Không hiểu sao hôm nay vừa mới thức dậy thôi mà cả người Bạch Tử Hoa đều mệt rã rời, bên trong thì cứ nôn nao, khó chịu. Chả lẽ là do hôm qua Đường Gia Thiên làm mạnh quá sao? Nhưng mà mọi lần cũng vậy có sao đâu nhỉ? Chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, Đường Gia Thiên mở cửa bước vào:
- Bữa sáng chuẩn bị xong rồi. Em mau xuống ăn đi. Về chuyện mấy cái tin tức kia anh cũng cho người phong toả hết rồi. Em đừng lo nữa nha.
Bạch Tử Hoa mỉm cười ôm lấy eo anh:
- Cảm ơn anh!
Xoa mái tóc bồng bềnh, mềm mượt của cô, anh dịu dàng nói:
- Muốn trả ơn anh thì phải làm cho anh một việc.
Bạch Tử Hoa ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh. Sao anh lại có thể như vậy chứ? Hôm qua hành hạ cô chưa đủ hay sao giờ còn muốn đòi công nữa?
- Anh nói xem?
- Kết hôn với anh.
- Hả?
Bạch Tử Hoa thật không ngờ sẽ có một ngày mình được cầu hôn như này. Cô phụng phịu:
- Có ai như anh không chứ? Thừa nước đục thả câu hả? Anh cầu hôn ít nhất cũng phải có nhẫn chứ.
Đường Gia Thiên nghe vậy liền nở nụ cười:
- Vậy nếu như có nhẫn em sẽ đồng ý?
- Xem xét đã.
- Tay em.
Nghe anh nói, Bạch Tử Hoa nửa tin nửa ngờ đưa tay lên xem. Thật không thể tin được, ngón áp út bên tay trái của cô được trang trí bằng một chiếc nhẫn kim cương vô cùng đẹp. Bạch Tử Hoa vui vẻ không thôi:
- Thật đấy?
Đường Gia Thiên khẽ gật đầu. Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu, khuôn mặt Bạch Tử Hoa bỗng nhiên nhăn lại. Phía bụng truyền lên một cảm giác đau đớn vô cùng. Từng đợt từng đợt nhói lên một cái khiến cô phải ôm chặt bụng, mồ hôi cũng bắt đầu tuôn ra.
Nhìn biểu hiện đau đớn của Bạch Tử Hoa, trái tim Đường Gia Thiên như thắt lại. Anh hoảng loạn ôm lấy hai bên vai cô, không ngừng hỏi:
- Tử Hoa, em sao vậy? Có chuyện gì thế?
Bạch Tử Hoa bặm chặt môi, tay bám níu vào tay anh:
- Thiên....e...em.....đau.....
Đường Gia Thiên cúi người, bế bổng cô lên, vội vã chạy xuống bên dưới, miệng không ngừng trấn an:
- Tử Hoa, không sao, cố lên em. Anh đưa em đến bệnh viện.
Ái Nhược Lam ở trong bếp nghe thấy tiếng động liền vội vã chạy ra bên ngoài, thấy Đường Gia Thiên đang lái xe rời đi, bà vô cùng lo lắng nhưng lại không thể làm được gì, đành bất lực ngồi đợi tin.
Sau khi khám xét cho Bạch Tử Hoa một lượt, Trần Nhuận Phong thật muốn đấm cho Đường Gia Thiên một cái.
- Cô ấy sao rồi? Sao cậu không nói gì đi?
- Gia Thiên, cậu có bị ngốc không vậy? Chị ấy mang thai rồi, mà hôm qua hai người lại làm gì vậy hả? Chả lẽ sinh hoạt vợ chồng mạnh đến nỗi động thai luôn sao?
Đường Gia Thiên lặng đi, tai anh ù ù, câu nghe được câu không. Trần Nhuận Phong vừa nói cô có thai, vậy là anh sắp làm cha rồi sao? Niềm vui chợt đến bất ngờ khiến anh hạnh phúc không thôi.
