Mê Hiệp Ký

Quyển 1 - Chương 13



Rừng trúc như xưa.

Vườn hoa trong gió đầu xuân dập dờn đung đưa.

Tất thảy những thứ trong sân cho tới mặt hồ đượm mùi cỏ tươiphía xa xa đều tràn đầy sức sống.

Còn chủ nhân của chúng lại cứ mãi chìm trong bạo bệnh.

Về tới cốc đã tròn một tháng, Mộ Dung Vô Phong vẫn chưa hoàntoàn tỉnh táo lại.

Đa số thời gian chàng đều hôn mê, thời gian tỉnh lại rất ngắn,hoàn toàn không thể nói năng.

Tuy việc sinh bệnh với chàng mà nói là chuyện thường tình, mọingười đã quen mà ứng phó nhưng lần này làm bệnh so với trước còn lâu hơn, nặnghơn nhiều.

Đầu tiên là sốt cao liên miên, rồi nôn mửa. Sau đó không dễdàng gì mới giảm được sốt thì lại bắt đầu ho khan suốt ngày.

Tuy rằng mê man cả ngày nhưng kỳ thực không hề ngủ an giấc.

Các khớp toàn thân đều đau nhức, vết thương trên vai cũnghành hạ.

Từ trước đến giờ chàng không phải người rên rỉ kêu than, chonên cứ cắn răng chịu đựng, tay thì níu chặt lấy khăn trải giường.

Càng nghiêm trọng hơn là cơn đau của chàng tựa hồ phát tácngày càng liên tục, ngày càng mất khống chế. Có một lần, người hầu lỡ tay đánhrơi bát thuốc ngoài hành lang, “choang” một tiếng vọng vào phòng thế là cơn đautim lại bắt đầu phát tác, lại co giật, thở gấp.

Tình trạng này khiến cho tất cả những người chăm sóc chàng sợhãi.

Ngay tối đó, tất cả hành lang trong Trúc Ngô viện đều đượctrải một lớp thảm rất dày.

Bất kể là làm việc gì, mọi người đều cẩn thận từng li từngtí, nghĩ ngợi cân nhắc cho thật kỹ. Bọn họ bắt đầu đem tất cả những thứ dễ rơivỡ, va chạm, gây tiếng động lớn trong phòng ra ngoài. Đầu tiên là tất cả bình vại,chung đỉnh, đồ cổ, sau đó là đồ pha trà, giá đựng bút rồi tới chậu hoa bên cửasổ, quyển họa trong bình lớn.

Thứ đến là tất cả những thứ dễ gây vấp ngã, không dùng chậusưởi nữa mà chuyển sang dùng lò sưởi cao, vững.

Để đề phòng bệnh phong thấp của chàng tiếp tục chuyển biến xấu,trong phòng không được có chút hơi lạnh và ẩm nào. Tất cả ghế trong phòng đềuđược phủ đệm lông chồn đen. Sợ chàng ngã từ giường xuống, dưới đất cũng phủthêm một lớp đệm da dày. Sau đó họ mới chợt nhận ra rất nhiều cái lo là hoàntoàn dư thừa. Trên thực tế Mộ Dung Vô Phong đã yếu tới mức ngay đến sức để xoayngười một cái cũng không có.

Mười ngày liền, nếu không có ai giúp chàng trở mình thìchàng cũng chẳng làm sao mà cử động được.

Chàng ăn rất ít cho nên tốc độ bình phục cũng rất chậm, đồngthời thân thể cũng gầy gò đến cực độ. Đến mức có một lần Sái Tuyên thay áo chochàng, phát hiện thể trọng của chàng tựa như so với bình thường đã nhẹ đi một nửa,mà sợ tới mức giật bắn mình. Sau đó Sái Tuyên ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, gọiTriệu Khiêm Hòa đang trực ở thư phòng nói “Bất luận như thế nào cũng phải nghĩcách”.

“Ông kêu tôi nghĩ cách gì bây giờ? Nếu tôi có cách thì đã tốtrồi”, Triệu Khiêm Hòa sốt ruột đi tới đi lui trong thư phòng.

Mọi người đều ngầm cảm thấy bệnh của cốc chủ có liên quan đếnSở Hà Y. Nhưng rốt cuộc là liên quan như thế nào thì chẳng ai rõ ràng. Bởi vì,từ bấy đến giờ Hà Y không hề quay lại thăm Mộ Dung Vô Phong.

Nàng không hề rời khỏi sơn thôn cùng mọi người mà cố chấpđòi ở lại thêm năm ngày.

Những huyệt đạo Mộ Dung Vô Phong phong bế trên người nàng,ba ngày sau tự động giải khai, ngày thứ tư nàng đã có thể xuống giường đi lại.Sái Tuyên luôn chăm sóc nàng.

Vết thương của nàng khôi phục cực nhanh cũng rất tốt. Đếnngày thứ mười, nàng đã hoàn toàn không còn cảm thấy mình từng là người bị trọngthương nữa, sau đó nàng bèn từ biệt Sái Tuyên.

