Cô gái áo đen nhìn người phụ nữ đang đứng trước nòng súng của mình, lại nhìn một chút người đàn ông nghe nói nổi tiếng lãnh mạc trên thương trường kia nhưng bây giờ anh ta lại đang bối rối. Trong ánh mắt của nữ sát thủ kìm không được mà toát ra vẻ hâm mộ: “Các người rất yêu nhau, có thể vì đối phương mà chết......”
“Không...... Tôi không yêu hắn! Cô giết chết tôi đi! Van xin cô!” Hai mắt Tiểu Ngưng đẫm lệ, không ngừng cầu khẩn.”Cô giết tôi luôn đi, van xin cô!”
Không phải bởi vì cô yêu hắn. Không phải! Cô chỉ không muốn sống thôi! Mà hắn cũng căn bản không yêu cô. Hắn nếu như yêu cô thì làm sao có thể dễ dàng làm tổn thương cô? Như thế nào lại không hiểu cô, không tin cô, không tôn trọng cô? Hắn thật sự yêu cô thì làm sao có thể muốn kết hôn cùng người phụ nữ khác?
Nếu như hắn thật là yêu mình, như vậy cả nhà bọn họ đã sớm có thể hạnh phúc sống chung mà không phải giống như bây giờ. Chia cắt, đau khổ, lại để cho mình đánh mất một đứa con- Tiểu Ngưng nghĩ mà đau lòng thêm.
Một câu ‘tôi không có yêu hắn’ của cô khiến tâm tình thiện lương của Đường Hạo như bị phá nát. Bất quá, hắn cố ý xem nhẹ sự đau khổ này, cố ý không nghe lời nói của Tiểu Ngưng: “Cô ngàn vạn đừng nổ súng bắn cô ấy! Muốn giết cứ giết tôi đây! Bằng không, cô giết cô ấy tôi sẽ ngay lập tức chế trụ được cô. Về sau, cô chết là điều không thể nghi ngờ!”
”Ha ha ha” Cô gái đột nhiên nở nụ cười dài thành tiếng, sau đó lạnh lùng nói: “Chỉ cần là tôi muốn hoàn thành nhiệm vụ thì chưa bao giờ bị thua...Bất quá..” Trong hai mắt của cô ta xẹt qua chút đau xót và hâm mộ. “Các người có thể vì đối phương mà chết, quả thật làm cho tôi đây rất cảm động...... Quả thật làm cho tôi đây không cách nào ra tay...Tôi bỏ qua cho các người....Trẻ con, không có cha mẹ rất đáng thương... “ Nói dứt lời, cô gái đem súng dời đi.
“Không, cô giết tôi đi! Tôi không muốn sống nữa, cô bắn chết tôi đi!” Tiểu Ngưng nắm chặt nòng súng, không chịu buông tay.
Nghe được đối phương có ý buông tha bọn họ, Đường Hạo mới dám tiến lên, liều mạng chịu đựng đau đớn trên cánh tay, mạnh mẽ ôm Tiểu Ngưng rời đi. “Ngưng, buông cô ấy ra đi! Đừng nên hồ đồ!”
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị người một cước đá văng, đèn lập tức sáng lên. Lục Phong xông vào phòng, dùng súng chĩa vào cô gái áo đen, từng bước một đi tới.
Hắn từng bước một tới gần, nheo mắt lại, trong đầu xuất hiện những hính ảnh lập lòe. Tựa hồ nhận ra đối phương là ai, nhưng hắn ta không thốt lên tên của cô ta.
“Lục Phong, không cần phải bắt cô ta! Thả đi!” Đường Hạo đột nhiên nói.
Cô gái nhìn Lục Phong liếc mắt một cái, khẽ gật đầu. “Chú Lục, nhiều năm không gặp!” Nói xong, cô gái rời khỏi bàn tay lôi kéo của Tiểu Ngưng. Đồng thời, từ tay cô ta bắn ra một khối hình cầu. Lập tức cả không gian đầy khói.
“Khụ khụ......”
“Khụ khụ......”
Khói mang theo hương hạt tiêu kích thích người ta ho khan. Hơn nữa cũng có vị cay làm chảy cả nước mắt.
Cô gái áo đen di chuyển lanh lẹ trong từng đoàn khói sương mù, linh hoạt nhảy ra khỏi cửa sổ.
Vài giây đồng hồ sau, khói trong phòng mới lập tức tản ra.
Vọt tới cửa sổ, Lục Phong nhìn thấy cô gái kia đã rời đi, mới xoay người lộn trở lại, đỡ lấy người toàn thân đầy máu. “Thiếu gia, thực xin lỗi! Tôi không tới kịp…”
“Khá tốt! Không …có …chuyện gì!” Đường Hạo cố gắng mở mắt. May quá! Tiểu Ngưng của hắn không có bị thương….
Nhìn xem toàn thân Đường Hạo không còn tia huyết sắc, hơn nữa vết thương còn không ngừng chảy hiểm máu, Lục Phong lo lắng nói: “Thiếu gia, tôi đưa cậu đi bệnh viện!”
“Không cần! Tôi …bây giờ …vẫn.. không.. sao…cả…” Đường Hạo đẩy Lục Phong ra, tiến lên xem xét Tiểu Ngưng.”Tiểu Ngưng… Tiểu Ngưng…em… không sao chứ?” Hắn lo lắng hỏi.
“Tôi không sao!” Tiểu Ngưng đứng ở bên cạnh hắn. Nhìn thấy vai hắn máu chảy ra như suối đổ không ngừng, nước mắt cô cũng lại không ngừng tuôn ra. “Anh đáng lẽ phải chạy đi mới đúng! Anh có thể chạy đi! Tôi không muốn anh cứu tôi! Tôi không muốn có người cứu!”
Tiểu Ngưng nhìn hắn, đầy nước mắt. Cô nén giận hắn, sao không để yên cho cô chết. Sống để phải chịu khổ nữa sao? Cô không muốn phải gánh thêm nữa! Cô chịu không nổi.