Sau khi đi vệ sinh về, khung cảnh hỗn loạn trước mắt khiến Đường Gia Thiên vô cùng tức giận. Anh lao vào dòng người, hét lớn:
- Nếu các người ai muốn chết thì thử sỉ nhục cô ấy một lần nữa xem.
Quả nhiên, câu nói này của anh vô cùng hiệu quả. Những người vừa ban nãy còn mắng chửi Bạch Tử Hoa một cách thậm tệ giờ đây đã im bặt. Nhìn dòng người không có dấu hiệu giải tán, anh quát:
- Còn không mau đi?
Chứng kiến sự phẫn nộ của anh, ai nấy đều run sợ rồi bỏ chạy. Giải quyết xong, Đường Gia Thiên quay lại, đẩy người đàn ông kia sang một bên, cuống quýt hỏi han:
- Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
Bạch Tử Hoa mỉm cười nhẹ nhàng, chấn an anh:
- Em không sao, anh đừng lo. Cũng may có người đàn ông kia giúp.
Nói rồi, Bạch Tử Hoa quay mặt sang phía người đàn ông đang đứng quay mặt với họ, dường như anh ta đang nghe điện thoại. Cô vội nói:
- Cảm ơn anh.
Người đàn ông theo quán tính quay lại nhìn cả hai. Gương mặt tuấn tú lộ rõ khiến Bạch Tử Hoa dường như không thể tin vào mắt mình. Đường Gia Thiên giờ đây vô cùng khó chịu.
- Anh Hàn Vương Bách! Thật không ngờ lại gặp anh ở đây. Lâu rồi không gặp, anh khoẻ chứ?
Nói đúng ra thì từ những sự việc lúc trước, cô và Hàn Vương Bách đã rất lâu không gặp nhau rồi. Bây giờ gặp lại trong hoàn cảnh này, cô cũng không tránh khỏi xúc động.
Mắt thấy người con gái của mình đang có ý định tiến lại gần người đàn ông khác, Đường Gia Thiên liền kéo tay cô lại rồi lên tiếng:
- Đi về thôi. Mẹ còn đang đợi chúng ta.
Nhưng còn chưa kịp rời đi, Hàn Vương Bách đã tiến đến, giữ lấy tay anh, Đường Gia Thiên quay lại nhíu mày nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, rồi lại quay sang nhìn Hàn Vương Bách khiến anh ta ngại ngùng mà thu tay về.
- Đường Gia Thiên, tôi có một số chuyện muốn nói với Tử Hoa, mong anh hợp tác.
Đường Gia Thiên nhếch nhẹ khoé môi:
- Ồ, tại sao tôi phải để hai người nói chuyện riêng chứ? Theo pháp lý, tôi là chồng của Tử Hoa, anh dám ngang nhiên xưng hô một cách thân mật với vợ tôi, tôi đã không muốn nói rồi, giờ đây anh còn muốn nói chuyện riêng với vợ tôi? Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?
Hàn Vương Bách như vẫn chưa tin vào những chuyện mà Đường Gia Thiên vừa nói, anh quay mặt sang nhìn Bạch Tử Hoa chỉ thấy cô cúi đầu im lặng như ngầm thừa nhận chuyện này. Hàn Vương Bách mỉm cười chua xót:
- Tử Hoa, chuyện của em anh đã biết rồi. Anh chỉ muốn hỏi em rằng em thật sự mong muốn ở bên anh ta sao?
Bạch Tử Hoa đang định lên tiếng thì Đường Gia Thiên đã chen ngay vào:
- Đấy là chuyện của chúng tôi, anh có quyền gì mà can thiệp?
Hàn Vương Bách tức giận, nắm lấy cổ áo Đường Gia Thiên, nói lớn:
- Đường Gia Thiên, tôi nói cho anh biết, Tử Hoa đồng ý ở bên cạnh anh không có nghĩa là tôi sẽ bỏ cuộc. Chuyện ngày hôm nay nếu không có tôi đến chắn cho cô ấy thì bao nhiêu là thứ kia sẽ không nằm ở dưới đất mà nằm trên người Tử Hoa kìa. Nếu anh không bảo vệ được cô ấy thì tốt nhất để tôi.