“Từ ngày đầu tiên tôi bắt đầu chăm sóc cho Sở cô nương, chotới giờ khắc cuối cùng trước khi rời đi, cô nương ấy không hề nhắc tới tiênsinh”, lúc Sái Tuyên quay lại não ruột mà nói với Quách Tất Viên như thế.

Một tháng nay, vì bệnh của Mộ Dung Vô Phong mà trong cốc aicũng không tránh khỏi lo lắng, căng thẳng.

Thực ra, kể cả khi không bệnh, Mộ Dung Vô Phong cũng ít khiđể ý tới những việc khác ngoài việc khám chữa bệnh. Trước giờ chàng luôn tin tưởnggiao phó các vị tổng quản lo liệu mọi việc nhưng trong lòng mọi người thủychung đều cảm thấy có ai đó luôn quan sát mình.

Huống chi sự hưng vượng của Vân Mộng cốc hoàn toàn dựa vàothanh danh như mặt trời giữa trưa của Mộ Dung Vô Phong. Nếu chàng có mệnh hệgì, đừng nói tới Vân Mộng cốc mà ngay cả toàn bộ Thần Nông trấn đều rơi xuống vựcsâu vạn trượng.

May mà mọi người đều biết Mộ Dung Vô Phong nhiều bệnh, mỗinăm đều ốm vài lần, gặp phải thời tiết xấu, bệnh lại càng trầm trọng. Người bênngoài sớm đã thêu dệt, miêu tả chàng thành một người cả ngày nằm liệt giường,không thể tự ngồi dậy. Cho nên, dù chàng có bệnh hai tháng liền cũng không ngạcnhiên gì lớn lắm.

“Xem ra hai người họ thực sự là đang giận nhau”. Quách TấtViên gặp Sái Tuyên ở cổng Trúc Ngô viện liền bắt Sái Tuyên đem đầu đuôi quátrình chăm sóc Sở Hà Y kể lại một lượt nữa, rồi than: “Sở cô nương, ài… ông khẳngđịnh sức khỏe của Sở cô nương không có vấn đề gì?”

“Người được tiên sinh chăm sóc cẩn thận làm sao có vấn đề gìđây?”

“May mà ông quay lại nhanh, có thể thế chỗ cho Ngô đại phu.Một tháng nay việc y vụ trong cốc cũng nhiều, Trần đại phu không sao dứt ra nổi,việc chăm sóc cốc chủ đều do cô ấy đảm trách. Tôi nhìn cũng đủ mệt, bảo cô ấynghỉ ngơi mấy ngày mà cô ấy dứt khoát từ chối.”

Sái Tuyên cười khổ, lắc đầu nói: “Tôi sớm đã đề nghị với cô ấycả nghìn lần rồi. Cô ấy chẳng chịu để tôi nhúng tay, chỉ cho tôi làm những việcnữ nhân không tiện làm như tắm rửa, thay y phục cho tiên sinh thôi. Tôi vừa muốnkhuyên giải mấy câu, cô ấy đã đem dáng vẻ như muốn cãi nhau ra dọa tôi.”

“Vị này cũng… quá si mê rồi”, Quách Tất Viên thở dài, quay lạivấn đề chính, nói: “Cốc chủ muốn gặp ông. Người vừa mới tỉnh lại”.

Cửa thư phòng khép hờ, Ngô Du không có ở bên trong. Lúc bướcvào, theo thói quen Sái Tuyên gài cửa lại.

Tuy đang là đầu xuân nhưng đối với bệnh nhân mà nói, hơi lạnhcó vẻ như không có gì ghê gớm này lại cực kỳ đáng sợ.

Trong phòng thường nồng nặc mùi thuốc, không biết tại saobây giờ đã nhạt đi nhiều, Sái Tuyên đưa mắt nhìn, nhanh chóng biết được nguyêndo.

Cửa sổ trong phòng ngủ đang mở rộng, rèm cửa bị gió thổi bayphần phật.

Trong đầu Sái Tuyên không nhịn được mà thầm thở dài: Nhất địnhlà Ngô Du đã mệt tới mức hồ đồ rồi, nếu không sẽ không thể thiếu cẩn thận tới mứcngay cửa sổ cũng quên không đóng. Chính làn gió thổi tới đã xua tan mùi thuốctrong phòng.

Sái Tuyên rảo bước tới bên cửa sổ, đang định gài lại thìnghe thấy giọng Mộ Dung Vô Phong trong màn vọng ra:

“Không cần đóng.”

“Tiên sinh, trong phòng quá lạnh. Người sẽ cảm mất!”

“Ta không lạnh”, tiếng nói lạnh lùng nhưng kiên quyết.

Không biết làm sao, Sái Tuyên đành buông thêm một lớp rèmdày gần cửa sổ, chắn bớt khí lạnh từ bên ngoài ùa vào.

Quả nhiên, Mộ Dung Vô Phong bắt đầu ho.

