Edit: Meimoko
Lần thứ hai cầm điện thoại lên, trên gương mặt Bạch Phương Úc cảm giác càng mất mát. Hai ngày rồi, hắn ngay cả một cuộc điện thoại cũng không hề gọi cho cô. Hắn rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ chuyện ngày đó cứ như vậy mà cho qua sao? Hắn một chút cũng không coi ra gì, cô căn bản không là gì trong mắt của hắn ư?
Nhiều câu hỏi cứ liên tiếp được đặt ra trong đầu cô. Bất quá, tất cả đều có ý tứ giống nhau. Nhưng cô vẫn không muốn tin là hắn không để ý đến mình.
Cô cứ một lần lại một lần nhìn điện thoại. Bồi hồi chờ đợi không biết lúc nào hắn mới gọi điện thoại đến.
Hơn nửa giờ trôi qua, cô nhịn không được mà bấm một dãy số mà cô đã học thuộc lòng.
******
Một khúc nhạc chuông điện thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của người đàn ông đang mải mê làm việc. Đường Hạo cầm lấy điện thoại, nhìn số điện thoại của người gọi đến hiển thị trên màn hình thì sắc mặt trầm xuống: “ A lô….”
“ A lô, anh đang bận lắm sao?” Điện thoại truyền đến giọng nói của hắn, cô bật dậy ngay khỏi giường.
“ Ừ! Thế nào? Có chuyện gì sao? Đề án đã sửa lại ổn thỏa rồi ư? Như vậy chúng ta có thể hẹn thời gian để đàm phán lại!” Giọng điệu của hắn hoàn toàn là công việc, một điểm tình cảm cũng không có.
Kinh ngạc, bất an không yên, bởi vì lời nói của hắn quá lạnh lùng như một quy luật khiến Bạch Phương Úc thở dồn dập mấy lần
“ Không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho anh được sao?” Sau một lúc cô mới nói.
Điện thoại truyền đến sự trầm lặng, tựa hồ chấp nhận lời của cô.
Cô nắm chặt điện thoại nói: “ Vì sao không trả lời? Anh đang nghĩ cái gì?”
“ Nếu như cô không có phương án hợp lý hơn cho đề án của mình thì … Xin lỗi, tôi cúp điện thoại!”Nói xong, trong điện thoại truyền đến những tiếng tút tút…
Bạch Phương Úc nhìn điện thoại bị ngắt, tức giận đến rơi nước mắt. Trên thế giới này tại sao lại có người đàn ông vô tình như thế chứ? Hắn làm như vậy không khác gì hung hăng cho cô hai cái tát. Cô chủ động gọi điện thoại cho hắn, vậy mà hắn chỉ nói được mấy câu lạnh lùng rồi dập điện thoại.
Cô đáng sợ như vậy ư? Không đáng để cho người ta thích sao?
Không! Không được. Cô không thể cứ như vậy mà buông tha cho hắn.
Bạch Phương Úc lau sạch nước mắt trên mặt, nhảy xuống giường rất nhanh. Hành động của cô như là chạy đua với thời gian, lấy từ trong chiếc tủ quần áo một bộ váy tây màu trắng mặc lên người.
Nhìn mái tóc ngắn xinh đẹp của mình ở trong gương, Phương Úc nhăn mũi lại, lấy một bộ tóc giả đội lên đầu. Dùng chiếc lược gỗ chải chuốt, rất nhanh mái tóc giả đã trông như một mái tóc thật nằm yên trên đầu cô: “ Ha ha ha, thế này mới là mình! Mình hẳn là như thế này mới đúng!”
Từ sau khi xuất viện, mẹ mua cho cô rất nhiều váy áo. Tất cả đều là kiểu dáng công chúa, nếu không thì là những cảm giác không thể diễn tả nổi. Mà cô lại không hề thích thú. Cô thích kiểu dáng đơn giản một chút, ít làm cho người ta chú ý đến mình. Bằng không, lúc đi ngoài đường, ai nấy cũng nhìn mình sẽ khiến cô có cảm giác không được tự nhiên, giống như động vật trong sở thú….
Cùng thư ký nói chuyện qua, Bạch Phương Úc trực tiếp mở cửa văn phòng tổng tài Đường thị đi vào. Bởi vì cô đã đến văn phòng của hắn hai lần, mà lần trước còn không có đi ra cho nên thư ký biết tổng tài đối với Bạch Phương Úc cô đã không còn là quan hệ bình thường. Vậy nên mới không làm khó cho cô, trực tiếp để cô đi vào.
Nghe thấy tiếng, Đường Hạo ngẩng đầu. Khi thấy người trước mắt, hắn không khỏi mở to mắt kinh ngạc. Lúc này, cô cuốn tóc uốn lượn phía sau gáy càng thêm giống Tiểu Ngưng của hắn.
Cô thấy mắt hắn thoàng giật, sau đó thì từng bước tiến về phía bàn làm việc của hắn. Cách nhau một cái bàn, cô chống hai tay lên mặt bàn làm việc của hắn, mắt nhìn đi chỗ khác, chất vấn: “ Anh vì sao lại ngắt điện thoại của tôi?”
Nếu như là những cô gái khác, hắn sẽ trực tiếp đuổi thẳng cổ bọn họ ra ngoài. Nhưng cô gái trước mặt lại quá giống Tiểu Ngưng khiến cho hắn không có cách nào lạnh lùng như vậy được.
“ Tôi đang bận làm việc.”
“ Mấy ngày qua, tại sao anh không gọi điện cho tôi? Lúc nghỉ ngơi, cũng nên gọi cho tôi một cú điện thoại mới phải!” Cả người cô hơi nghiêng về phía trước, tiếng nói cũng to hơn.
“ Tại sao tôi lại phải gọi điện cho cô?” Hắn lạnh lùng nhìn cô, mặc kệ như vậy có phải là xúc phạm cô hay không.
Bạch Phương Úc mở to mắt nhìn hắn. Hai bàn tay chống trên bàn nắm chặt lại: “ Anh còn hỏi vì sao ư? Anh có ý gì vậy? Chúng ta….Chúng ta đã…..”
Câu nói kế tiếp cô không nói ra, sắc mặt đỏ bừng lên, chờ đợi hắn. Giọng nói khàn khàn giống như không còn kiểm soát được: “ Chẳng lẽ…. chẳng lẽ…. anh cứ như vậy mà coi không có chuyện gì hay sao?”
“ Vậy cô muốn thế nào? Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi. Lên giường với nhau đâu phải lúc nào cũng là bạn trai với bạn gái mới được phép!” Hắn tựa lưng trên ghế da, vẻ mặt thản nhiên hỏi. Nét mặt và cả giọng điệu của hắn đều đã nói rõ. Hắn không để ý đến chuyện lên giường với cô, càng không quan tâm đến chuyện cô nghĩ như thế nào.
“ Người trưởng thành thì sao? Người trưởng thành mà làm như vậy ư? Người trưởng thành thì có thể tùy tiện theo cảm hứng như thế hay sao?” Toàn thân cô đều giận đến run lên, mắt cũng không chớp nhìn hắn, muốn nghe hắn trả lời.
Đường Hạo nhếch môi mỏng lên, nhìn cô vài giây, sau đó hai tay giang ra nói: “ Cô không phải xử nữ, không phải sao? Cô cũng là một người phụ nữ đã có kinh nghiệm.”
Bạch Phương Úc nặng nề hít một hơi lạnh. Cô thật không ngờ hắn lại nói ra những lời vô tình như thế. Không phải xử nữ thì không có quyền bắt hắn chịu trách nhiệm hay sao?
“ Không phải xử nữ? Không phải xủ nữ thì thế nào?” Cô vẫn chất vấn hắn.
“ Cho nên tôi mới nói với cô đừng có nghĩ về chuyện đó nữa!”
“ Hỗn đản!” Bạch Phương Úc cầm lấy túi, hung hăng đánh về phía mặt hắn: “ Đường Hạo, anh nghĩ tôi không phải xử nữ thì là một cô gái tùy tiện hay sao? Tôi mà lại là người có thể tùy tiện lên giường với đàn ông ư? “ Tuy không nhớ chuyện trước kia, và cũng đã nhìn qua ảnh chụp với Johny nhưng cô tin tưởng chắc chắn bản thân cô không phải là một cô gái tùy tiện.
Đường Hạo nghiêng người tránh né túi xách của cô đập tới, tức giận đứng dậy nói: “ Cô muốn thế nào?”
“ Tôi muốn trở thành bạn gái anh!” Thân thể đã giao cho hắn rồi, cô cũng đã xem hắn như bạn trai của mình.
“ Không có khả năng! Tôi không kết giao với bạn gái!” Chết tiệt, hắn đúng là tự đào mồ chon mình. Vì sao lúc ấy lại đụng cô gái này? Hắn thực sự xin lỗi Ngưng của hắn!
Vừa tức giận nói, hắn vừa kéo ngăn bàn ra, lấy xấp chi phiếu viết xuống một con số. Con số lớn đến mức khiến người ta líu lưỡi lại. Hắn giật tờ chi phiếu ra, đưa tới trước mặt cô, nói: “Cô muốn làm bạn gái của tôi, đơn giản cũng là vì tiền phải không? Số tiền này coi như tôi đền bù tổn thất cho cô. Cô không phải xử nữ, tôi nghĩ cái giá này là quá đủ rồi!”
Bạch Phương Úc cầm lấy tờ chi phiếu. Bất quá cô cũng không có nhìn xem, mà trực tiếp xe nát thành những mảnh nhỏ. Sau đó ném đến mặt hắn, đánh tan vẻ khinh miệt của hắn: “ Đường Hạo, anh là đồ côn trùng, trứng thối! Anh xem tôi là cái gì hả? Gái điếm ư? Anh lại dám dùng tiền đuổi tôi!”
Đường Hạo lau mặt một cái, quét đám giấy vụn kia đi. Hô hấp của hắn trở nên nặng nề, vẻ mặt sau đó trở nên tàn nhẫn. Hắn nói: “ Vậy cô muốn hợp đồng chứ gì? Hợp đồng? Được! Dự án mở rộng thị trường của Đường thị sẽ giao cho công ty Aisha của các cô phụ trách, thế nào?”