Đang tung tăng trên phố, Bạch Ngọc hớn hở mua chút thức ăn để chuẩn bị bữa trưa cho Trần Nhuận Phong thì từ đâu, một lực kéo mạnh cô vào trong một cái ngõ. Bạch Ngọc hốt hoảng hét lớn:
- Ai vậy?
Người phụ nữ kia bỏ tay ra khỏi tay cô, vui vẻ nói:
- Chào cô, Bạch tiểu thư. Chắc là cô không biết tôi đâu nhỉ? Tôi là Tần Gia Nhi, bạn thân của Trần Nhuận Phong.
Bạch Ngọc cô cùng hoang mang, cô vốn không hiểu rốt cuộc Tần Gia Nhi đến đây tìm cô với mục đích gì chứ? Nếu cô ta muốn hỏi gì liên quan tới Trần Nhuận Phong thì sao không trực tiếp hỏi anh đi, hỏi cô làm gì? Không phải họ là "bạn thân" sao? Bạch Ngọc cau mày, tỏ vẻ khó chịu:
- Tần tiểu thư, có chuyện gì sao? Tôi hiện tại đang rất bận, không có nhiều thời gian để nói chuyện với cô đâu.
Tần Gia Nhi nhìn cô liền bật cười:
- Haha. Bạch tiểu thư vội vàng như vậy làm gì chứ? Chúng ta có nhiều chuyện để nói với nhau mà.
Bạch Ngọc khẽ mỉm cười. Nhìn biểu hiện của Tần Gia Nhi ở bệnh viện cô cũng thừa biết cô ta có ý đồ với Trần Nhuận Phong rồi. Nay lại đến tìm cô nói chuyện thế này thì khả năng cao là muốn chia rẽ cô với anh rồi. Nhưng Tần Gia Nhi nghĩ Bạch Ngọc cô là ai chứ? Tưởng của cô còn nhỏ là dễ bị lừa sao? Xin lỗi đi, cô tin tưởng anh tuyệt đối nha.
- Tần tiểu thư có vẻ có chút hiểu nhầm gì rồi. Tôi với cô vốn không có chuyện gì để nói với cô cả. Tôi xin phép.
Vừa quay lưng đi được vài bước, Bạch Ngọc đã nghe được câu nói đầy sự chế giễu của Tần Gia Nhi ở đằng sau:
- Hoá ra người con gái Trần Nhuận Phong thích lại chỉ có như vậy thôi sao? Không có học thức, không có công ăn việc làm đàng hoàng, chỉ là một tên ăn bám đã vậy giờ đây còn là con rùa rụt cổ nữa chứ. Bạch tiểu thư thật khiến tôi thất vọng. Không những vậy còn làm xấu mặt Trần gia nữa chứ, thật đáng thương.
Bàn tay nắm chặt, Bạch Ngọc quay phắt lại, thẳng tay đặt lên má Tần Gia Nhi một cái tát đau điếng. Cô ta ôm bên má bị đánh trợn tròn mắt nhìn Bạch Ngọc nhưng cô nào biết sợ hãi là gì:
- Tần Gia Nhi, tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà quá đáng. Tôi không có học thức, không có việc làm, không có trình độ thì sao chứ? Tôi có ăn của nhà cô miếng cơm nào không? Có dùng tiền của cô không? Và hơn hết có liên quan tới cô không? Ngày hôm nay tôi để cho cô sỉ nhục tôi thì không phải là ngày mai tôi cũng cho cô cơ hội đó. Nếu lần sau gặp lại cô còn dùng ngôn ngữ như vậy nói chuyện với tôi thì đừng trách tại sao tôi lại làm chuyện vô lễ với cô.
Dứt lời, Bạch Ngọc quay đi. Tần Gia Nhi đứng chết lặng ở đấy, cô ta vô cùng tức giận nhưng lại không thể làm được gì.
Trở về nhà, Bạch Ngọc không ngừng suy nghĩ đến những lời nói của Tần Gia Nhi. Đúng là hiện tại cô không có việc làm, bằng cấp cũng chỉ đến lớp mười, vì chuyện gia đình lên cô phải nghỉ học. Vốn lúc trước cô không hề để ý đến chuyện này vì cô nghĩ tình yêu thì chỉ cần tình cảm chân thành là được. Nhưng hình như cô sai rồi. Ngày hôm nay, Tần Gia Nhi khơi gợi chuyện ấy thì chắc chắn không chỉ mình cô ta nhắc đến chuyện này. Mà Trần gia cũng là một gia đình danh giá, tuy cha mẹ Trần Nhuận Phong không để ý mấy chuyện này nhưng chắc chắn sẽ có nhiều người khác để ý.