Sái Tuyên đành tới đứng ngoài màn yên lặng đợi Mộ Dung VôPhong.

Ho một lúc lâu, Mộ Dung Vô Phong mới nói: “Ngươi vào đây,trong này hãy còn một chiếc ghế”.

Sái Tuyên vén rèm bước vào, ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giườngMộ Dung Vô Phong.

Chàng nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt gầy táinhưng đôi mắt vẫn tỉnh táo.

Thấy chàng yếu tới mức này, bên cạnh lại chẳng một bóng người,Sái Tuyên không nhịn được hỏi:

“Ngô đại phu đâu?”

“Ta bảo cô ấy quay về nghỉ ngơi rồi. Ta từng dặn dò nhiều lần,việc này không được gọi tới cô ấy. Tại sao không ai nghe lời ta vậy?”, chàngnhíu mày, lạnh lùng, bực mình nói.

“Việc này, là Ngô đại phu kiên quyết… lần sau học trò nhất địnhngăn cô ấy.”

Mộ Dung Vô Phong duỗi tay, vịn vào mép giường tựa như muốnngồi dậy nhưng phát hiện ra toàn thân mình chẳng có chút khí lực nào. Sái Tuyênvội tới giúp chàng từ từ ngồi dậy, kê thêm một cái gối dựa lưng cho chàng. Cuốicùng chàng cũng ngồi dậy được.

“Bệnh án trong thư phòng chỉ sợ đã chất tới ngập cửa rồi phảikhông?”, chàng nhìn Sái Tuyên, phều phào hỏi.

“Việc này, học trò đã án theo ngày mà giải quyết ổn thỏa, nhữngca khó đã để riêng ra một chỗ, tuy không quá nhiều nhưng cũng thành một tập lớn.Đợi khi sức khỏe tiên sinh khá hơn rồi sẽ mang tới để tiên sinh xem”, Sái Tuyêncúi đầu cung kính thưa.

“Ngươi đem qua đây, đặt lên giường, hiện giờ ta có thể xem rồi,có điều chưa thể viết được”, chàng bắt đầu ho.

Sái Tuyên lại yên lặng đợi chàng nói tiếp.

Một lúc sau, Mộ Dung Vô Phong mới nói: “Y vụ trong cốc…”

“Hơi bận một chút. Mấy vị đại phu còn phải tăng ca ngày đêm.Nhưng đó là tình hình mười ngày trước, giờ ổn hơn rồi. Học trò ngờ rằng sẽ cònphải bận rộn thêm chập nữa, đến hè mới có thể thong thả một chút.”

Mộ Dung Vô Phong thở dài: “Ta nằm liệt giường mười ngày rồisao?”.

Thực ra chàng đã nằm thế trọn một tháng trời rồi, Sái Tuyênsợ không dám nói, chỉ hàm hồ ậm ừ một tiếng, vội đổi sang đề tài có thể Mộ DungVô Phong có hứng thú nghe: “Sở cô nương bình phục rất nhanh. Lúc chia tay, cô ấyđã hoàn toàn khỏe mạnh như thường rồi”.

Mộ Dung Vô Phong nghe xong trầm mặc rất lâu mới nói: “Ngươiđi lấy bệnh án qua đây rồi gọi Lâm Tử Kính tới, để hắn viết thay ta”.

“Hiện tiên sinh hãy còn bệnh, những việc tổn tâm mệt não nàyvẫn nên chậm lại vài ngày, đợi thân thể khỏe lên rồi hãy làm?”, Sái Tuyên thửkhuyên.

“Ta đã cảm thấy khỏe hơn rồi”, Mộ Dung Vô Phong nhạt giọngnói, “Ngươi đi gọi Tạ tổng quản, ta có việc muốn hỏi ông ấy”.

“Vâng, học trò đi ngay đây.”

“Cốc chủ sao rồi?”, Tạ Đình Vân vừa tiến vào, Quách Tất Viênđã chặn Sái Tuyên lại hỏi.

“Vẫn như cũ, tôi xem không tốt lắm”, Sái Tuyên nói, có chútchán nản.

“Ngài không hỏi việc của Sở cô nương à?”

“Tôi vốn tưởng tiên sinh nhất định sẽ hỏi, bèn cố tình gợi ýnhưng hình như người không muốn nhắc tới cô nương ấy.”

“Thế thì lạ rồi. Tôi cũng từng nhắc tới chuyện này với cốcchủ nhưng người không tiếp lời. Tựa như không hề có việc ấy.”

“Giận nhau rồi.”

“Còn hơn thế, tôi thấy là lục đục to rồi”, Quách Tất Viênnhíu mày nói: “Ông có nhớ không, lúc bọn ta gặp cốc chủ, hai người họ vẫn còn rấttốt. Cốc chủ còn nói muốn ở lại chăm sóc Sở cô nương thêm mấy ngày?”.

“Tuy từ trước tới giờ chúng ta không sao nắm bắt được tínhkhí của tiên sinh, có điều, cứ theo tôi biết hình như trước giờ tiên sinh chưabao giờ cáu giận gì với Sở cô nương.”

