Hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời cậu bé Đường Ngạo Dương. Sau khi tan học, cậu bé không chỉ được gặp mặt mẹ, còn được đi mua quần áo mới, đến văn phòng phẩm mua đồ dùng học tập, đồ chơi. Sau đó, ba của cậu bélại đưa cậu đến một biệt thự nho nhỏ mà cậu bé chưa từng đến bao giờ.
Nhìn hoa viên và phòng ốc của biệt thự đẹp như vậy, Dương Dương nhịn khôngđược mà reo lên: “Oa! Hóa ra nhà của ba cũng đẹp đến như vậy! Sau nàycon sẽ ở cùng với ba mẹ nha! Từ nay về sau, con có thể ở cùng một chỗvới ba mẹ rồi!”
Dương Dương bỏ mặc ba mẹ ở phía sau lưng, chạy nhanh vào phòng.
“Tiểu thiếu gia!”Một vài cô hầu gái nhìn thấy Dương Dương, sau đó đều mỉm cười với cậu bé đáng yêu như một tiểu tinh linh.
“Chào các dì!!!” Dương Dương chạy lên cầu thang bên cạnh, phất tay chào mấycô hầu gái. Nhanh như chớp, thân người nhỏ bé của nó đã biến mất ở cầuthang lầu chung.
“Đứa nhỏ này thật sự là rất giống thiếu giachúng ta nhỉ! Còn nhỏ mà đã đẹp trai đáng yêu như thế rồi!” Một cô hầugái trẻ nhịn không được mà cảm thán, bởi vì cô từ trước đến giờ đều ởtrong biệt thự này nên chưa có nhìn thấy tiểu thiếu gia.
“Đúng vậy! Lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé, dì cũng nghĩ nó nhất định là con trai của thiếu gia!” Vú Từ một bên đắc chí nói.
“Xem ra, thiếu gia sẽ cưới Lục tiểu thư! Con trai đã lớn thế rồi cơ mà, mẹquý vì con mà!” Cô hầu gái lúc trước vừa nói, vừa lau bình hoa.
“Tôi nghĩ thiếu gia cũng thích Lục tiểu thư! Về điểm này, chúng ta ai cũngcó thể nhận ra, đúng không vú Từ?” Kỳ thật, các cô hi vọng cô gái tốtnhư Lục tiểu thư có trở thành thiếu phu nhân của Đường gia. Ai nói trong hiện thực thì không thể xuất hiện cô bé lọ lem như trong cổ tích chứ?
“Từ nay về sau con sẽ ở căn phòng này! Hì hì, tối hôm nay con sẽ ngủ ởđây!” Dương Dương từ cửa ra vào của một căn phòng, đầu lấp ló lộ ra nóivới ba mẹ đang đi tới.
“Không được! Biệt thự này không có phòngcho con đâu! Phòng của con ở bên nhà bà nội!” Đường Hạo nghiêm nghị nói, ngữ khí không để cho người nghe có suy nghĩ phản bác.
Nếu như là chủ quản của công ty đối thủ hoặc nhân viên cấp dưới trong công ty thìnhất định không có người nào dám lên tiếng phản bác lại hắn. Đáng tiếc,bây giờ không phải là trong công ty mà trong nhà của hắn, cũng khôngphải là nhân viên hay đối thủ cạnh tranh mà là con của hắn.
Cho nên, hắn dùng loại ngữ khí này có thể nói là lãng phí.
“Không! Con muốn ở với mẹ và cả ba nữa cùng một chỗ cơ!” Dương Dương không cóthỏa hiệp, nói to. Nó dùng ngữ khí cầu khẩn nhìn ba nó.
Đường Hạo đem toàn bộ khẩn cầu của con coi thường, bỏ qua: “Không được! Nơi này không có chỗ của con đâu!”
“Hừ! Ba không có đạo lý! Con không cần ba!”Dương Dương chuyển ánh mắt nhắmthẳng về phía mẹ, làm nũng nói: “Mẹ! Mẹ cứ nói đi! Mẹ muốn con ở bêncạnh mẹ đúng không?”
Hì hì, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, chỉcần nó sử dụng đến loại điệu bộ này thì nó nói gì mẹ cũng nghe nấy. Chonên, nó có trăm phần trăm xác định: mẹ nhất định sẽ đồng ý với mình.
Bất quá, lúc này đây Dương Dương đã suy nghĩ lầm rồi. Tiểu Ngưng chỉ cúiđầu, không có nhìn con, nói: “Dương Dương, mẹ nghe ba con! Tốt hơn hếtlà con nên ở bên ông bà nội”
Bởi vì cô cúi đầu cho nên cha con họ không có nhìn thấy biểu tình của cô.
Vì không đáp ứng lời Dương Dương, cô xấu hổ cúi đầu.
Vì để tỏ vẻ nghe lời Đường Hạo, cô xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu.
Chỉ có Tiểu Ngưng biết cô đau lòng, tê tâm liệt phế đến mức độ nào. Khi nói ra những lời trái lương tâm, cô cố gắng kiềm chế sự nghẹn ngào tronglời nói. Nước mắt nóng ướt trên vành mắt đỏ hồng chỉ trực chờ rơi xuống. Rất nhanh, cô mở to mắt, không muốn những giọt nước này rớt xuống dưới.
Trời ạ! Cô làm sao có thể để cho con ở lại nơi này! Cô sao có thể nhẫn tâmđể con mình phải chứng kiến cảnh mẹ nó trốn đi! Không thể được! Đối vớimột đứa trẻ, đây quả là một đả kích rất lớn.
Tại vì chưa có cáchnào để rời đi, dưới tình huống này, cô chỉ có thể trở thành người mẹ xấu trong mắt con. Có như vậy con cô mới ít chịu thương tổn nhất!
Hơnnữa, để con đến bên ông bà nội của nói, ít nhất nó cũng được bà nội chăm sóc tử tế. Bọn họ tuyệt đối không để cho nó chịu nửa điểm tổn thương.
Nhìn con mình giờ cao lớn như vậy, rắn chắc như vậy, cô cũng đủ biết Đường phu nhân đối với nó có bao nhiêu chăm sóc.
Dương Dương lộ bộ dáng khóc ủy khuất, nhăn mũi lại, ai oán: “Oa oa, mẹ khôngthích con, có phải mẹ chỉ thích cha thôi không? Oa oa, hai người chỉbiết yêu mến lẫn nhau thôi, hoàn toàn ném con ra một chỗ! Oa oa, con là đứa trẻ đáng thương, mọi người không cần con! Không ai cần con!”
Trong lúc khóc lóc kể lể, Dương Dương còn dùng chân đạp lên mặt đất, trưng bộ mặt “ai oán” giống nhau như đúc với Nhị Nhị.
Tiểu Ngưng cúi đầu. Một lần, lại thêm một lần nữa tự thầm thì: Xin lỗi con, xin con tha thứ, mẹ không xứng đáng là mẹ của con!
Nước mắt à! Đừng rơi xuống mà!
Nước mắt không thể để rơi bây giờ cũng đã rơi.
Con trai càng giận dỗi, thì lão ba lại càng đắc ý. Đường Hạo nâng khuôn mặt đang cúi của cô lên, định nói với cô ra ngoài một phen.