Trong các mối quan hệ, trừ bỏ quan hệ mẹ chồng nàng dâu là một vấn đề nan giải. Hậu Uyển Vân thực không thể đi khắp nơi nhằm vào đối thủ một mất một còn của nàng ta – mẹ chồng, cho nên nàng ta biết mình không thể lại gây thêm phiền toái cho chính mình, nhiều lắm đối nghịch với đại cô.
Cho nên Hậu Uyển Vân thu hồi dục vọng thị huyết trong mắt, ôn ôn nhu nhu sờ sờ đầu mèo con, cười nói với Khương Huệ Như: “Mèo con này làm cho người ta thích.”
Khương Huệ Như vừa thấy đại tẩu cũng thích mèo con, cao hứng ôm mèo con, nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai mèo con, mèo con thoải mái kêu một tiếng, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm trên ngón tay Khương Huệ Như. Khương Huệ Như cười khanh khách, ôm lấy mèo con đặt ở trong tay Hậu Uyển Vân, nhìn xung quanh, hỏi: “Nguyên Bảo đâu? Như thế nào không thấy Nguyên Bảo?”
Ngón tay Hậu Uyển Vân đụng tới mèo con, liền cảm thấy cả người run run ức chế không được, nàng ta cố gắng đè nén xuống xúc động muốn bóp chết mèo con. Thấy Khương Huệ Như muốn tìm Nguyên Bảo, Hậu Uyển Vân lơ đãng nhíu mày lại, Khương Huệ Như không phải có mèo con sao, như thế nào còn nhớ thương Nguyên Bảo của mình?
Cái giỏ của Nguyên Bảo được đặt tại trong phòng Hậu Uyển Vân, dùng trúc bện thành giỏ, bên trong đặt thêm cái đệm mềm mại. Lúc này Nguyên Bảo đang nằm trong cái giỏ của nó lười biếng ngủ, nghe thấy Khương Huệ Như kêu mình, vểnh tai, hai chân trước chống đỡ thân thể đứng lên.
Khương Huệ Như nhìn thấy cái đầu nhỏ của Nguyên Bảo từ trong giỏ đang nghểnh lên ngó nghiêng, cao hứng cọ một cái từ trong giỏ nhảy ra ngoài, lập tức lủi vào trong lòng Khương Huệ Như, hai móng vuốt đặt trước ngực Khương Huệ Như, thân mình nhỏ toàn thịt cọ tới cọ lui, chỉ thấy mông nhỏ thật cao, cái đuôi vung vẩy.
“Ha ha, Nguyên Bảo ngoan!” Khương Huệ Như vài ngày mới gặp Nguyên Bảo, mặc dù có mèo con làm bạn, nhưng vẫn nhớ thương tiểu gia hỏa này. Khương Huệ Như ôm Nguyên Bảo, một tay cẩn thận ôm mèo con từ trong tay Hậu Uyển Vân, nói với Nguyên Bảo: “Xem nè, tỷ cho em thêm một bạn chơi. Tiểu Miêu còn nhỏ, Nguyên Bảo chớ khi dễ nó.”
Khương Huệ Như đem hai tiểu tử kia ôm vào trong ngực, mèo con hoạt bát hiếu động, hiển nhiên cảm thấy hứng thú với Nguyên Bảo, mông nhỏ nhoi nhoi tới gần Nguyên Bảo, ánh mắt Nguyên Bảo tà tà nhìn cục tuyết nhỏ đó, thân mình rụt ra sau. Mèo con hướng về phía Nguyên Bảo kêu một tiếng meo meo, lại đi qua, cho đến khi Nguyên Bảo đụng đến trong cánh tay Khương Huệ Như, cũng không có chỗ lui lại. Mèo con tò mò vươn móng vuốt, cào vài cái trên cổ Nguyên Bảo, Nguyên Bảo thực bất đắc dĩ nhìn mèo con đó dùng móng vuốt cào rối loạn bộ lông bóng mượt của mình.