- Cậu nói thật sao?
- Tôi đùa cậu làm gì? Từ giờ chú ý sức khoẻ của chị ấy một chút. Người mang thai dễ bị xúc động lắm.
Sắp có con thì đúng là hạnh phúc thật đấy....nhưng mà hình như có gì đó không đúng lắm....
- Vậy chuyện đó thì sao?
Trần Nhuận Phong nghe câu hỏi này liền cau chặt mày:
- Đường Gia Thiên cậu bị điên à? Nhẫn nhịn có chín tháng chứ nhiêu đâu mà.
- Thì tôi chỉ hỏi cho chắc chứ có ý gì đâu.
- Quan hệ thì cũng được nhưng cần phải hạn chế một chút. Tránh những tư thế ảnh hưởng đến em bé.
- Ờm....ừm...biết rồi.
Không cần phải nói chắc hẳn ai cũng biết anh cuồng vợ như thế nào. Một ngày mà không gần gũi với Bạch Tử Hoa anh sẽ phát điên nên mất. Nay lại bắt anh phải nhịn suốt chín tháng làm sao mà anh chịu được.
Đến khi trời sẩm tối, Bạch Tử Hoa mới từ từ mở mắt tỉnh dậy. Đường Gia Thiên nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, rót cho cô một cốc nước để cô uống.
- Anh, em bị làm sao vậy?
- Em mang thai rồi. Từ giờ em phải chú ý hơn, biết chưa.
Đưa tay lên phần bụng vẫn còn bằng phẳng của cô. Đường Gia Thiên trả lời với giọng điệu vô cùng tự hào xen lẫn hạnh phúc vô bờ.
Bạch Tử Hoa nghe xong liền bị đứng hình. Nước mắt bỗng nhiên rưng rưng. Tay đặt lên tay anh:
- Em....em mang thai rồi sao?
- Ừm.
Thấy cô gái của mình quá xúc động mà sắp khóc tới nơi, anh liền ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô, anh thủ thỉ:
- Cảm ơn em! Thật sự cảm ơn em.
Suy nghĩ gì đó, Đường Gia Thiên bất ngờ nói:
- Nếu đã như này, em không kết hôn với anh là không được rồi. Anh sẽ nhanh chóng chuẩn bị lễ cưới. Em không từ chối được đâu.
Bạch Tử Hoa nở nụ cười tươi rói, đánh nhẹ vào vai anh:
- Em có nói sẽ từ chối sao? Nhưng mà.....chuyện của em với Đường Nhẫm.....
- Anh nhất định sẽ giải quyết ổn thoả, em không phải lo lắng chuyện này. Cái em cần lo bây giờ là phải giữ gìn sức khoẻ, ăn uống đầy đủ để con anh phát triển. Và hơn hết là chuẩn bị tinh thần chính thức là người của anh đi.
- Được được. Em sẽ đợi ngày đó.
Từ bệnh viện trở về nhà, Ái Nhược Lam sau khi biết tin đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn tẩm bổ cho cô. Sự chăm sóc nhiệt tình này của hai người khiến cô cảm động không thôi.
Đang ngồi đọc sách trên giường, bỗng dưng cô nhận được một dòng tin nhắn đến từ "Apester" "nghe nói cô có thai rồi. Chúc mừng nhé." Đọc xong dòng tin nhắn, Bạch Tửi Hoa vô cùng ngạc nhiên. Sao anh ta có thể biết được chứ? Chuyện này đến cả Bạch Ngọc còn chưa biết mà. Đang băn khoăn suy nghĩ thì một dòng tin nhắn nữa lại được gửi đến "Đường Gia Thiên vui lắm. Anh ấy rất hạnh phúc vì có cô ở bên. Anh ấy đã nói với tôi như vậy đấy." Bạch Tử Hoa khẽ nở nụ cười nhắn lại "cảm ơn anh."1