Mùi gì thật khó ngửi, khó chịu quá!
Người nằm trên giường bệnh, hai hàng lông mi dài đen đậm, nhẹ nhàng cựa quậy vài lần, rồi lập tức mở mắt ra.
Trần nhà màu trắng xóa, vách tường hồng nhạt.
Đây không phải nhà của cô, đây là nơi nào?
Cô nhíu chặt lông mày, bám chặt vào thành giường, muốn đứng dậy.
“A!” Từ bờ vai truyền đến một cảm giác đau đớn, làm cho Tiểu Ngưng hứng trọn một luồng khí lạnh khiến cô co lại, càng tỉnh táo hơn.
Một cảnh tượng trước khi hôn mê hiện lên trong đầu cô, đây chính là bệnh viện.
“Tiểu thư!Cô đã tỉnh rồi sao?” Một người phụ nữ trung tuần đẩy cửa bước vào, trong tay còn cầm theo một giỏ hoa quả.
“Xin chào, bác là…” Người này cô hình như không biết, nhưng lại có cảm giác đã gặp ở đâu đó.
Vú Từ hiền lành nở một nụ cười nói: “Tiểu thư không biết tôi sao? Chúng ta đã từng gặp qua nhau rồi mà! Tôi là người làm tại nhà họ Đường!”
Đúng vậy, cô đã nghĩ tới, hai lần cô qua đó đều có gặp mặt bà, khó trách vừa gặp mặt đã thấy quen như vậy: “Bác vẫn khỏe chứ? Sao bác lại vào trong bệnh viện này vậy?”
Cô nhìn khắp gian phòng, dò hỏi.
Lúc này cô mới để ý, căn phòng bệnh này rất xa hoa, có TV, một phòng nghỉ, cả buồng vệ sinh, tất cả đều đầy đủ.
“Là thiếu gia bảo tôi đến chăm sóc cho tiểu thư, do không liên lạc được với người nhà của cô! Cô bây giờ cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Nếu có tôi gọi y tá tới ngay!” Vú Từ quan tâm hỏi.
Cô gái trước mắt quả nhiên có quan hệ với thiếu gia, bà cũng để ý thấy rõ một điều, con trai của vị tiểu thư này có nhiều điểm rất giống với thiếu gia.
“Không ạ! Cháu rất khỏe!” Tiểu Ngưng lắc đầu nói, trong lòng có chút khẩn trương cùng bất an, lại có phần khao khát: “Thế Đường Hạo, anh ấy đâu?”
Không thể phủ nhận, lúc này cô khao khát muốn được gặp hắn.
“Thiếu gia có việc, đã đi trước rồi!”
“A!”
Cô buông bờ mi xuống, che dấu nỗi phiền muộn trong ánh mắt, một vài giọt lệ đã rơi.
Cửa phòng bệnh ở phía sau bị người đẩy vào.
“Thiếu gia!”