“Meo meo!” Mèo con hiển nhiên thấy Nguyên Bảo không nhìn mình cảm thấy thực bất mãn, kêu một tiếng tỏ vẻ kháng nghị. Nguyên Bảo bất đắc dĩ vuốt ve móng vuốt đang sờ loạn của mèo con, một chân kéo mèo con vào trong lòng mình, vươn móng vuốt chải vuốt lông trên bụng mèo con—— đây là hành động khi ở Hậu gia, Hậu Uyển Tâm thường xuyên làm với Nguyên Bảo.
Mèo con hiển nhiên rất hưởng thụ, lật người lại, nằm ở trong lòng Nguyên Bảo, hở cái bụng ra, thoải mái híp mắt, hưởng thụ Nguyên Bảo hầu hạ. Nguyên Bảo nhìn bộ dáng lười biếng đó của mèo con, thực bất đắc dĩ.
Tốt xấu Nguyên Bảo nó cũng đường đường là nhi tử của quốc quân Thanh Khâu quốc, tuy rằng Nguyên Bảo là một thần yêu hỗn huyết, pháp lực không cao cường giống như phụ thân – huyết thống thuần túy thần tộc thượng cổ, bất quá Nguyên Bảo vẫn đường đường là tiểu vương tử hồ ly của Thanh Khâu quốc, nay lại ủy thân gãi ngứa cho một con mèo ngốc. Nguyên Bảo nhìn cái xem thường, nếu không phải xem mặt mũi Khương Huệ Như, nó mới mặc kệ con mèo ngốc đó.
Mèo con khá ngốc, một chút cũng không bị cái nhìn xem thường của Nguyên Bảo ảnh hưởng, vẫn hướng vào lòng Nguyên Bảo mà chui, kề cận Nguyên Bảo. Khương Huệ Như nhìn Nguyên Bảo cùng mèo con trong ngực, nụ cười trên mặt đều giãn ra. Hậu Uyển Vân ở bên cạnh nhìn Nguyên Bảo cùng Khương Huệ Như thân thiết, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu ghen tị.
Từ lúc Hậu Uyển Vân gả đến Khương gia, nàng ta liền phát hiện không gian tùy thân bắt đầu chậm rãi sinh ra biến hóa, có thể nói là một loại tiến hóa. Ban đầu không gian chỉ có phòng chứa đồ, cũng không có công năng dư thừa, nhưng hiện tại nàng ta cư nhiên phát hiện không gian biến rộng lên. Trừ bỏ gian chứa đồ ban đầu, lại thêm một tầng không gian. Tầng không gian thứ hai đó nay vẫn là một mảnh mây mênh mông hỗn độn, còn trong tầng không gian này có cái gì, có tác dụng gì, bản thân Hậu Uyển Vân cũng không rõ ràng lắm.
Không gian tùy thân tiến hóa tự nhiên là bởi vì Nguyên Bảo tăng tu vi, Hậu Uyển Vân vốn muốn đi hỏi Nguyên Bảo tầng không gian mới này là làm cái gì, có tác dụng gì nhưng Nguyên Bảo căn bản liền mặc kệ nàng ta, Hậu Uyển Vân chỉ có thể từ bỏ, muốn yên lặng xem xét.
Biết được Nguyên Bảo có thể làm cho không gian tiến hóa, Hậu Uyển Vân tự nhiên là vui sướng dị thường, đối với Nguyên Bảo cũng càng thêm cưng chiều. Thời gian trước Khương Huệ Như đem Nguyên Bảo đưa trả lại cho Hậu Uyển Vân, Hậu Uyển Vân thật vất vả cũng yên lòng, nay nhìn Khương Huệ Như lại đây thân cận Nguyên Bảo, trong đầu Hậu Uyển Vân như thế nào cũng không là cái tư vị ——trước có Hậu Uyển Tâm chặn đường, nay trừ bỏ Hậu Uyển Tâm, lại nhảy ra Khương Huệ Như, nàng ta càng trông coi Nguyên Bảo càng kỹ, đừng để cho con vịt nấu chín lại bay mất. Hậu Uyển Vân còn trông cậy vào công năng nghịch thiên của không gian, chỉ cần không gian có thể phát triển lớn ra là được.
Vì thế Hậu Uyển Vân liền lấy cớ thân mình không khoẻ muốn nghỉ ngơi, đuổi Khương Huệ Như trở về, Khương Huệ Như ôm mèo con cáo biệt đại tẩu, ra viện liền đi về phía viện của Cố Vãn Tình.
Khó khăn đuổi người đi xong, Hậu Uyển Vân nằm ở trên giường rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Khương Huệ Như đi rồi, Nguyên Bảo cũng trở nên mệt mỏi, chạy về trong giỏ của mình ngủ gà ngủ gật.
Tích Đông vội vàng tiến vào hầu hạ, Tích Đông nhìn lên thấy chân của Hậu Uyển Vân, liền ríu rít khóc lên, nói: “Tiểu thư số khổ của nô tì ơi!”
Lúc này Hậu Uyển Vân bị đau không còn khí lực, cũng lười nhiều lời cùng Tích Đông, nhích thân mình nói: “Xảo Hạnh, con bé chết dầm kia đâu? Mau kêu nó tiến vào!”
Tích Đông nói: “Hồi chủ tử, mới vừa rồi nô tỳ nhìn thấy Xảo Hạnh hoang mang, rối loạn, khẩn trương trở về viện, lúc này nàng ta đang ở trong phòng, nô tỳ đi gọi nàng ta đến ngay.”
Thời điểm Tích Đông đẩy cửa vào, Xảo Hạnh đang ngồi ở trên giường, không biết suy nghĩ cái gì, Tích Đông biết lần này Hậu Uyển Vân giận Xảo Hạnh, chanh chua nói với đại nha hoàn bên người từ trước đến giờ được sủng ái này: “Ai nha Xảo Hạnh tỷ, chủ tử chúng ta đã trở lại, tỷ không đi hầu hạ, lười nhác ở đây, chỉ khổ muội muội ta thôi!”
Xảo Hạnh ngẩng đầu, nhìn liếc mắt Tích Đông một cái, lười quan tâm nàng ta.
Tích Đông bị mất mặt, ngượng ngùng nói: “Xem ngươi bày ra cái giá này, đổi lại không giống một hạ nhân, không biết còn tưởng rằng là tiểu thư đó. Đừng ngồi nữa, chủ tử chúng ta gọi ngươi đi qua, nhanh đi qua đi.”
Vừa nghe Hậu Uyển Vân kêu chính mình đi qua, Xảo Hạnh khẳng định không phải là chuyện tốt, kiên trì cùng Tích Xuân vào phòng.
Hậu Uyển Vân vừa nhìn thấy Xảo Hạnh, tức không có chỗ xả, nghiêm mặt nói với Xảo Hạnh: “Ngươi lại đây, đứng bên cạnh ta.”
Xảo Hạnh rụt rè đi qua, đứng ngay bên giường.
Hậu Uyển Vân cầm cây kim ở trong rổ châm tuyến ngay đầu giường, hung hăng đâm vào ngực Xảo Hạnh, trong miệng mắng: “Ngươi, cái đồ súc sinh ăn cây táo, rào cây sung, ta sai ngươi đi tìm viện binh, trước mặt cha chồng ngươi nói cho ta như thế nào? Như thế nào trễ như thế mới kêu cha chồng đến? Chờ ngươi đến rồi, mệnh của ta sắp không có! Ngươi, cái đồ súc sinh này, là ý định hại ta phải không?”
Kim đâm rất đau, Xảo Hạnh khóc thành tiếng, vội vàng phù phù một tiếng quỳ xuống, nhịn đau khóc nói: “Nô tỳ oan uổng mà! Nô tỳ vội vàng đi thỉnh Vương gia đến, nhưng vẫn bị muộn, nô tỳ là một lòng hướng về tiểu thư!”
Hậu Uyển Vân xì một tiếng khinh miệt, nàng ta nghĩ Xảo Hạnh ở cùng mình nhiều năm như vậy, lại có muội muội làm nhược điểm, nàng ta cũng không dám phản bội chính mình, tám phần là cha chồng đó căn bản không nghĩ cứu chính mình, mới kéo dài tới chậm. Hậu Uyển Vân một hơi nghẹn khó chịu, liền lại lấy kim đâm trên người Xảo Hạnh vài cái mới hết giận.
“… Đại tẩu…” Khương Huệ Như không biết khi nào thì xuất hiện ngay cửa, nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra trong phòng có chút giật mình. Xảo Hạnh đang thút tha thút thít quỳ gối trước giường, trước ngực thất linh bát lạc cắm mấy cây kim tú hoa.(kim thêu hoa)
Khương Huệ Như ôm mèo con trong lòng, trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy trong phòng. Mới vừa rồi nàng đi ra ngoài được một nửa đường, phát hiện khăn tay bị bỏ quên ở chỗ đại tẩu, liền lộn trở lại tới lấy, nhưng là ai biết vừa mới tiến vào phòng liền nhìn thấy Hậu Uyển Vân vừa mắng vừa lấy kim đâm nha hoàn của mình. Vẻ mặt đáng sợ đó của Hậu Uyển Vân, làm Khương Huệ Như nhìn thấy trong lòng đánh cái rùng mình.
Thanh danh Hậu Uyển Vân tài tình hiếu thuận thiên hạ đều biết, Khương Huệ Như tự nhiên cũng không ngoại lệ. Lúc Hậu Uyển Vân còn chưa gả đến Khương gia, Khương Huệ Như liền rất là chờ mong vị đại tẩu tương lai đại danh lừng lẫy này. Sau khi Hậu Uyển Vân gả vào, trước mặt Khương Huệ Như vẫn giả vờ thiện lương ôn nhu, Khương Huệ Như là cô nương đơn thuần không nhiều tâm nhãn như vậy, tự nhiên là bị Hậu Uyển Vân che mắt, còn thân cận rất nhiều với Hậu Uyển Vân. Nhưng mới vừa rồi Hậu Uyển Vân biểu hiện ra một bộ mặt khác, làm Khương Huệ Như nhìn thấy, trong lòng ứa ra hàn ý.
Khương Huệ Như nguyên bản còn bởi vì đại bá mẫu hay bắt bẻ đại tẩu có chút bất mãn, nay nhìn màn mới vừa rồi, Khương Huệ Như đột nhiên có chút hiểu được vì sao đại bá mẫu hay bắt bẻ vị con dâu mớinày.
“Huệ Như à, như thế nào đã trở lại?” Hậu Uyển Vân nhìn Khương Huệ Như, có xấu hổ trong nháy mắt, rồi sau đó lại ôn nhu cười nói: “Như thế nào lại quay trở lại? Có phải hay không quên thứ gì?”
Khương Huệ Như vội vàng xua tay nói: “Không, không có gì… muội đi đây…” Rồi sau đó ôm mèo con, hoang mang rối loạn chạy đi ra ngoài.
Khương Huệ Như hoảng sợ không nhìn đường phía trước chạy, phản ứng đầu tiên chính là đi nói cho đại bá. Rồi sau đó nàng một đường chạy đến thư phòng, vừa muốn đi vào, chợt nghe bên trong truyền đến giọng nói của Khương Hằng.
Trong ngày thường Khương Hằng luôn tao nhã, đối nhân xử thế nho nhã lễ độ, cơ hồ rất ít thấy hắn rống lớn với ai, nhưng nay âm điệu hắn rất cao, ngay cả Khương Huệ Như đang đứng ở cửa đều nghe thấy được.
Đại bá tức giận? Trong lòng Khương Huệ Như lộp bộp một tiếng, không át được tò mò trong lòng, trốn ở sau cửa nghe.
“… Uyển Vân là một thiếu nữ tử, gả lại đây không chỗ dựa vào, ngài cứ để Cố Vãn Tình khi dễ nàng sao? Ngài cũng không quản sao?” Giọng nói của Cẩm Yên, phẫn nộ đầy áp lực.
“Chuyện hậu trạch ta giao cho Vãn Tình, tự nhiên là tin tưởng nàng. Nàng làm như vậy nhất định có đạo lý của nàng.” Giọng nói của Khương Hằng lạnh lẽo làm cho Khương Huệ Như run rẩy trong lòng.
“Ngài tin nàng? Nàng làm chuyện này, ngài không biết sao?” Cẩm Yên hừ một tiếng: “Ngài chính là bao che khuyết điểm! Không phân tốt xấu, liền che chở thê tử của ngài! Vì nàng, ngài ngay cả lên triều sớm cũng không thèm lên, bao nhiêu năm qua ngài đều chưa bao giờ không lên triều buổi sáng, liền vì nàng phá lệ!”
“Đó cũng là chuyện của ta.” Giọng nói Khương Hằng ẩn ẩn hàm chứa bất khoái : “Nàng là thê tử của ta, ta chỉ có một thê tử như vậy, ta che chở nàng là bổn phận của ta. Huống hồ sự kiện đó, vốn là Hậu thị có sai trước. Ở nhà bị ủy khuất, cư nhiên bẩm báo công chúa và Thái Hậu, việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, ngày đầu tiên tân hôn liền nháo ồn ào huyên náo như thế, chẳng lẽ là muốn khắp thiên hạ đều biết thê tử Khương Hằng ta cay nghiệt ngược đãi nàng ta? Ta nếu mặc kệ, bảo Khương gia ta còn mặt mũi gì!”
“Tốt, lại là mặt mũi Khương gia!” Cẩm Yên loảng xoảng một tiếng, ném chén trà trong tay xuống mặt đất, mảnh sứ vỡ nát, nàng mặt mày co rút, ánh mắt lộ vẻ bi thương : “Vì mặt mũi Khương gia, ta có người thân nhưng không thể nhận lại!”
Khương Hằng nhìn ánh mắt thống khổ của Cẩm Yên, đau lòng một chút, thần sắc dịu đi vài phần, khẩu khí mềm ba phần, nói: “Cẩm Yên, ta biết mấy năm nay ủy khuất muội…”
Cẩm Yên nức nở, cố nén nước mắt trong mắt, cắn môi, sống lưng thẳng tắp, trong mắt lộ vẻ quật cường, nói: “Ta không trách ngài, phụ thân trước khi lâm chung có nói qua, đây đều là vì danh dự của Khương gia. Cẩm Yên tự biết thân phận thấp kém, thân lại không sạch, cuộc đời này không thể trở về nhận thức tổ tông, muốn trách cũng chỉ trách Cẩm Yên mệnh không tốt… Chính là chỉ sợ Cẩm Yên sinh thời, đều không thể quang minh chính đại kêu ngài một câu ‘ca ca’, đều không có khả năng lấy thân phận nữ nhi đi bái tế phụ thân, mỗi khi nhớ tới, tâm như dao cắt.”
“Muội muội…” Một hồi lửa giận trong lồng ngực Khương Hằng, toàn bộ hóa thành thương tiếc.
“Cẩm Yên không cầu cái khác, chỉ cầu một chuyện.” Cẩm Yên xoa xoa nước mắt, ngẩng đầu nhìn Khương Hằng, ánh mắt kiên nghị : “Cuộc đời này của Cẩm Yên thiếu người nọ một mệnh, không thể báo đáp. Chỉ cầu ca ca có thể thay Cẩm Yên che chở muội muội của chàng ấy, coi như là ca ca thay Cẩm Yên trả ân cứu mạng của chàng ấy, được chứ?”
Khương Hằng chăm chú nhìn Cẩm Yên thật lâu sau, thở dài, gật gật đầu, nói: “Được, huynh đáp ứng muội.”