Mê Hoặc Đích Ngưu Lang

Chương 4



CHƯƠNG 2 (PHẦN 2)

 

Một cỗ lực mạnh mẽ đột nhiên truyền đến, Lạc Thần Hi còn chưa kịp định thần, đã bị đá văng xuống giường, một tiếng ‘Phịch’ thê thảm vang lên, hắn tiếp đất bằng mông, cơn đau này quả thật là không nhỏ,hắn nhịn không được lớn tiếng kêu rên om sòm: “Đau quá a......”

 

Ninh Duy Văn vội vàng thắp sáng ngọn đèn ngủ ở đầu giường, xoay người ngồi dậy,đôi môi mỏng cắn chặt lại, ánh mắt lạnh lùng đến khiếp người, ẩn ẩn tức giận: “Lạc Thần Hi, ngươi muốn làm gì?”

 

Ngọn đèn sáng tỏ, chiếu lên tấm thân trần truồng của hắn, nhưng Lạc Thần Hi không chút nào quan tâm đến chuyện đó,hắn xoa xoa mông đứng lên, thản nhiên đứng trước mặt  nam nhân.

 

Hắn biết thân thể của mình không chê vào đâu được, cũng không khác gì so với vẻ bề ngoài.

 

Mà ánh mắt của nam nhân lúc này, lại ngang tầm với khố hạ của hắn......

 

Cơ thể lõa lồ nam tính gần như là hoàn mỹ, vân da rõ ràng, rắn chắc bóng loáng, giống như một pho tượng được điêu khắc công phu, bên dưới ánh đèn nhàn nhạt,tản ra sự gợi cảm khó có thể hình dung. Giữa hai chân là khối dục vọng đang lẳng lặng ngủ say.

 

Sau khi giật mình, Ninh Duy Văn lập tức xấu hổ gục đầu xuống, ánh trăng chiếu lên đôi gò má tái nhợt của y, đột nhiên lộ ra một mạt màu hồng.

 

“Mau mặc quần áo vào!” Y hạ giọng nói.

 

“Sợ cái gì, cả hai đều là nam nhân.”

 

Lạc Thần Hi nhẹ nhàng cười, áp sát vào, hai tay xoa lên khuôn mặt của y, bất ngờ bị đối phương nắm lấy cổ tay, nhẹ vung một cái, lại đưa hắn ném tới trên giường, cũng đè cổ tay hắn ra sau lưng, khiến hắn nằm trên giường không thể động đậy được.

 

“Đau đau đau quá......”

 

Cổ tay truyền đến sự đau nhức, bị người kia kiềm chế vô pháp nhúc nhích, Lạc Thần Hi  tức giận, quát: “Ninh Duy Văn, ngươi làm vậy rốt cuộc là có ý gì!?”

 

“Những lời này  ta nên hỏi ngươi mới đúng, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?”

 

Ninh Duy Văn nhướng đôi mắt lên hỏi hắn.

 

“Làm tình a, ta cùng với ngươi làm tình, chẳng lẽ ngươi không muốn sao?”

 

Lạc Thần Hi lớn tiếng nói.

 

“Cùng ta làm tình?”

 

Ninh Duy Văn nghe xong liền ngây người ra.

 

Thừa dịp y đang si ngốc, Lạc Thần Hi một phen giãy khỏi sự giam hãm của y, nhưng cũng không dám đến gần, cả người liền lui về phía cuối giường, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào đối phương.

 

Không thể tin được.

 

Hắn chính là người nào vừa gặp cũng liền thích a, ngưu lang ‘hot’ nhất của HEAVEN CLUB, có vô số kẻ ngưỡng mộ, nữ nhân, nam nhân muốn cùng hắn làm tình nhiều như sao trên trời, có nhiều người chỉ mơ ước được hắn  ngó tới một lần còn không được nữa kìa.

 

Đêm nay hắn quá thiện tâm, nghĩ muốn cho tên kia nếm thử một chút vị ngon ngọt, cho y biết là bỏ ra bốn mươi vạn cũng không uổng phí, không ngờ hai lần liên tiếp bị y đẩy ra, phản ứng giống như hắn là một con vi khuẩn độc hại.

