Edit: Meimoko
____
Trong cơn ý loạn tình mê, cô giãy dụa thân hình xinh đẹp của mình, cặp mông mượt mà no đủ trong lúc lơ đãng dán sát vào đôi chân dài cường tráng của hắn.
Da thịt cô trắng nõn, mềm mượt khiến hắn càng thêm muốn xông lên đụng chạm vào cô. Một lần nữa lại chiếm hữu cô.
Lúc cô tức giận liên tục thở gấp, hắn từ trong cơ thể cô mạnh mẽ thối lui. Trong nháy mắt, chất lỏng kết hợp giữa hai người nóng ẩm chảy ra, rớt xuống bàn làm việc.
Đúng lúc đó, cảm giác hơi lạnh khiến Bạch Phương Úc nhăn mặt lại. Cô khó hiểu quay đầu nhìn hắn. Đôi mắt to mê man có khát vọng, có phàn nàn.
Đường Hạo đem thân thể trần truồng của cô chuyển qua, nắm lấy cặp mông trắng vểnh, ôm cô ngồi trên bàn làm việc.
Lông mày nhíu chặt trên gương mặt nhỏ nhắn dãn ra, cô lại tiếp tục nhắm mắt, hưởng thụ sự kích động hắn mang lại. Hai chân cô vô lực gác lên đầu vai của hắn, theo động tác của hắn mà đong đưa. Cô để mặc cho hắn dẫn dắt, cứ thế mà bay lượn từng đợt.
Cô, từng điểm mẫn cảm trên thân thể đều bị hắn bắt được, bị chạm đến. Dùng góc độ khác nhau, khí lực khác nhau khiến cô hôn mê. Cô mê rồi. Cô rồi loạn rồi.
Hắn, tận hưởng từng điểm mẫn cảm trên cơ thể của cô. Đụng chạm đến khi hoa tâm của cô nở rộ, chạm đến khi cô thần hồn điên đảo, đầu óc choáng váng, ba hồn bảy vía đều bị tình dục dẫn dắt. Hắn chóng mặt quay cuồng, đầu óc choáng váng, nhận định một điều khó ai có thể thoát khỏi mị lực từ người phụ nữ này. Đường Hạo, hắn cũng đã hoàn toàn chìm đám trong mị lực của cô rồi.
Không thể phủ nhận, hắn thích thân thể của cô, thậm chí…. Nhiệt tình cùng phản ứng mẫn cảm của cô khiến hắn càng thêm kích động không thôi.
“…..” Cô nhịn không được, vặn vẹo uốn éo cơ thể, muốn khắc sâu thêm khoái cảm, tăng thêm tê dại.
Hắn ra sức co lại. Động tác rút lui, lúc chìm lúc nổi trong thân thể cô cứ như là có mà lực. Vừa ngứa vừa đau, giống như nửa người trên và nửa người dưới của cô bị tách ra sau mỗi lần hắn đụng chạm. Nhưng trên tất cả, chuyện bọn họ kết hợp với nhau là chuyện thực sự.
Hắn muốn cô…..
Rất cô gắng muốn cô…..
Rất mạnh mẽ dùng sức muốn cô…..
Rất ra sức hung hăng muốn cô……
Bạch Phương Úc thét một tiếng còn lớn hơn cả lúc nãy, nương theo đó cảm giác hưng phấn cùng thống khổ.
Hắn càng phóng đãng, càng tăng lực đạo, càng kích thích rồi nhanh chóng co lại sau tiếng thét của cô. Hắn tận tình bắn ra vô số tinh hoa nóng hổi.
“ Đáng chết…..” Đang trong cơn hứng phấn, lại nhìn thấy thứ trào ra từ hoa huyệt của cô, Đường Hạo tự mắng chính mình một tiếng nặng nề. Hắn buông hai chân cô ra, lui về phía sau, rút lấy một cái khăn giấy lau sạch sẽ chính mình rồi sửa sang nghiêm chỉnh lại quẩn. Hắn giương mắt nhìn cánh hoa của cô đang chảy ra thứ chất lỏng màu trắng đục. Sắc mặt Đường Hạo trầm đi vài phần.
Chết tiệt, tại sao mình lại mất kiểm soát?- Đường Hạo nặng nề tự mắng chính mình.
Mệt mỏi đến không chịu nổi, Bạch Phương Úc từ trên bàn làm việc gượng thân dậy. Hai chân đau nhức khiến cho cô nhất thời không có chút sức lực nào. Đôi mắt vốn đang ý loạn tình mê, bởi vì nghe được tiếng hắn chửi thề mà lại thấm lệ.
Lần trước, hắn xong việc thì câu đầu tiên nói với cô chính là ‘thật xin lồi!’. Lần này, là ‘ đáng chết’. Hai lần đều khiến trái tim cô bị tổn thương sâu sắc, khiến cho cô cảm giác thật sâu sự bất an và khổ sở.
Coi như hắn nói cô đáng chết, cô cũng sẽ nhất định không buông hắn ra.
Hai tay bám lấy mép bàn làm việc, cả thân thể cô trượt xuống. Cô cúi đầu, nhặt váy áo lên, không có ý nhìn hắn, đi thẳng vào trong toilet.
Vừa rồi, biểu hiện của cô thật sự quá lớn mật. Cô biết rõ, nhưng cô không hối hận. Ai bảo cô thích hắn. Cô biết cô sẽ không thể chờ được đến khi hắn theo đuổi cô. Nếu có đợi, chắc cũng phải sang kiếp sau. Chuyện như vậy, cô không chấp nhận được.
Bạch Phương Úc sau khi mặc quần áo trang điểm hoàn hảo bước ra từ toilet thì đã thấy người đàn ông vừa mới hung hăng ở trong cơ thể mình đâm tới đâm lui đã một bộ dạng nghiêm chỉnh ngồi vùi đầu vào trong công việc.
Nhìn bộ dạng lạnh lùng thờ ơ của hắn, Bạch Phương Úc không khỏi hoài nghi: người đàn ông này chẳng nhẽ chỉ khi làm cái chuyện kia mới có thể nhiệt tình hay sao? Hơn nữa, lúc kia…lửa nóng của hắn thật sự muốn giết người, giống như đem cô hòa tan không bằng. Nhưng bây giờ, sau khi kết thúc, hắn lại tạo cho cô một bầu không gian giống như đóng băng, lạnh lẽo cực điểm.
Túc….Túc….Túc….. Trong phòng làm việc yên ắng vang lên âm thanh than thúy của đế giày cao gót chạm trên mặt sàn nhà.
Từ xa đến gần, khiến cho Đường Hạo không có cách nào bỏ qua. Tiếng tim hắn đập phối hợp cùng với âm thanh cô đang tạo ra.
Trên mặt bàn, đột nhiên tài liệu trước mặt hắn bây lên không, Đường Hạo theo nó mà ngẩng đầu lên. Vừa vặn nghênh đón ánh mắt hắn chính là một gương mặt nở rộ hai lúm đồng tiền xinh đẹp của cô.
Bạch Phương Úc đưa hắn vật phía sau mình, phách đạo hỏi: “ Em nghĩ, em bây giờ đãn trở thành bạn gái của anh rồi, đúng không?”
Bạn gái của hắn? Nhanh như vậy sao!?
Chẳng qua là cô có vẻ ngoài giống với Tiểu Ngưng, mới gặp hắn lần này là lần thứ ba mà đã muốn thành bạn gái của hắn rồi sao?
Không! Quá nhanh. Hắn không tiếp nhận nổi.
“ Cô không thấy là quá nhanh hay sao? Chúng ta mới gặp nhau ba lần, cô hiểu được tôi bao nhiêu?” Đường Hạo ngồi trên ghế làm việc, tay chống cằm nhìn cô. Về điểm này, cô không giống Tiểu Ngưng của hắn. Tiểu Ngưng luôn thẹn thùng, thẹn thùng đến mức hắn không đoán được trong lòng cô nghĩ gì. Cũng chính vì thế, hắn luôn hoài nghi cô không yêu hắn. Nếu không đã chẳng có bi kịch xảy ra sau này.
Bạch Phương Úc muốn cầm kẹp tài liệu trong tay đập bể đầu hắn ra, tức giận nói: “ Bây giờ anh mới biết là quá nhanh ư? Lần đầu tiên gặp mặt, anh đã hôn em, quá mức đến… thậm chí…. “ Thậm chí đem cả quần lót của em cởi ra-những lời này cô không nói ra được tới miệng, “Sao không thấy anh chê nhanh? Lần thứ hai, anh đã ….đụng chạm vào em….! Lúc đó sao anh không bảo là quá nhanh? Anh nói chúng ta không phải đôi nam nữ yêu nhau, nhưng chuyện mà chỉ có vợ chồng làm với nhau, chúng ta cũng đã làm cả rồi….”
Đường Hạo thiếu chút nữa bởi vì những lời cô nói mà sặc. Hắn chưa từng thấy có người phụ nữ nào lại nói ….trắng ra như cô.
Cô nói những lời vừa mập mờ vừa đáng yêu khiến hắn triệt để không nói được một chữ phản bác lại. Chỉ có thể hít sâu một hơi, sau đó nặng nè thở ra.
Nhìn hắn nửa ngày không có phản ứng, Bạch Phương Úc đi lên phía trước, khóe miệng mỉm cười: “ Vậy…. anh chính là đồng ý! Chúng ta từ giờ sẽ là người yêu của nhau!”
Đường Hạo không trả lời.
Cô không cam lòng, lay lay bả vai của hắn, hỏi tới: “ Có phải là anh đồng ý không?”
“ Ừ….” Hắn rầu rĩ đáp lại. Cô đã nói trắng ra như vậy, hắn còn có thể không đồng ý được hay sao?
“ Ha ha, hôm nay em không có việc gì, anh dẫn em đi dạo được không? Hơn nữa, em cũng đang đói bụng!” Cô buông lỏng cánh tay của hắn, muốn lôi kéo hắn đi.
Hắn kéo tay của cô xuống, mặt không biểu tình nói: “ Hiện tại đang trong giờ làm việc! Tôi còn rất nhiều việc chưa xử lý! Không rảnh!” CÔ gái này hiểu được chiếm được một tấc là lấn thêm một bước. Hắn vừa mới đồng ý để cho cô làm bạn gái của hắn, cô đã ra ngay yêu cầu với hắn rồi.
“ Anh sắp tan sở rồi, sớm một chút không được hay sao?” Hắn không phải là tổng tài ư? Ai dám lên tiếng trách mắng hắn chứ?
“ Đường nhiên là không thể!” Hắn nghiêm trang nói.
Bạch Phương Úc nhăn mũi lại, một lần nữa dùng tay ngăn chặn hắn, nói trắng ra: “ Vừa rồi anh sử dụng thời gian làm công để làm chuyện riêng. Bây giờ về sớm, tại sao lại nói không thể?”