Edit: Meimoko
Tuy mặc một bộ đồ công sở màu đỏ sang trọng cá tính, mái tóc cắt ngắn trẻ trung năng động và cực kỳ xinh đẹp, thoạt nhìn ai cũng đoán cô là người giỏi giang thành đạt, nhưng chỉ có chính cô mới biết rõ nhất, đó chỉ là vẻ bề ngoài, còn thực chất thì bản thân cô không giỏi được như vậy.
Nhưng trải qua nhiều lần tập luyện, cô cũng bởi vì thể diện của chính mình mà cũng đã biết khi đối diện với đối tác làm ăn cần biểu lộ bộ mặt như thế nào.
Trên mặt cô thoáng nở nụ cười, nói ra một con số cao gấp mấy lần.
Đối phương nghe thấy con số thoát ra từ miệng cô thì rõ ràng biểu lộ không thể chấp nhận được: “ Kỳ thật, có rất nhiều công ty đầu tư cũng muốn hợp tác với tập đoàn Đường Thị, tiểu thư ra giá này có phải là đã quá cao rồi không?”
“ Giám đốc Chu chắc hiểu được câu tiền nào của nấy. Công ty của chúng tôi khi ra giá bao giờ cũng tính toán dựa trên mức lợi tức dịch vụ mà các vị sẽ thu được. So sánh về hiệu quả thị trường và lợi ích thì mức giá này không phải là cao, đúng không? Anh chắc cũng biết lợi ích mà một ngôi sao trong Aisha hằng năm mang lại là không thể nào mà xác định được. tôi nói đúng chứ?” Những nghệ sĩ của Aisha ngoài việc trở thành hình ảnh đại diện, họ còn giúp cho công ty mở rộng thêm nhiều mối quan hệ.
Một chút ít kiến thức này, cô đương nhiên là phải hiểu rõ.
“ Chuyện này….. Nhưng, làm sao cô có thể đảm bảo những nghệ sĩ đó sẽ giúp chúng tôi mở rộng thị trường được! Tiểu thư lấy gì để bảo đảm sau khi chúng tôi bỏ ra cái giá này, mời họ về làm người đại diện thì có thể khiến lợi ích tăng cao nhất đây? ”Giám đốc Chu đẩy gọng kính trên sống mũi lên. Đối phương đã đưa ra giá cao hơn so với dự tính của công ty rất nhiều. Việc này hắn không thể nào tự mình làm chủ.
“ Ha ha, chúng tôi có đem đến đây bản kế hoạch chi tiết. Hơn nữa, chỉ bằng thương hiệu Aisha thôi cũng đủ để bảo đảm rồi! Không phải chúng tôi làm việc đều chỉ nói xuông đến thành tích tương lai! Tôi tin chắc Đường Thị của các anh ngoài Aisha ra thì không tìm được công ty nào phù hợp hơn, có phải không?!” Bạch Phương Úc bình tĩnh nói. Nhưng trong lòng cô lại hoàn toàn không được như vậy. Trái tim căng thẳng đang đập thình thịch.
“ Việc này….Công ty chúng tôi cần xem xét lại! Nếu hai vị không ngại, hai bên chúng ta nên tìm một dịp khác trao đổi kỹ càng hơn!” Việc này quá lớn, hắn căn bản không thể nào tự quyết được. Hiện tại, tính tình tổng tài như thế nào ai ai cũng biết, hắn cũng không dám đi để tránh không làm con rồng điên loạn đó thức tỉnh.
Đây là một nhân viên có kinh nghiệm, làm việc rất cẩn thận.
Bạch Phương Úc nhìn Johny, nghe theo ý kiến của hắn.
“ Nếu đã như vậy, chúng ta hôm nào đó trao đổi tiếp cũng được!”
Sau khi Johny nói xong, Bạch Phương Úc cũng đứng dậy. Hai người cùng nhau rời khỏi văn phòng của Chu giám đốc.
Vừa mời rời khỏi ‘chiến trường’, Bạch Phương Úc đã cong cánh môi lên, nói: “ Chúng ta thất bại rồi?…Phải..không? Trận đầu tiên đã thất bại thế này, đáng lẽ chúng ta nên đề giá thấp hơn một chút thì có phải đã tốt rồi không?”
“ Ha ha, coi như là thất bại cũng không thể ra giá thấp hơn được. Hừ, những điều này về công ty rồi nói tiếp!” Johny nhẹ giọng nhắc nhở, sau đó đi về phía thang máy.
Bạch Phương Úc nhíu mày, nói với Johny: “ Em đi vệ sinh! Anh xuống dưới lái xe trước đi. Em sẽ xuống ngay!”
“ Cũng được! Xuống thì nhớ gọi điện!” Sau khi nói xong, hắn đi vào thang máy.
Cô xoay người tìm xem phòng vệ sinh ở chỗ nào. Cô luôn luôn không nín nhịn được nước tiểu, nhất định phải tìm được phòng vệ sinh. Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên ở đây, Bạch Phương Úc vội vàng chạy tới phòng vệ sinh.
Quá mức gấp gáp, cô không chú ý đến người đối diện. Cho đến khi đụng phải đối phương, mọi thứ đồ cầm theo đã tung tóe, tán lạn trên mặt đất.
Cúi đầu đi đường, Đường Hạo không ngờ sẽ đụng phải một tên quỷ không sợ chết. Hắn nổi giận lôi đình, túm lấy người va phải mình: “ Không được phép đi! Cô là người ở bộ phận nào…..”
Nhưng khi nhìn thấy gò má của cô gái đang túm chặt trong tay, mắt hắn trợn trừng, quên cả hô hấp.
Gò má tinh tế, cái trán bóng loáng, hai mắ to mà sáng ngời, mũi hơi hếch lên. Đôi môi không dày cũng không quá ướt át nhưng đó lại là cặp môi đỏ mọng khiến hắn sung sướng nhất
Hết thảy đều rất giống, vừa chạm vào là thấy giống nhau. Là Tiểu Ngưng…………Tiểu Ngưng của hắn.
Bạch Phương Úc mót đến mức không chịu đựng nổi, giãy mạnh ra khỏi tay người đang giữ lấy mình, ngữ điệu không được tốt cho lắm: “ Thực xin lỗi! Được chưa? Xin anh mau bỏ tay tôi ra! Tôi phải vào nhà vệ sinh ngay bây giờ.”
Giọng nói khàn khàn…
Ngay cả giọng nói cũng giống đến như vậy sao?
Đường Hạo chăm chú nhìn vào người phụ nữ trước mặt, vành mắt của hắn hồng lên.
“ Ngưng!…. Ngưng của anh….! Em rốt cuộc cũng đã trở về với anh rồi! Em đã nghe thấy anh gọi tên em cả ngàn lần, đúng không? Em biết anh nhớ em vô cùng không?”
Hắn đắm chìm trong xúc động, ôm chặt lấy Tiểu Ngưng của hắn. Một khe hở giữa hai người cũng không có.
“ Này… Anh trước hết buông tôi ra đã! …Tôi phải đi vào nhà vệ sinh ngay bây giờ…. Anh nhanh buông tôi ra….” Gò má của Bạch Phương Úc đỏ lên, gấp đến độ hai chận cứ loạn xạ đạp liên túc trên mặt đất. “ Chết tiệt! Anh buông tôi ra!”
“ Không! Anh sẽ không buông em ra đâu! Anh đã nói rồi, cho dù thế nào cũng không buông em ra nữa! Ngưng, bất kể em là người hay quỷ, anh sẽ đều khóa em lại, không bao giờ để em rời khỏi anh nửa bước….” Nhìn thấy cô thật sự rất khó khăn, rất chật vật, hắn hoảng hốt nói: “ Không được! Em không thể ở dưới ánh mặt trời đúng không? Em đi theo anh! Đi theo anh!” Linh hồn không thể tiếp xúc với ánh mặt trời là đây sao? Nếu tiếp xúc sẽ biến mất, không bao giờ nhìn thấy nữa.
Vừa nói, Đường Hạo ôm chặt lấy Bạch Phương Úc đi vào thang máy dành riêng cho hắn. Hắn muốn giúp cô ẩn nấp, thoát khỏi ánh sáng mặt trời.
Mắt nhìn thấy cửa thang máy tiến gần đến, trong lòng thì muốn đến nhà vệ sinh, nhưng hiện tại nhà vệ sinh đang dần biến mất khỏi tầm mắ của cô. Bạch Phương Úc khóc đến chẳng để ý gì: “Anh… Các đồ bị bệnh tâm thần này! Anh bắt tôi làm cái gì hả? Mau buông tôi ra!”
Trên người hắn bốc mùi khóc ngửi đến chết đi được. Đó là mùi rượu, trộn lẫn với một thứ mùi như xác chết bốc lên. Hơn nữa, quần áo của hắn còn rất bẩn. Áo sơ mi đầy nhức vết nhăn nhúm, còn đầy cả tro bụi dính ở trên. Chúng giống như đất hoang thấy đầy rẫy ngoài đường.
Bị hắn ôm chặt đến mức khó thở, cô phải nghển cao đầu lên mới có thể hô hấp được. Độ cao này vừa đủ để cô nhìn thấy được hết mái tóc của hắn.
Tóc dài, lộn xộn. Bởi vì lâu chưa có được chải chuốt, gội rửa nên rối tùm lum như tổ quạ.
Đáng ghét!
Thật sự rất đáng ghét!
Lần đầu tiên đến tập đoàn lớn mà gặp phải loại người này. Hắn chẳng lẽ là người thu mua giấy lộn chạy loanh quanh trong công ty này ư?
“ Cái tên đàn ông đáng ghét này! Mau buông tôi ra!”
Cô cố gắng giãy giụa, thoát thân khỏi bàn tay như gọng kìm của hắn, đánh mạnh vào đầu hắn, “ Hỗn đản, cái tên đáng ghét này!”
Sự vui sướng gần như đã lấn át hoàn toàn lý trí của Đường Hạo. Hắn chỉ biết dùng sức mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, không cho cô đi đâu. Hơn nữa, bị cô đánh, hắn cũng không có một chút tức giận: “ Ngưng! Anh biết rõ muốn đánh như thế nào thì cứ đánh đi…”
“ Chết tiệt! Đồ tâm thần! Ai là Ngưng chứ hả? Không phải tôi! Mau buông tôi ra, tôi phải đi tiểu!”Người nhẫn nại đến mức cực điểm cũng phải bất chấp mà phải nói ra cái từ bất nhã ‘đi tiểu’.
“ Có nước tiểu cũng không bỏ qua cho em! Bằng không em sẽ lại biến mất! Anh không thể tìm em, cũng không biết tìm em nơi nào!” Không sai! Cô tát hắn, hắn cảm thấy đau. Điều đó chứng tỏ đây không phải là mộng, mà là sự thật.