 

Đừng nhìn tên kia dáng người gầy yếu, không có mấy lượng thịt, vậy mà khí lực thật lớn, hơn nữa rõ ràng là y có luyện qua nhu đạo, có thể dễ dàng chế trụ hắn như thế, chỉ sợ đẳng cấp cũng không thấp.

 

“Nói như thế nào ngươi cũng đã bỏ ra bốn mươi vạn, đây cũng không phải là một số tiền nhỏ. Ta biết ngươi thích nữ nhân, nhưng nhu cầu của nam nhân vốn rất đơn giản, chỉ cần âu yếm nơi đó một chút, mặc kệ như thế nào đều có thể cương lên, chẳng lẽ ngươi không muốn nếm thử kỹ thuật cao siêu của ta sao?”

 

Kỳ thật trong lòng Lạc Thần Hi càng muốn hỏi là: Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn cùng ta làm tình? Chẳng lẽ ta đối với ngươi mà nói, nửa điểm mị lực cũng không có?

 

Nếu là người bên ngoài, đối với tình hình ban nãy, chỉ sợ đã sớm nhào đến đây, van xin được làm chuyện ấy với hắn.

 

Lần đầu tiên trong đời, sự tự kỷ cùng lòng tự trọng của Lạc Thần Hi đều đã bị  tổn thương nghiêm trọng.

 

Ninh Duy Văn cúi đầu, mái tóc đen rủ xuống che khuất đôi mắt hung ác, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn qua lại có một tia gợi cảm.

 

“Ta bao dưỡng ngươi, không phải vì muốn cùng ngươi làm tình. Ngươi cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ở nhà đợi ta là được. Còn có, phòng của ngươi ở bên kia, ngủ ngon.”

 

“Uy......”

 

Lạc Thần Hi trừng mắt nhìn y, Ninh Duy Văn lại không nhìn đến sắc mặt khó coi của hắn, nghiêng người nằm xuống, kéo chăn lên, tiếp tục quay lại giấc ngủ.

 

Hỗn đản!

 

Lạc Thần Hi thực hận mình đã phí sức quan tâm đến y, liền xoay người bước xuống giường, nổi giận đùng đùng mở cửa phòng ra,sau đó dùng sức thật mạnh đóng cửa lại,trong đêm khuya thanh vắng vang lên một tiếng ‘Phanh’ dọa người….

 

Lúc này, Lạc Thần Hi trong lòng mang theo một nỗi uất ức bước về phòng của mình, Ninh Duy Văn vẫn không nhúc nhích nằm trên giường, như một lão tăng đã nhập định, tựa hồ thật sự đang say ngủ.

 

◇◆◇

 

Một mảnh biển lửa đỏ tươi.

 

Liệt hỏa rít gào giống như cuồng thú, điên loạn vươn ra các xúc tu để cắn nuốt mọi thứ, vũ điệu của ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt mái nhà rách nát.

 

“A Tân, ngươi ở nơi nào? Trả lời ta, trả lời ta!”

 

Là thanh âm của chính mình hay là tiếng tê rống tuyệt vọng?

 

“A Tân......”

 

Bị liệt hỏa bao vây, toàn thân mồ hôi tuôn như mưa, làn khói đen dày đặc làm cho người ta thật sự khó thở. Hắn không để ý thân thể mình bị bỏng rát, cố gắng xâm nhập vào gian phòng đang bị hỏa thiêu, vội vàng tìm kiếm đồng bạn của mình.

 

“A Tân...... A Tân!”

 

Đột nhiên, hắn nhìn thấy cách đó không xa thấp thoáng một bóng người, trong lòng vui vẻ, hắn liền chạy về phía người kia, ai ngờ ngay lúc này, một đoạn xà ngang đột nhiên bị gãy đôi, rơi xuống, đè lên thân ảnh nọ….

 

“A Tân!”

 

Lạc Thần Hi hô to một tiếng, từ trong giấc mộng tỉnh lại.

 

Lồng ngực kịch liệt phập phồng, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

 

Tay vừa động đậy, cảm thấy dường như đang nắm một cái gì đó,hắn ngẩng đầu lên, mới phát hiện một bóng người lặng yên đang đứng bên giường của hắn, gắt gao nắm lấy lòng bàn tay  hắn.

 

“Là ngươi.”

 

Lạc Thần Hi phục hồi tinh thần lại, có điểm ngượng ngùng buông tay y ra.

 

“Vừa rồi nghe trong phòng có động tĩnh, ta đành tự tiện đi vào, thực xin lỗi.”

 

Ninh Duy Văn nhìn hắn, thản nhiên nói lời xin lỗi.

 

“Không sao.”

 

Lạc Thần Hi thở dài một hơi, dùng tay vuốt đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, sắc mặt có vẻ mỏi mệt: “Chỉ là gặp ác mộng mà thôi.”

 

Đúng vậy, một cơn ác mộng.

 

Một giấc mộng đã lâu hắn không mơ thấy.

 

Chỉ là mộng mà thôi, cho nên, không có gì phải lo sợ.

 

Hắn xoay người định rời giường, chiếc chăn đơn trượt khỏi thân thể xích lõa của hắn, rơi xuống mặt đất, toàn bộ cảnh xuân đều tiết ra ngoài.

 

Ninh Duy Văn liền bất động thanh sắc dời tầm mắt: “Ta đi làm đây, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, bữa tối chờ ta về sẽ nấu,còn cơm trưa thì ngươi tự lo. Ta để thẻ tín dụng lại cho ngươi, muốn mua nhu yếu phẩm gì thì cứ mua.”

 

Ninh Duy Văn đặt thẻ tín dụng bên giường của hắn, xoay người đi  ra ngoài.

 

Lạc Thần Hi phun ra một hơi thở dài, dựa người vào giường, cảm xúc về giấc mộng ban nãy vẫn hãm sâu trong tâm trí, ***g ngực lại truyền đến một cơn đau âm ỉ......

 

Đã gần năm năm  rồi, không ngờ bây giờ lại mơ thấy nó. Là do nó đã khắc sâu vào kí ức,càng muốn quên đi, thì lại càng nhớ.

 

Lạc Thần Hi chậm rãi xoay người, mặt không chút thay đổi, nhìn ngắm  sắc trời trong xanh bên ngoài cửa sổ, qua một hồi lâu, tầm mắt lại dời lên chiếc thẻ tín dụng  mà nam nhân để lại cho hắn......

 

Bỗng nhiên, khóe môi của hắn chậm rãi tràn ra một nụ cười tà ác.

 

◇◆◇

 

Chạng vạng, khi Ninh Duy Văn vừa về đến nhà, thiếu chút nữa đã nghĩ mình bước vào nhầm  cửa.

 

“Đây là......”

 

Y đứng bất động ở một chỗ, không thể tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

 

“Vô đi, sững sờ ở nơi đó làm gì?”

 

Lạc Thần Hi mặc một bộ y phục tao nhã, nhìn y rồi lộ ra nụ cười khêu gợi.

 

 

“Ngươi...... Rốt cuộc đã làm gì nhà của ta?”

 

Tất cả đều bị thay đổi!

 

Vách tường nguyên bản vốn trụi lủi,đồ trang trí gì cũng đều không có, bây giờ được thay thế bằng giấy lót tường có tông màu ấm áp, trên tường đặt thêm vài bức tranh phong cảnh; chiếc ghế cũ được thay bằng chiếc ghế sô pha dài màu cà phê, bọc một lớp da mềm mại, dưới ánh mặt trời lóe ra tia sáng bóng, trước ghế sô pha còn đặt thêm một bàn trà thủy tinh trong suốt; bàn ăn được  đánh véc-ni cho bóng bẩy, bên trên phủ lớp khăn trải bàn in hoa tinh tế, không biết hắn đã lấy ở đâu ra một bình hoa thủy tinh màu trắng,bên trong còn cắm một bó hoa hồng đỏ thắm.

 

Vận mệnh toàn bộ gian phòng khách đều được thay đổi, bên cạnh TV còn có một bộ DVD cùng máy chơi game, một bộ âm hưởng SONY đứng sừng sững ở bốn phía,……, ngôi nhà trọ nặng nề âm u dường như đã được thoát thai hoán cốt, tràn ngập  sinh cơ trong sáng.

 

Đây không phải là nhà của y, không phải nhà y đang ở.

 

Ninh Duy Văn quay đầu lại, nhìn người khởi xướng ra toàn bộ sự việc, hung tợn trừng mắt: “Lạc Thần Hi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

 

“Trang hoàng a, biến ngôi nhà trầm lặng này thành một ngôi nhà bình thường. Nên biết rằng, ta sẽ ở lại đây trong một thời gian, nếu cả ngày phải đối mặt với cái vách tường trụi lủi như thế kia, ta sớm hay muộn cũng  bị bức đến điên, cho nên liền động não suy nghĩ, cho thêm vài món gia vị ấy mà.”

 

Lạc Thần Hi lộ ra nụ cười ngây thơ vô hại.

 

“Ta đã sống ở đây suốt ba năm, vì sao ta không bị điên, ngươi mới ở một ngày mà đã điên rồi?”

 

Ninh Duy Văn truy vấn  hắn.

 

“Đó là do ngươi quá trì độn, không có nhu cầu trong cuộc sống, không biết thưởng thức, ta cũng đã giúp ngươi trang trí phòng ngủ rồi đó.”

 

Lạc Thần Hi kéo y vào phòng ngủ, đắc ý dào dạt khoe ra chiến tích trong buổi shopping của mình: “Ngươi xem, ta đã thay toàn bộ đống chăn đệm khó coi muốn chết của ngươi rồi, thế nào,những thứ kia có đáng yêu không. Ta còn mua thêm hai ghế sô pha loại nhỏ, một cái đặt ở trong phòng người, một cái đặt ở trong phòng ta,  muốn ngồi hay nằm gì cũng được.”

 

“Ngươi mua chăn mới cũng được...... nhưng vì sao......”

 

Ninh Duy Văn hít sâu một hơi, cố gắng áp chế mấy đường gân xanh đang sắp bùng nổ ở hai bên thái dương:”Nhưng vì sao tất cả đều là màu hồng phấn!?”

 

“Hồng phấn đại biểu cho sinh mệnh cùng sức sống a, đây đều là những thứ mà ngươi thiếu, ta cảm thấy màu này rất xứng với ngươi a.”

Lạc Thần Hi cười đến sáng lạn xuân phong, còn không quên nhìn y,nháy mắt đưa tình một cái.

 

“Lạc, Thần, Hi!”

 

Ninh Duy Văn không thể kiềm được nữa, nghiến răng nghiến lợi gào thét tên của hắn lên.

 

“A, ngươi rốt cục cũng sinh khí, biểu tình rất tuyệt nha, hay là cứ giữ loại vẻ mặt này trong lúc làm tình đi.”

 

Lạc Thần Hi cười nhẹ, đôi tay khoác lên cổ của y.

 

Hơi thở nóng cháy trong nháy mắt đã tiến tới gần, khuôn mặt tuấn mỹ vô song đột nhiên phóng to trước mắt, hương vị nam tính của hắn, tản ra như một loại độc dược đầy lực hấp dẫn......

 

Trong lòng, đột nhiên trái tim cuồng loạn nhảy dựng lên.

 

Sự dao động khiến y vô cùng bất ngờ và kinh hãi, Ninh Duy Văn lập tức lui về phía sau từng bước, đẩy tay hắn ra: “Lạc Thần Hi, ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu còn làm như vậy, ta sẽ thu hồi thẻ tín dụng, một phân tiền cũng không cho ngươi.”

 

Dứt lời, y liền ba chân bốn cẳng  chạy như bay vào phòng bếp.

 

Nhìn theo bóng dáng khẩn trương của đối phương, Lạc Thần Hi cảm thấy tâm tình thật tốt, khóe môi cong lên,đôi mắt  tựa tiếu phi tiếu, lộ ra vẻ bỡn cợt.

 

Ha hả, thật thú vị, phản ứng của tên kia thật buồn cười nha.

 

Ngôi nhà vốn phủ đầy bầu không khí nhàm chán,bỗng dưng trải qua một lần  “Bao dưỡng”,đã hoàn toàn thay hồn đổi xác.Có lẽ sự đời khó đoán trước,sau này chắc chắn còn xảy ra nhiều điều mới mẻ,rất đáng để xem nga.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv