Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 205



“Cái gì? Lương Bân đã trở về rồi sao?”Tiểu Ngưng kinh ngạc. Trước đó, cô đã từng liên lạc một lần với Lương Bân, xin anh trở về mang Nhị Nhị đi, nhưng sau đó lại không thể liên lạc được nữa nên giờ cô cũng không hềbiết hắn đã trở về.

“Đúng vậy! Hôm nay, hắn đã tới gặp tôi! Hắnbây giờ đã phát triển công việc không đến nỗi tệ lắm, cho nên trở về đểchuẩn bị mang Nhị Nhị đi!” Đường Hạo nói bằng giọng có vẻ buồn bực.Không hiểu sao chuyện này khiến hắn không vui vẻ chút nào.

Vừanghĩ tới sau này có thể sẽ không còn nhìn thấy con bé điên điên kia,không được nghe nó đánh đàn, tiếng đàn nghe rất hay, không còn được nhìn thấy nó nhảy múa thì Đường Hạo cảm thấy trong lòng trùng xuống vàiphần: “Nếu như Lương Bân cứ để Nhị Nhị ở lại bên em, chúng ta giúp anhta chăm sóc nó thật tốt, như vậy cũng không tệ phải không?”Theo thóiquen, bàn tay hắn phủ lên vùng ngực mềm mại của cô, tự nhiên như thể đặt tay lên ngực mình.

Tuy hiện tại hắn cũng không có ý gì, nhưngnơi mềm mại cao ngất đó của cô dưới sự đụng chạm của bàn tay đó có chútngại ngùng: “Đường Hạo, anh đừng có như vậy!” Tiểu Ngưng đẩy bàn tay hắn ra, hờn dỗi nói.

Đường Hạo giống như không nghe thấy cô đangkháng cự, ôm lấy cô trong lồng ngực mình, nỉ non bên tai cô: “Ngưng! Emthử nói chuyện với Lương Bân xem. Nói với anh ta để chúng ta chăm sóccho Nhị Nhị, như vậy anh ta đi tìm bạn gái mới cũng dễ dàng hơn. Có NhịNhị bên cạnh không phải là rất ảnh hưởng sao?”

“Cái nàykhông được!” Tiểu Ngưng né đầu, tránh sự tiếp xúc với hắn, vội vàng nóithêm: “Dù sao Nhị Nhị cũng là con gái anh ấy mà!”

Trong lòng Tiểu Ngưng thì lại khổ sở than vãn. Nhị Nhị nếu không đi thì làm sao cô có thể thoát đi được.

“Đúng vậy, tôi cũng đâu có nói cô bé không phải con của anh ta đâu. Chúng tagiúp anh ta chăm sóc con, thuận tiện cho Dương Dương một người bạn chơicùng, không tốt sao?” Đường Hạo nhịn không được bắt đầu suy nghĩ sâu xahơn, muốn tìm cho Dương Dương một cô dâu tương lai.

“Anh…” Tiểu Ngưng nhìn bộ dạng có chút khờ dại của hắn, cười cười nói: “Anh định chuẩn bị nuôi con dâu nuôi từ bé sao?”

Đường Hạo khẽ nhếch môi, chớp chớp mày rậm. Hắn cũng không ngại nói ra: “Cógì không được? Nếu con chúng ta yêu mến Nhị Nhị thì tôi cũng đang địnhlàm như thế!”

“Anh!” Tiểu Ngưng nhìn bộ dạng của hắn vừamuốn giận lại vừa muốn cười: “Đừng có ở trước mặt con mà nói những lờilung tung như thế này! Nó vẫn còn nhỏ! Tôi không muốn nó còn nhỏ mà đãphải biết quá nhiều! Hãy để nó là một đứa trẻ bình thường, ngây thơ nhưbao đứa bé khác! ”

“Ha ha!” Đường Hạo cười khẽ một tiếng. Lầnnày, vẻ mặt hắn mập mờ, bàn tay thăm dò phía bên trong, chạm vào da thịt mềm mại của cô.

“Ư…!” Một cảm giác nóng bỏng truyền đến bụng,khiến đôi môi mỏng của cô đỏ phát ra tiếng rên nhẹ: “Anh…. Đừng có làmloạn được không?!” Bàn tay nhỏ bé đè bàn tay của hắn xuống, cái mũi nhỏnhăn lại.

“Ha ha… Tôi có làm loạn gì sao? Tôi chỉ cảm thấy chuyện mình làm rất đứng đắn! Em là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con traitôi, chuyện tôi đang làm là chuyện rất hợp tình hợp lý!” Hắn dõng dạcnói, đồng thời cũng đưa môi mỏng xuống, dùng sức cắn mút lên chiếc cổtrắng ngần của cô.

“Anh..!” Không kịp thở, cô biết rõ mình không có khả năng thoát khỏi hành động “đứng đắn”đó của hắn.

Một tiếng thở dài phát ra từ miệng cô, tròng mắt cô rơm rớm nước mắt: “Tôithực sự rất sợ, sợ về sau Dương Dương sẽ học những tính xấu của anh!” Cô rất sợ con mình sẽ giống như ba của nó, làm cho người con gái yêu mìnhphải thương tâm.