Bạch Tử Hoa thấy tình thế căng thẳng vội vàng chen vào:
- Hai người định làm gì vậy hả? Hàn Vương Bách anh có thôi đi không? Chuyện ngày hôm nay tôi thật sự rất biết ơn anh nhưng anh dùng những lời nói như vậy để nói chuyện với chồng tôi thì tôi không đồng ý đâu. Tôi quyết định ở bên ai là chuyện của tôi, mong anh không can thiệp.
Nói xong, liền kéo tay Đường Gia Thiên rời đi. Trong lòng Đường Gia Thiên bây giờ đang cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc không thôi. Không ngờ cô vợ nhỏ bé của anh còn có một mặt khác như vậy. Nhìn cô cũng ngầu lắm chứ. Nhưng hai người còn chưa đi được mấy bước thì Hàn Vương Bách ở đằng sau liền hét lớn:
- Bạch Tử Hoa, em thật sự không biết tôi làm vậy là vì sao sao?
Một câu nói khiến đôi chân Bạch Tử Hoa dừng lại. Dù sao cô và Hàn Vương Bách cũng quen nhau từ bé, ít nhất cũng không nên để tình cảm bao năm qua tan biến trong chốc lát như vậy.
Thấy Bạch Tử Hoa hành động như vậy, Đường Gia Thiên lại có chút không vui. Hàn Vương Bách từng bước từng bước tiến lại gần, miệng không ngừng nói ra những tâm tư sâu bên trong của mình:
- Em thật sự không biết hay giả vờ không biết vậy hả? Tình cảm bao nhiêu năm qua của chúng ta, tình cảm của tôi dành cho em không phải là tình thân mà là tình yêu. Vì tôi yêu em nên mới làm như vậy. Tôi muốn được bảo vệ, chăm sóc em. Bạch Tử Hoa, em có nghe không tôi nói TÔI YÊU EM!
Bao nhiêu người ở trung tâm thương mại, chứng kiến một màn tỏ tình này ai nấy cũng phải ngoái đầu nhìn. Trong số đó sự ghen tị có mà căm ghét cũng có.
Nghe những lời tâm tư của Hàn Vương Bách, Đường Gia Thiên chỉ muốn lao vào đấm cho anh ta mấy phát để anh ta có thể tỉnh táo một chút. Ban ngày ban mặt dám tỏ tình vợ anh đã thế còn trước mặt anh nữa chứ. Nhưng vừa mới quay đầu lại nhìn, bàn tay anh đã bị Bạch Tử Hoa kéo lại. Cô bình tĩnh đáp:
- Hàn Vương Bách, cảm ơn tình cảm của anh dành cho tôi. Nhưng tôi không yêu anh. Tôi có một người trong tim là đủ rồi. Mong anh tìm được người khác tốt hơn tôi. Xin phép!
Dứt lời liền kéo Đường Gia Thiên đi mất. Vừa ra sảnh trung tâm thương mại, Đường Gia Thiên đã giận dỗi buông tay Bạch Tử Hoa ra:
- Không ngờ đấy, phu nhân của tôi có sức hút ghê thật.
Bạch Tử Hoa nhìn gương mặt đầy vẻ không vui của anh liền mỉm cười:
- Anh ghen à?
Đôi gò má Đường Gia Thiên khẽ đỏ, anh quay mặt sang một bên, tránh ánh mắt cô rồi đáp:
- Anh mới không thèm ghen.
Bỗng nhiên, môi anh bất ngờ được phủ bởi làn môi mềm mại của Bạch Tử Hoa khiến Đường Gia Thiên thoáng chút cứng đờ người như bị điện giật vậy. Là cô chủ động hôn anh đấy. Xong xuôi, nắm lấy tay Đường Gia Thiên, Bạch Tử Hoa vui vẻ nói:
- Đi thôi. Về nhà.