sợ, cuối cùng anh đã trở về rồi, chúng ta có thể cùng nhau tìm mẹ..."
Biện pháp gì Thạch Giảo Giảo cũng đã thử, bất kể là quỳ xuống đất xin tha, hay lạnh nhạt đối đáp, hay trực tiếp chạy trốn, đều vô dụng, lần nào cũng phải chết.
Lần này cô chuẩn bị chơi lớn... liều mình một phen.
Hết chương 1.
Tác giả có lời muốn nói:
Thạch Giảo Giảo: Biện pháp gì tôi cũng đã thử thật, lần này tôi chơi hình tượng si tình thử xem...
Trác Ôn Tập: Chơi gì cơ?