Đợi khi Trần Nhuận Phong trở về nhà, Bạch Ngọc liền chạy lại, cầm áo khoác giúp anh, cô vui vẻ nói:
- Anh này, em muốn đi học lại. Anh giúp em được không?
Trần Nhuận Phong nghe cô nói liền nhíu mày khó hiểu:
- Sao lại vậy? Trước giờ anh đâu có thấy em đề cập chuyện này. Có chuyện gì sao?
- Không có. Chỉ là em muốn thực hiện ước mơ còn đang dang dở thôi.
Trần Nhuận Phong gật đầu, đưa ta xoa nhẹ mái tóc cô:
- Vậy được. Anh sẽ giúp em.
...........
Tại Đường gia,
- Vâng em biết rồi mà. Anh ăn uống gì chưa?
- Anh chưa kịp ăn gì vì bận nhớ em đấy.
Nghe lời nói ngọt xớt của Đường Gia Thiên, Bạch Tử Hoa liền tủm tỉm cười:
- Anh học được cái thói dẻo miệng ấy ở đâu vậy? Lời nói giờ trơn tru quá ta.
- Thế em không nhớ anh à? Anh tổn thương ý.
- Nhớ. Rất nhớ anh được chưa?
"Choang". Từ phía ngoài cửa, một âm thanh của sự đổ vỡ liền phát ra. Bạch Tử Hoa giật mình quay qua nhìn, đập vào mắt cô là hình ảnh Ái Nhược Lam đang đứng chết lặng ở đấy. Bà không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Bạch Tử Hoa là đang ngoại tình sao? Bạch Tử Hoa cũng không khác bà là mấy. Cô vừa sợ hãi, vừa lo lắng. Vội vàng nói nhỏ vào trong điện thoại:
- Thôi em bận rồi. Đợi anh về mình nói chuyện sau nha.
Không để Đường Gia Thiên nói thêm, Bạch Tử Hoa liền tắt máy. Cô căng thẳng nhìn Ái Nhược Lam đang tiến lại gần mình:
- Chị....
Ái Nhược Lam hít thở sâu, giữ lại bình tĩnh, nhẹ nhàng cất giọng hỏi:
- Em nói đi....không phải như chị nghĩ đúng không?
Bạch Tử Hoa cúi mặt xuống, im lặng. Ái Nhược Lam hoảng hốt:
- Em đùa chị à? Em có biết em làm như vậy là sai trái không hả? Nếu để lão gia biết được chuyện này, hậu quả em sẽ không bao giờ chịu đựng được đâu.
Bạch Tử Hoa nước mắt lăn dài, vội vàng ôm chặt lấy cánh tay của Ái Nhược Lam:
- Chị à, em.....em.....biết như vậy là không nên nhưng mà em không thể nào mà kiềm chế được lòng mình. Chị có thể giúp em giữ kín chuyện này được không?
Ái Nhược Lam khẽ thở dài: . Truyện Bách Hợp
- Tử Hoa, em nghe chị nói này. Bỏ đoạn tình cảm này đi em. Em không thể vì một người đàn ông mà hi sinh bản thân mình được. Chuyện này mà đến tai lão gia, ông ấy sẽ không tha cho em đâu. Với lại, ngoại tình.....người chịu thiệt cũng sẽ là em. Nghe chị, bỏ đi.
Bạch Tử Hoa khẽ nấc nhẹ, từng lời nói của Ái Nhược Lam càng khiến cô đau lòng hơn nhiều:
- Chị, em có thể ly hôn không?
Ái Nhược Lam tròn mắt nhìn cô? Bà không thể tin được. Bạch Tử Hoa vì yêu mà phát điên rồi sao? Bà cầm lấy bàn tay cô, cất tiếng:
- Bạch Tử Hoa, em bình tĩnh lại đi. Ly hôn với người của Đường gia, em nghĩ đơn giản như vậy sao? Em không thể làm như vậy đâu. Nghe chị đi mà.
Từ bên ngoài cửa, một bóng người nấp sau bờ tường, làn môi khẽ nhếch nhẹ:
- Hoá ra là vậy.