“Ha ha..!” Đường Hạo đắc ý cười cô, hắn ngẩngđầu, ngón tay càng lúc càng tà ác, gặm nhấm lên xương vai của cô, ở mộtbên lẩm bẩm: “Học cái xấu? Xấu ở phương diện nào? Kết giao với phụ nữsao? Ha ha ha! Tôi thật sự rất hy vọng đến lúc con trai mình mười bảymười tám tuổi thì ôm về một đứa bé và nói rằng đó là con của nó! Haykhông?”

“Anh… Anh… Thật đáng ghét! Không thể dạy con như vậy!Đừng có mà….!” Tiểu Ngưng lo lắng hô lên. Cô sẽ rời khỏi đây, và ngườicô quan tâm nhất chính là Dương Dương. Phải rất nhiều năm sau nữa thì cô mới lại được nhìn thấy nó. Lúc đó, cô hy vọng nó trở thành một ngườiđàn ông chân chính.

Hắn mạnh mẽ ôm chặt lấy thân thể của cô, điđến bên chiếc giường lớn. Hắn áp khuôn mặt mình lên trên gò má nóng hổicủa cô, nhẹ nhàng liếm lên sống mũi thẳng, rồi mở miệng nói: “Vì sao lại không thể? Em lúc mười bảy tuổi trở thành người phụ nữ của tôi, mườitám tuổi thì sinh con cho tôi! Em cho rằng con của tôi sẽ kém tôi sao?Ha ha ha, tôi thì nghĩ rằng chúng còn trưởng thành sớm hơn chúng tađấy!!”

“Anh … Anh … Anh… Đừng nói những lời lung tung! Đángghét!” Lúc này khuôn mặt Tiểu Ngưng không chỉ đỏ mà thực sự giống như bị thiêu đốt. Rõ ràng là đang nói chuyện của con, tại sao lại đổ ngược lên người cô?

Hắn chậm rãi hôn lên cánh môi đỏ mọng của cô, khuônmặt hắn rất vui vẻ: “Tôi nói đều là sự thật! Chẳng nhẽ em chỉ “cho phépchâu quan đốt lửa mà không cho phép dân chúng đốt đèn*”!!”

“Đúnglà nước đổ lá khoai! Không nói chuyện với anh nữa!” Tiểu Ngưng muốn từdưới thân hắn bật dậy nhưng lại bị hắn đè ép không thể động đậy.

“Vì sao lại không cho tôi nói tiếp? Anh nghĩ con chúng ta sẽ còn sớm hơn so với chúng ta, lúc đó chúng ta sẽ trở thành ông nội bà nội trẻ tuổinhất! Bọn chúng kết hôn sớm sau đó sẽ sinh cho chúng ta vài đứa cháutrai cháu gái!” Tâm nguyện lớn nhất của hắn có lẽ chính là đến năm bốnmươi tuổi sẽ được lên chức ông nội.

Đúng vậy! Kỳ thật để hoàn thành cái tâm nguyện lớn nhất đó căn bản không có gì là khó khăn.

“Anh nói chuyện càng lúc càng kỳ cục! Đường Hạo, tôi nói cho anh biết anhkhông thể dạy dỗ Dương Dương học những cái xấu như vậy! Nếu anh mà dạynó, tôi nhất định không để cho anh yên!” Tiểu Ngưng dùng sức đánh vàolồng ngực của hắn, nước mắt lại rơi lã chã.

“Đây là chuyện tốtmà! Ơ kìa! Tại sao em lại khóc?” Đường Hạo kéo nhẹ khóe miệng cô rồi mỉm cười vài tiếng, đưa ngón tay lên lau đi những giọt nước mặt cho cô.

“Chuyện tốt!? Trên đời này chẳng có ai nói như thế cả. Không có ba mẹ nào lạimong muốn con mình mới có mười mấy tuổi đã trở thành một người cha. Chỉcó kẻ gia trưởng mới nghĩ như thế!” Hắn nói thế định dỗ cô sao? Muốn côthương tâm thêm thì có. Còn lâu cô mới tán thành suy nghĩ kia. Hiện tại, cô thật sự rất lo lắng.

Dương Dương của cô!

Dương Dương của mẹ! Mẹ không thể ở bên, nhìn con khôn lớn trưởng thành nữa rồi!

Đường Hạo nhìn cô, nước mắt cô đang rơi như mưa. Hắn không hiểu tại sao côlại khóc, chuyện này không phải là chuyện tốt hay sao? Hắn nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, nghi hoặc hỏi: “Ngưng!Em làm sao vậy?! Chúng ta bây giờ chỉ là đang giả dụ tương lai Dương Dương sẽ sớm đem cháu về cho chúng ta ẵm thôi mà! Đây đâu phải là thật!”

Tiểu Ngưng nghe hắn hỏi thìthoáng cái đã ngưng khóc nức nở. Cô thấy mình quá nhạy cảm: “Anh… Từ sau này xin đừng nói lung tung như thế là được rồi! Tôi rất sợ Dương Dươngsẽ giống như anh, trở nên hư hỏng!”

“Anh mà là kẻ xấu sao?”ĐườngHạo bất mãn với lí lẽ của cô. Nhìn người dưới thân mình, hắn hạ thủkhông lưu tình, sát sao hỏi: “Em nói anh xấu xa ư? Xấu chỗ nào?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv