Vài bà tử đem Hậu Uyển Vân đang giãy dụa nhấn ở trên giường, bắt được chân trái của nàng ta. Hậu Uyển Vân khóc khàn cả giọng, hô to: “Mẫu thân, đừng mà! Van cầu người, đừng! Đau quá!”
Cố Vãn Tình mắt lạnh nhìn nàng ta: ngươi cũng biết đau sao? Rồi sau đó vẫy vẫy tay, nói: “Quấn đi.”
Vài bà tử vừa muốn xuống tay, chợt nghe ngoài cửa một người lớn tiếng quát: “Các ngươi đang làm cái gì! Mau dừng tay!”
Chân mày Cố Vãn Tình cau lại, quay đầu đứng dậy, nhìn về phía cửa. Sắc mặt Cẩm Yên tái nhợt, bước nhanh vọt lại đây, đem vài bà tử đẩy ra, giống gà mái bảo vệ gà con, che ở trước người Hậu Uyển Vân, nhìn chằm chằm Cố Vãn Tình, sắc mặt ngưng trọng.
Hậu Uyển Vân vừa thấy đã có người xuất đầu cho mình, cũng bất chấp tất cả, trốn ở phía sau Cẩm Yên, nức nở khóc.
“Cẩm Yên cô nương, ngươi làm cái gì vậy?” Mắt Cố Vãn Tình nhìn chằm chằm Cẩm Yên, lại nhìn Hậu Uyển Vân trốn ở phía sau Cẩm Yên, thần sắc trong mắt phức tạp: khi nào thì hai người kia móc nối với nhau?
Cẩm Yên dương cằm lên, không chút nào yếu thế đối đầu với Cố Vãn Tình: “Ta cả gan muốn hỏi vương phi, ngài đang làm cái gì đây?”
Khóe miệng Cố Vãn Tình nhẹ nhàng giơ lên, mân môi nhìn Cẩm Yên, trong thường ngày mình cùng Cẩm Yên nước giếng không phạm nước sông, nay mình giáo huấn con dâu, đây là chuyện nhà mình, cũng không tới phiên Cẩm Yên nàng ta đến quản.
“Đây là chuyện nhà ta, Cẩm Yên cô nương không cần hỏi đến.” Cố Vãn Tình nhìn chằm chằm nàng ta. Nàng mặc kệ Cẩm Yên là thân phận gì, cũng không quản phân lượng của Cẩm Yên ở trong lòng Khương Hằng ra sao, Cố Vãn Tình mới là chủ mẫu Khương gia. Chuyện hôm nay, Cẩm Yên nhúng tay, chính là vượt qua bổn phận của nàng ta.
Hậu Uyển Vân cắn môi, nhìn không khí trong phòng trở nên quỷ dị. Nàng ta có thể cảm giác được Cẩm Yên đang đứng về phía mình, tuy rằng Hậu Uyển Vân cùng Cẩm Yên cũng không có giao tình, thậm chí ngay cả mặt mũi đều chưa gặp qua vài lần, bất quá ở loại thời điểm này, đã có người nguyện ý xuất đầu cho mình, Hậu Uyển Vân giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, chỉ cần Cẩm Yên có thể kéo dài thời gian cho mình đợi cha chồng đến cũng được.
“Ô ô… Cẩm Yên cô nương…” Hậu Uyển Vân khóc đôi mắt sưng như quả đào.
Cẩm Yên quay đầu, nhìn chân nàng ta bị bọc lại, mày nhướn lên. Cẩm Yên không phải là một nữ tử không hề có kiến thức, nàng biết ba tấc kim liên là chuyện gì xảy ra, cũng biết nữ tử đã bằng tuổi Hậu Uyển Vân này, lại đi quấn chân, quả thực chính là chịu hình. Nhìn nữ tử trước mắt điềm đạm đáng yêu này, Cẩm Yên thương tiếc cầm tay Hậu Uyển Vân, nói: “Chớ sợ.”
Hậu Uyển Vân nghẹn ngào gật gật đầu, thân mình lui thành một cục, cuộn mình ở phía sau Cẩm Yên. Cẩm Yên nhìn bộ dáng nàng ta đáng thương bất lực, càng thêm đồng tình nàng ta. Cẩm Yên cùng Cố Vãn Tình cùng sống ở Khương gia vài năm, vài năm này Cố Vãn Tình vẫn là người ngoài hiền lành, trừ bỏ chuyện quản gia đoạt quyền thủ đoạn hơi ác độc, thời điểm còn lại cũng không thấy nàng dùng thủ đoạn ác độc nào. Nhưng nay, thái độ Cố Vãn Tình đối với cô con dâu mới vào cửa này, Cẩm Yên lại nhìn không thấu.
Cẩm Yên quay đầu, chống lại ánh mắt của Cố Vãn Tình, trong mắt Cố Vãn Tình lộ ra quyết tuyệt, thậm chí lộ ra một tia sát ý lạnh thấu xương, làm cho trong lòng Cẩm Yên dao động một cái chớp mắt. Nhưng Cẩm Yên cúi đầu, một bàn tay nắm lấy ngọc bội bên hông, trong đầu hiện ra đôi mắt kiên nghị đó, gương mặt chập chờn trong mộng đó. Cẩm Yên lại ngẩng đầu lần nữa, thần chí kiên định: vô luận như thế nào, Cẩm Yên đều quyết che chở Hậu Uyển Vân, dù sao, nàng ta cũng là muội muội của huynh ấy, nay huynh ấy ở tại biên quan xa xôi, nàng muốn thay huynh ấy che chở nàng ta, giống như năm đó huynh ấy xả thân che chở mình.
Trong phòng hai người phụ nữ đang giằng co, Thúy Liên nhìn hai người này, cũng không dám thở mạnh ra một tiếng, vừa quay đầu nhìn ngoài cửa thấy Xảo Hạnh cùng Khương Hằng đang vào đây, tim Thúy Liên đập nhanh suýt văng lên cổ họng, nhanh chóng đi vào, lặng lẽ nói bên tai Cố Vãn Tình: “Lão gia đến đây.”
Cố Vãn Tình cùng Cẩm Yên đồng thời quay đầu, thấy Khương Hằng từ ngoài cửa đang tiến vào, thần sắc trên mặt dù là các nàng quen thuộc hắn như vậy, cũng nhìn không ra một điểm hỉ giận. Xảo Hạnh cũng nhìn một cái, rồi theo Khương Hằng vào cửa, đứng ở góc khuất, cúi đầu xuống.
Hậu Uyển Vân gặp cứu tinh đến đây, nức nở muốn từ trên giường xuống dưới hành lễ với Khương Hằng. Khương Hằng đứng bên cạnh Cố Vãn Tình, ánh mắt thản nhiên, nhìn con dâu vừa quấn một chân đang giãy dụa muốn xuống giường hành lễ. Cẩm Yên lại nhìn không được, một tay ấn Hậu Uyển Vân ở trên giường, nói: “Ngươi đều như vậy, còn đi hành lễ cái gì, nằm yên đi.”
Tình huống trong phòng, Khương Hằng nhìn lướt qua, liền hiểu được chín phần.
“Vãn Tình, nàng quấn chân cho con dâu sao?” Khương Hằng nhìn tiểu thê tử đang đứng bên cạnh mình, nàng nghiêng người nhìn mình, sống lưng rất thẳng tắp, rõ ràng là dung mạo nhu hòa ôn nhu, lại cố tình mang theo một tia quật cường cùng kiên nghị. Khương Hằng nhìn bộ dáng này của nàng, lời nói đến bên miệng lại bất tri bất giác mềm mỏng lại.
“Vâng.” Cố Vãn Tình ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên bằng phẳng trả lời.
“Là nàng kêu con bé quấn, hay là chính con bé nguyện ý quấn?” Khương Hằng nhìn chằm chằm Cố Vãn Tình.
Ánh mắt mọi người cả phòng đều tập trung tại trên người Cố Vãn Tình, liền ngay cả Cẩm Yên cũng nhìn chằm chằm nàng. Nếu nàng thừa nhận là chính mình bắt buộc con dâu quấn chân, tội danh nàng cay nghiệt con dâu như vậy xác định vững chắc chạy không thoát. Thúy Liên nắm chặt khăn trong tay, trong lòng sốt ruột muốn chết.
Cố Vãn Tình lại khẽ cười cười, quay đầu chỉ vào Hậu Uyển Vân, cười ôn nhu nhàn tĩnh nói: “Thiếp không muốn trả lời, chàng hỏi nàng ta liền biết nàng ta tự nguyện hay không. Vân Nhi, con tới nói cho phụ thân con, là vì mẫu thân bắt buộc con quấn chân, hay là con tự nguyện?”
Thúy Liên nghe xong, không thể tin mở to hai mắt nhìn: ngài ấy như thế nào không vì chính mình phân giải? Nếu làm cho Hậu Uyển Vân cáo trạng trước, còn không biết nàng ta sẽ nói thành cái dạng gì đâu, đến lúc đó lão gia phát hỏa với ngài ấy, thì như thế nào đây!
Vẻ mặt Cẩm Yên cũng không tưởng tượng nổi nhìn Cố Vãn Tình, Xảo Hạnh ở ngay cửa lại cúi đầu, bĩu môi: người bên ngoài không biết tính tình Hậu Uyển Vân, Xảo Hạnh có thể không biết sao? Nếu luận phục tiểu làm thấp, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ngụy trang diễn trò, nếu Hậu Uyển Vân nhận là người đứng thứ hai, vậy trong thiên hạ không người dám nhận là người thứ nhất.
Hậu Uyển Vân cắn môi, trong lòng hận không thể đem Cố Vãn Tình lột sống. Vốn cha chồng đến đây, chất vấn mẹ chồng ác độc đó, nàng ta còn chờ xem mẹ chồng ác độc đó nói như thế nào với cha chồng, nhưng không nghĩ tới nàng cư nhiên đem khoai lang phỏng tay này quăng cho mình, kêu mình đi trả lời.
Mình nếu cáo nàng một trạng, cha chồng có tiếng bao che khuyết điểm, lần trước liền vì bảo vệ thanh danh thê tử của mình, ngay cả lên triều cũng đều không đi, lần này có thể đứng về phía mình hay không còn chưa biết đâu. Suy đi nghĩ lại, cho dù cha chồng xuất đầu cho mình, lại có ích lợi gì? Hai vợ chồng người ta như keo như sơn, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, nói không chừng qua vài ngày liền hòa hảo như lúc ban đầu, mà cũng biết chân cũng đã biến thành như vậy, nói cái gì cũng không thể trở lại như lúc đầu.
Nếu không cáo nàng ta, mình lại nuốt không trôi cơn tức này… Nhưng nuốt không trôi thì có ích lợi gì đâu? Mẹ chồng đó chẳng những là Bình Thân vương phi, còn được phong cáo mệnh phu nhân, chính mình nay thế đơn lực bạc, ở phu gia không có bất luận căn cơ gì, chỉ có một Cẩm Yên thân phận không rõ xuất đầu cho mình, còn không biết Cẩm Yên đó có tâm tư gì đâu, là địch hay là bạn cũng còn chưa biết, chính mình lấy cái gì cùng mẹ chồng ác độc đó đấu đây?
Cho nên kế hiện giờ, chỉ có nhẫn nại nữa. Trong lòng Hậu Uyển Vân nghẹn khuất muốn chết, nhẫn đến nội thương, trên mặt lại không thể không làm ra thần thái một cô con dâu nhỏ bị khinh bỉ, chịu nhục, nói: “Phụ thân, là Vân Nhi tự nguyện, Vân Nhi nghe nói phu quân thích ba tấc kim liên, mới cầu mẫu thân đi tìm người quấn chân cho Vân Nhi…”
Hậu Uyển Vân đem thần thái cô con dâu nhỏ ủy ủy khuất khuất, bị khinh bỉ diễn vô cùng nhuần nhuyễn, nàng ta tin tưởng chỉ cần Khương Hằng không phải đồ ngốc, nhất định có thể nhìn ra nàng ta là bị bất đắc dĩ thay mẹ chồng che lấp.
Cố Vãn Tình cười tủm tỉm nhìn tư thế bộ làm tịch đó của Hậu Uyển Vân, một con dâu thật hiếu thuận, bị mẹ chồng ác độc ngược đãi lại thức thời đại thế còn muốn thay mẹ chồng che lấp hành vi phạm tội. Bất quá nàng thích nhất Hậu Uyển Vân “hiếu thuận”, càng “hiếu thuận” Cố Vãn Tình lại càng vui vẻ, nhìn Hậu Uyển Vân bị chính cái danh “hiếu thuận” nàng ta cố gắng tạo dựng, siết càng ngày càng chặt.
Cẩm Yên nghe nàng ta nói như vậy, giật mình nhíu mày. Bất quá sau đó nàng liền suy nghĩ cẩn thận, nhất định là Hậu Uyển Vân không nghĩ bởi vì chính mình mà làm cho cha mẹ chồng bất hòa, cho nên cố ý nói như vậy, thay mẹ chồng che lấp. Thần sắc Cẩm Yên nhìn Hậu Uyển Vân liền lại mang theo vài phần thương tiếc phát ra từ nội tâm.
Cố Vãn Tình đem thần sắc Cẩm Yên thu hết đáy mắt, trong lòng mang theo nụ cười trào phúng: Cẩm Yên a Cẩm Yên, ngươi liền giống như ta năm đó, bị bộ dạng điềm đạm, đáng yêu, thuần lương, vô hại giả tạo của nàng ta lừa mười phần, thì ra năm đó mình ngu xuẩn như vậy, chỉ cần dùng thủ đoạn nhỏ như vậy, mình sẽ tin nàng ta là muội muội đơn thuần, thiện lương lại hiếu thuận như vậy.
Nhưng thần sắc của Khương Hằng, lại càng ngày càng làm cho Cố Vãn Tình đoán không ra. Chàng ấy đã không có tỏ vẻ bất mãn khi mình bắt buộc con dâu quấn chân, cũng không có ý tứ muốn che chở con dâu, thậm chí có chút không đếm xỉa đến, tương đối giống một quần chúng.
Cố Vãn Tình thở dài, tâm tư của vị quyền thần nhất phẩm đương triều này, lại có người nào có thể mò thấu chứ, cùng với lo lắng đoán mò, không bằng dùng sức lực chăm sóc cho bản thân thì tốt hơn.
Khương Hằng im lặng nửa ngày, gật gật đầu, “Làm khó con có phần tâm này.” Rồi sau đó xoay người cầm lấy tiêu dao cao trên bàn, hỏi Cố Vãn Tình: “Đây là cái gì?”
Cố Vãn Tình nói: “Đây là ‘tiêu dao cao’ ngàn vàng khó cầu, là Uyển Vân mua riêng cho Họa nhi trị đau đầu. Hôm nay thiếp sợ Uyển Vân quấn chân đau đớn khó nhịn, liền mang tới tính để cho Uyển Vân dùng, nhưng đứa nhỏ này tính tình quật cường, không chịu dùng, còn đem tiêu dao cao đá hết xuống đất. Mới vừa rồi quấn chân, liền chịu đựng, thật sự là làm khó nàng.”
“A? Thật không.” Khương Hằng cầm tiêu dao cao trong tay, có chút suy nghĩ nhìn Hậu Uyển Vân, nói: “Ta thấy con còn phải quấn một chân nữa, nếu đau, hay là dùng chút tiêu dao cao đi, chớ cố nén chịu.”
Hậu Uyển Vân cắn răng, nói: “Vân Nhi có thể chịu được, cái này vẫn là lưu lại cho Họa nhi muội muội dùng đi. Họa nhi muội muội hoài thai, thân thể quan trọng hơn.”
Khương Hằng nói: “Tiêu dao cao này tuy rằng trân quý, nhưng đối với Khương gia mà nói cũng không phải cái gì hiếm có, không cần lưu lại cho Họa nhi, con dùng trước đi.”
Hai mắt Hậu Uyển Vân đẫm lệ trong suốt, nói: “Đây là một mảnh tâm ý Vân Nhi đối với Họa nhi muội muội, mong phụ thân thành toàn.”
Trên mặt Khương Hằng rốt cục nổi lên ý cười thản nhiên, hắn buông hộp tiêu dao cao ra, nói với Hậu Uyển Vân: “Con đã kiên trì như thế, vậy tùy con vậy, Vãn Tình, các nàng tiếp tục đem một chân khác quấn được rồi, Cẩm Yên, đi thư phòng cùng ta.”
Cái gì? Giờ muốn đi? Mắt Hậu Uyển Vân choáng váng nhìn bóng dáng Khương Hằng, hắn liền như vậy, đi như vậy? Lưu lại Cố Vãn Tình tiếp tục quấn chân cho mình? Hắn chẳng lẽ liền nhìn không ra quấn chân đều không phải là ý của mình sao? Hắn chẳng lẽ không ngăn cản mẹ chồng ác độc đó lại tiếp tục thi bạo với mình sao?
Liền như vậy đi sao…?
Cố Vãn Tình nhìn bóng dáng trượng phu của mình, ý cười nổi lên đáy mắt: chàng ấy quả thật, liền như vậy đi rồi, chuyện này xem như ngầm đồng ý sao?