“Khó nói, khó nói lắm. Ông quên việc hồi Tết Nguyên Tiêu rồisao?”

Hai người trò truyện một lúc thì thấy Tạ Đình Vân đi ra.

“Sao rồi?”

“Cái gì sao rồi?”, Tạ Đình Vân lấp lửng hỏi.

“Cốc chủ có nhắc việc Sở cô nương với ông không?” Quách TấtViên hỏi.

“Hoàn toàn không nói tới. Tôi cũng đang bực đấy. Rốt cuộchai người ấy có chuyện gì vậy? Bất kể thế nào, Sở cô nương cứu được cốc chủ khỏitay Tam tinh tam sát quả thực không dễ dàng gì. Bọn ta nhất định phải nghĩ cáchcảm tạ cô ấy mới được.”

“Chỉ đáng tiếc giờ cô ấy ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấyđâu. Chúng ta phải nghĩ cách…”

“Cách thì tự ông nghĩ đi, chớ lôi tôi vào”, Tạ Đình Vân vộivàng nói, vì việc lần trước đăng tin lên Giang hồ khoái báo, tuy Mộ Dung VôPhong không nói gì ông nhưng kỳ thực bực bội rất lâu.

Lại qua mấy ngày nữa, bệnh của Mộ Dung Vô Phong tuy không thấycó chuyển biến tốt gì rõ ràng, nhưng cũng may là không còn xấu thêm nữa. Mặc dùvẫn không thể xuống khỏi giường nhưng cuối cùng chàng cũng phê duyệt xong tất cảbệnh án lưu lại trong thư phòng. Trừ việc tạm thời vẫn chưa thể tự mình chẩn bệnhra, y vụ trong cốc tựa hồ đã quay trở lại trật tự cũ.

Chàng bắt đầu lập lại thói quen làm việc, nghỉ ngơi ngày trước.Mỗi ngày dậy sớm, sau khi tắm rửa xong là bắt đầu đọc sách, đồng thời cũng kiênquyết tham gia hội chẩn mấy ca bệnh khó.

Nhưng mọi người đều có thể nhìn ra, tinh thần của chàngkhông tốt lắm. Tuy rất cố gắng chịu đựng nhưng mỗi dịp hội chẩn chàng đều khôngthể kiên trì được lâu. Quá nửa số lần chàng ngồi chưa tới nửa canh giờ là phảivề phòng nghỉ ngơi. Có lần chàng cắn răng ngồi đến cuối, kết quả là ngày hômsau bệnh tình chuyển xấu, không dậy được nữa.

Chàng cũng đã quay lại dáng vẻ trầm mặc không vui, không nóicười lúc trước.

Cái tên “Hà Y” tựa như hoàn toàn biến mất trong khi chàngnói chuyện. Dần dần mọi người cũng không dám nhắc tới hai chữ “Hà Y” trước mặtchàng nữa.

Ngày hôm đó, Mộ Dung Vô Phong thức dậy hơi muộn. Lúc Quách TấtViên vào phòng ngủ, chàng còn đang nằm trên giường, vừa mới tỉnh giấc.

“Chào buổi sáng, cốc chủ”, Quách Tất Viên kéo ghế ngồi bêngiường.

“Chào buổi sáng, bây giờ là giờ nào rồi?”, Mộ Dung Vô Phongchậm rãi ngồi dậy, hỏi.

“Đầu giờ Tỵ.”

“Thật tệ, hôm nay dậy muộn quá”, chàng nhạt giọng nói.

“Hôm nay cốc chủ có thấy khỏe hơn không?” Quách Tất Viên hỏi.

“Ừm”, chàng đáp một tiếng, kỳ thực không hề cảm thấy khỏehơn chút nào, vừa ngồi dậy, đầu lại bắt đầu cảm thấy váng vất chóng mặt.

“Hôm nay chúng ta có một vụ làm ăn quan trọng phải thương lượng,thuộc hạ nghĩ, nếu cốc chủ có thể chịu đựng được, liệu có thể ra mặt một lúc? Đạikhái chỉ cần nửa canh giờ.”

“Vụ làm ăn nào? Ở đâu?”, Mộ Dung Vô Phong nhắm mắt lại, tựavào gối hỏi.

“Có một vài loại thuốc, chúng ta chuẩn bị nâng giá, đã đàmphán gần xong với Diên Khánh Đường rồi. Tuy bọn họ không được vui cho lắm nhưngvới giao tình mấy chục năm nay vẫn sảng khoái đồng ý. Chỉ là, lần này đích thânVương lão bản xuất trận, lão tiên sinh đã sáu mươi tuổi, đến đây chuyến này thựckhông dễ, lại luôn muốn được gặp mặt cốc chủ, ai ngờ cốc chủ chẳng may đổ bệnh.Cho nên thuộc hạ đã đặt một bàn rượu ở Thính Phong lâu, mời lão tiên sinh cùngmấy thuộc hạ tới, nếu cốc chủ có thể tới một lúc, cho bọn họ chút thể diện việcnày coi như xong xuôi.”

Mộ Dung Vô Phong nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Việc đã quan trọngnhư thế, ta đi”.

“Tốt quá rồi. Sức khoẻ của cốc chủ còn chưa tốt lắm, ngồi xengựa không được rồi, thuộc hạ đã chuẩn bị xong kiệu.”

“Không cần phải quá nhiều người đi theo.”

“Việc này do Tạ tổng quản bố trí. Ông ấy cũng tự mình đitheo nếu không thì không yên tâm.”

Mộ Dung Vô Phong gật đầu nói: “Ông về trước đi, ta thay đồ,ăn sáng xong hẵng quay lại”.

“Việc thay đồ cứ để thuộc hạ làm giúp. Cơm sáng sẽ lập tứcbưng lên”, Quách Tất Viên nói.

“Ta tự mình làm được”, Mộ Dung Vô Phong nói.

Đến chính ngọ, một cỗ kiệu lớn đã đưa Mộ Dung Vô Phong tới cửaThính Phong lâu. Trong xe ngựa theo sau là Sái Tuyên và Triệu Khiêm Hòa. TạĐình Vân cùng mấy tùy tùng áo trắng không biết tên hộ tống phía sau.

Bên trong Thính Phong lâu rất huyên náo, tất cả chỗ ngồi sớmđã chật kín.

Ông Anh Đường tất tả chạy ra nghênh đón, chắp tay luôn miệngxin lỗi: “Các vị các vị, vạn phần xin lỗi, tất cả chỗ ngồi đều kín rồi. Nhãphòng thì có một đám người tới ăn từ sớm, đến tận bây giờ vẫn chưa ăn xong, bâygiờ chẳng lẽ lại đuổi người ta đi? Chỉ có thể để mọi người đợi ở lầu dưới mộtlúc vậy”.

Quách Tất Viên không kìm được mà có một chút tức giận, nói:“Lão Ông, ông mải kiếm tiền tới mức hồ đồ rồi sao? Buổi hẹn của cốc chủ mà cũngdám làm lỡ? Tưởng người ra ngoài một chuyến dễ lắm sao?”

Ông Anh Đường vội vàng nói: “Đây… đúng là do tôi không sắp xếpổn thỏa, với lại mấy người Vương Lão bản cũng chưa tới. Dưới lầu vừa hay còn mộtbàn trống… cốc chủ… người xem…”, ông ta vén màn kiệu, lắp ba lắp bắp giảithích.

“Vậy thì ngồi dưới lầu một lúc cũng không sao”, Mộ Dung VôPhong lãnh đạm nói.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Mộ Dung VôPhong tuyệt đối không phải là người dễ nói chuyện, dễ thương lượng. Với lại tấtcả đều biết, chàng ghét nhất là ồn ào. Ông Anh Đường cũng vì việc này mà khôngthể không làm một chiếc cầu thang ở cửa sau chuyên để thuận tiện cho chàng ravào. Mỗi khi có tiệc thân mật không thể từ chối, chàng đều từ cửa sau vào thẳngNhã phòng. Thế mà hôm nay chàng lại chịu hạ mình ngồi ở đại đường ồn ào, huyênnáo nhất.

Tạ Đình Vân đặt chàng lên xe lăn, đẩy vào bàn rồi lấy chochàng một cốc nước nóng.

Cạnh bàn có một chậu sưởi, đại khái là đặc biệt vì chàng màmang tới. Bàn mới tinh, chén trà là loại chàng thường dùng trong cốc. Làm ôngchủ từng ấy năm, Ông Anh Đường đương nhiên biết tính khí của Mộ Dung Vô Phong.Bệnh ưa sạch sẽ của cốc chủ so với các đại phu khác còn ghê gớm hơn nhiều, màviệc đầu tiên chính là trước giờ không động tới bát đũa cốc chén của người khácdùng.

Lần đầu tiên Ông Anh Đường nghe tới việc này cũng không cholà thật. Mộ Dung Vô Phong lại hiếm khi ra khỏi cửa, cho nên cũng không ai dặnông ta trước. Kết quả là mấy năm trước, lần đầu tiên Mộ Dung Vô Phong đến ThínhPhong lâu, mọi người đều quên đem đồ dùng để ăn uống của chàng.

Lần đó, tất cả khách khứa đều vui vẻ ăn uống, vui vẻ tròchuyện. Ông Anh Đường đứng một bên hầu rượu lại phát hiện từ đầu đến cuối, MộDung Vô Phong không hề động đũa, cũng không chạm tới tách trà. Chàng ngồi gần nửacanh giờ, một hạt cơm không ăn, một giọt nước cũng không uống.

Khách khứa mời chàng ăn nhiều một chút thì chàng lấy lý do bệnhdạ dày chưa khỏi, không thể ăn uống mà từ chối.

Kết quả, tiệc tan, Ông Anh Đường bị Triệu Khiêm Hòa mắng chomột trận, bảo ông ta “làm ông chủ bao nhiêu năm rồi, sao đến quy củ ấy cũngkhông biết”. Cho nên từ đấy về sau, trong phòng riêng của Ông Anh Đường ở ThínhPhong lâu luôn cất sẵn mấy bộ đồ dùng để ăn uống mà Mộ Dung Vô Phong thườngdùng trong cốc, phòng khi cần dùng tới.

Chỗ ngồi của Mộ Dung Vô Phong tựa vào cửa sổ, quay lưng vềhướng gió, cũng coi như là chỗ tốt nhất ở lầu dưới. Bởi vì tựa lưng vào cửa sổcho nên rèm cửa cũng thay mới. Người tinh ý nhìn là biết, tuy ở lầu dưới nhưngMộ Dung Vô Phong vẫn được hưởng đãi ngộ đặc biệt.

Tạ Đình Vân dẫn mấy tùy tùng đợi ở bên ngoài. Ông Anh Đườngngồi một lúc cũng đi khỏi, nói là muốn xuống nhà bếp xem thức ăn đã chuẩn bị tốthay chưa.

Một lúc sau, Quách Tất Viên đứng dậy nói: “Cốc chủ, thuộc hạcũng ra ngoài xem xem, bọn họ nên tới lâu rồi mới phải, hay là không tìm đượcnơi này?”

Mộ Dung Vô Phong ung dung nói: “Đi đi”.

Thoáng chốc, chỉ còn lại một mình Mộ Dung Vô Phong ngồi lạibàn.

Nắng ban trưa từ ngoài cửa sổ ấm áp chiếu lên người chàng.

Chàng ngây người ngắm cỏ tươi, cây biếc ngoài cửa sổ, chợtphát hiện không biết từ lúc nào trên trời đầy những tơ liễu vàng nhạt phơ phấtbay trong gió.

Chàng đương nhiên thừa biết đây là dàn dựng. Không thể cóchuyện Ông Anh Đường không giữ cho chàng một gian Nhã phòng. Cho dù đúng là cóchật kín người, ông ta cũng sẽ dọn phòng khách nhà mình cho chàng dùng chứ tuyệtđối không để chàng ngồi ở đại sảnh ồn ào thế này.

Thính Phong lâu vốn là sản nghiệp của Vân Mộng cốc, Ông AnhĐường thà đắc tội với tất cả khách hàng chứ tuyệt đối không dám đắc tội với ngườicho mình bát cơm.

Đương nhiên cũng không có chuyện Quách Tất Viên rõ ràng biếtchàng đang bệnh mà còn muốn chàng rời cốc tiếp khách.

Trong cốc có mấy vị đầu bếp giỏi hơn trong trấn nhiều, huốngchi mời Vương lão bản vào cốc một chuyến cũng không phải việc gì khó.

Sở dĩ chàng không lật tẩy họ mà còn ngồi yên đây đợi chínhlà muốn xem rốt cuộc mấy người này hôm nay muốn giở trò quỷ gì.

Rất nhanh, chàng liền biết câu trả lời, bởi khi chàng rời mắttừ cửa sổ vào phòng, một bóng người mặc đồ màu tím nhạt xuất hiện trước cửa.Bóng hình ấy rất quen thuộc, quen thuộc tới mức không cần nhìn kỹ chàng cũng biếtđó là ai.

Sau đó chàng nghe thấy tiếng cười của nàng, hình như đangchào hỏi một tiểu nhị quen biết, hai người đứng ở cửa cười nói mấy câu, tiểu nhịvừa bưng ấm trà vừa nói: “Cô nương tới hơi muộn, dưới lầu đã không còn chỗ trống.Cũng may đều là khách lẻ, đành để cô nương thiệt thòi ngồi chung bàn với ngườikhác vậy”.

Người áo tím như đang cười, nói: “Không sao, nếu thực khôngcòn chỗ, vậy phiền đại ca gói thịt kho tàu của tôi lại, tôi mang về ăn cũng được.Nhớ cho nhiều ớt một chút, ớt lần trước chưa cho đủ”.

“Đương nhiên, đương nhiên.”

Tiểu nhị dẫn nàng vào đại sảnh, trong khung cảnh ồn ào xungquanh, hai người đều không chú ý đến Mộ Dung Vô Phong ngồi yên lặng cách đókhông xa, cứ nói cười đi về phía đông sảnh.

Chàng lặng lẽ nhìn bóng hình nàng. Lâu rồi không gặp, xem rathần thái nàng vẫn như cũ. Dáng vẻ lúc đi vẫn rất nhẹ nhàng, hăng hái nhiệttình, không giống một người vừa trọng thương dậy chút nào.

Đại khái là nàng đã hoàn toàn lành lặn rồi. Nếu thế, bảnthân cũng không cần phải lo lắng nữa.

Chàng thư thái nâng tách trà lên, cười khổ rồi thong thả uốngmột chút nước nóng.

Bởi vì bệnh khá nặng, chàng không được uống trà, có điều nướcsôi đúng là khó uống, chẳng có chút mùi vị gì.

Vết thương trên vai chợt nhói đau, tay run một cái, tách uốngtrà tuột khỏi tay rơi xuống người rồi tiếp tục lăn xuống, “xoảng” một tiếng, vỡthành mấy mảnh, nước nóng đổ lên đôi chân của chàng. Chàng đành vịn tay vào tayvịn của xe lăn, cúi người xuống định nhặt mấy mảnh vỡ dưới đất lên.

Tay vừa mới chạm đất chợt có một bàn tay khác vươn đến,tranh với chàng, nhặt toàn bộ mảnh vỡ trên mặt đất lại, sau đó chàng nghe thấymột giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Để ta, cẩn thận đứt tay”.

Chàng khó nhọc ngồi thẳng lên, nhìn Hà Y đem mấy mảnh vỡ bỏvào thùng rác bên cạnh rồi đứng trước mặt chàng cười khúc khích chào hỏi:

“Chàng vẫn khỏe chứ! Mộ Dung Vô Phong.”

Giọng nàng tuy nhỏ nhưng bên trong rõ ràng ẩn chứa niềm vui.

“Khỏe”, Mộ Dung Vô Phong thong thả đáp một tiếng, cảm thấycó chút lung túng.

Tiếp đến chàng cũng chẳng biết phải nói gì mới được, thế làđành không nói gì.

“Lâu rồi không gặp, chàng… chàng ốm rất lâu rồi phải không?”Hà Y cắn môi nhìn chàng, nhỏ giọng hỏi. Nàng kéo một cái ghế tới ngồi bênchàng, nói tiếp: “Chén nước đó đổ hết lên người chàng rồi, có bỏng không?”,nàng đưa tay cầm chiếc áo ướt sũng của chàng.

“Ta không sao.”

Chàng gạt tay Hà Y, phủ lại chiếc áo ướt lên chân.

Nàng cúi đầu, chăm chú nhìn chàng. Một lúc sau mới nhẹ nhànghỏi: “Chàng… vẫn còn giận ta?”.

“Tìm ta có việc gì?”, chàng hỏi.

“Không có, chỉ là… chỉ là lúc vào cửa thì thấy chàng, chonên… cho nên tới chào hỏi.”

“Chào hỏi đã xong, nàng đi được rồi”, chàng lạnh lùng nói.

“Liệu có thể để ta ở lại thêm chút nữa? Ta đã gọi đồ ăn, tiểunhị nói làm xong sẽ mang tới”, nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chân mình, nhẹgiọng nói.

“Cứ tự nhiên. Bàn này vừa hay còn trống vài chỗ”, thái độ củachàng hệt như trước, không nóng, không lạnh.

Một lát sau, tiểu nhị bê lên một bát thịt kho tàu nóng hổicùng một bát cơm. Tiểu nhị quay sang hỏi: “Công tử ngồi đây cũng lâu rồi, có muốngọi gì không? Chỗ chúng tôi có Nữ nhi hồng mới đem tới, có muốn nếm thử mộtchén không?”

“Không cần, đa tạ. Ta đang đợi khách”, Mộ Dung Vô Phong nhạtgiọng nói.

Không biết nói gì, Hà Y chỉ đành cắm cúi ăn cơm, ăn rấtnhanh.

Mộ Dung Vô Phong ngồi ở bên chăm chú nhìn nàng.

Nàng ăn sạch sẽ cơm với đồ ăn một cách ngon lành. Gắp miếngthịt mỡ cuối cùng bỏ vào miệng lưu luyến nhấm nháp rất lâu mới nuốt xuống. Sauđó ngẩng đầu trừng mắt bảo Mộ Dung Vô Phong: “Lúc ta ăn cơm, chàng chớ có nhìnta chằm chằm”.

“Ta nhìn nàng chằm chằm?”, chàng hắng giọng hỏi.

“Ừ. Nếu chàng không thích nhìn người khác ăn thịt kho tàuthì có thể lên lầu. Dưới lầu này là nơi những người bần cùng như ta thường luitới.”

“Ta chỉ lấy làm lạ”, chàng nói, “Nàng thích ăn thịt mỡ đếnthế sao vẫn gầy như vậy?”

“Muốn ta nói cho chàng biết đáp án?”

“Xin rửa tai lắng nghe.”

“Bởi vì ta rất ít ăn thịt. Không phải không thích ăn mà bởivì không được ăn. Đồ ăn trong quán chỉ cần dính tới thịt thì đều rất đắt”, nàngđảo mắt liếc nhìn chàng khinh thường: “Phần lớn thời gian, ta chỉ được ăn mìDương Xuân”.

Chàng nhíu mày, nhìn nàng, thoáng nghĩ rồi hỏi: “Thế nào làmì Dương Xuân?”.

“Có nói với chàng chàng cũng chẳng hiểu”, nàng lại vùi đầusay sưa ăn, tựa như thịt kho tàu là thứ ngon nhất trên đời.

Mộ Dung Vô Phong đưa tay ra hiệu, tiểu nhị vội vàng chạy tới.

“Công tử, người muốn gọi món gì?”

“Lấy cho ta một bát mì Dương Xuân.”

“Việc này…”, tiểu nhị khó khăn nói: “Tiểu điếm không có,nhưng có hơn một trăm ba mươi món mì khác, gọi mì xào tương thì sao?”

Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Tiệm này sao vậy? Sao đến mì DươngXuân cũng không có?”.

Quay đầu nhìn Hà Y đã thấy nàng cười đến gập cả bụng.

“Chuyện này… nếu công tử đến quán mì Trương Ký ở phố đông…có lẽ họ có món này.”

“Bây giờ ta muốn ăn, ngươi tự nghĩ biện pháp đi. Hay làngươi đi tới phố đông một chuyến?”, Mộ Dung Vô Phong không chịu bỏ cuộc nói.

“Nể công tử là bằng hữu của Sở cô nương, tôi sẽ đi một chuyến”,tiểu nhị thật thà gật đầu, sau đó đưa tay ra: “Năm xu là đủ rồi”.

Mộ Dung Vô Phong nhìn tay tiểu nhị đưa ra, lắc đầu nói: “Takhông mang tiền”.

Tiểu nhị nhìn Sở Hà Y.

Hà Y lắc đầu nói: “Đại ca nhìn ta làm gì? Ta với vị này làhuynh đệ tốt, cho ghi sổ nợ đi”.

Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Hà Y, trên người nàng không thể đếnnăm xu cũng không có chứ?”

“Cho chàng vay cũng lãng phí, chàng không ăn được món ấyđâu.”

Tiểu nhị nói: “Hai vị chớ có to tiếng, chẳng qua chỉ là nămxu thôi, tính là tôi mời khách đi”, tiểu nhị quay đầu đi luôn.

Một lúc sau, tiểu nhị mướt mát mồ hôi từ ngoài bê vào mộtcái cặp lồng, từ bên trong bưng ra một bát mì lớn, nóng hôi hổi đặt lên bàn.

Mộ Dung Vô Phong vỗ vỗ vai anh ta, nói: “Vị tiểu huynh đệnày thật sảng khoái. Chỉ là trước giờ ta không muốn nợ người khác nhân tình,tên ngươi là gì, đợi chút nữa ta bảo người trả tiền cho ngươi”.

“Tôn Phúc.”

“Đa tạ, ngươi bận thì cứ đi đi”, Mộ Dung Vô Phong khách khínói.

Chàng quay sang nhìn bát mì lớn trước mặt, nhíu mày hỏi:“Đây chính là mì Dương Xuân? Thế nào mà ngay cả trứng gà cũng không có?”.

Thực ra trong bát mì ấy, ngoài sợi mì ra thì chỉ có thêm mấycọng rau.

Chàng nhìn bát mì, phát hiện thành bát còn lưu lại vết ngóntay, lại xem tới đôi đũa đặt cạnh, có vẻ như không sạch sẽ cho lắm.

Chàng quay sang nhìn Hà Y, Hà Y cũng nhìn chàng.

Hai người nhìn nhau trừng trừng khá lâu.

Cuối cùng Mộ Dung Vô Phong cũng nói: “Hà Y, ta biết trước giờnàng ăn uống rất dễ tính”.

Hà Y thở dài một tiếng, kéo bát mì trước mặt chàng lại, nói:“Không cần nói nữa, ta ăn giúp chàng là được chứ gì”.

Mộ Dung Vô Phong có chút xấu hổ nói: “Vậy phải phiền nàng rồi”.

“Đừng khách khí.”

Nàng đổ nửa bát ớt vào bát mì, loáng cái đã ăn sạch sẽ.

“Mùi vị thế nào?” Mộ Dung Vô Phong hỏi.

“Cũng được. Có muốn gọi thêm cho chàng một bát không?”

“Không cần”, chàng lắc đầu lia lịa, “Nàng ăn quá nhiều rồi,nên nghỉ một chút đi”.

Trên mặt chàng đã hiện lên nét cười rồi.

“Vô Phong, xem ra bệnh của chàng không nhẹ”, nàng lo lắngnói, “chàng gầy hơn trước rất nhiều”.

Sắc mặt của chàng quá nhợt nhạt, nhợt nhạt thấy rõ.

“Ta không sao. Chẳng qua là một chút bệnh cũ thôi”, chàng cườinhẹ.

“Xin chàng hôm nay chớ có đổ bệnh, ta ăn no quá rồi, dù cóvõ công cũng không dùng được đâu”, nàng mặt mũi đau khổ nói.

Chàng bật cười nhẹ, chợt nhìn thấy từ ngoài đi vào bốn thanhniên áo sáng cùng một thiếu nữ áo màu lục nhạt, tựa như cố ý tới tìm chàng, nămngười đi thẳng tới chỗ bọn họ đang ngồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv