Thu thập xong Sắc Vi, bận xong chuyện lại mặt, Cố Vãn Tình cuối cùng có thể ra tay quản chuyện đại công tử Khương Viêm Châu.
Hôm qua thừa dịp phụ thân cùng Cố Vãn Tình lại mặt không ở nhà, vị công tửChu gia kia lại làm khách trong phòng đại công tử. Mới sáng tinh mơ,Khương Viêm Châu cùng Chu Quyết hai người đang dùng đồ ăn sáng, liềnnhìn thấy ngoài cửa tiến đến một cô nương cười tủm tỉm, phúc thân vớihai người nói: “Đại công tử, Chu công tử, phu nhân chúng ta thỉnh hai vị đi lương đình trong hoa viên dùng đồ ăn sáng.”
Khương Viêm Châunhìn thấy nha hoàn đó đúng là đại nha hoàn Thúy Liên trong phòng Cố VãnTình, trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn vốn là muốn thừa dịp phụ thânvào triều sớm, đem Quyết ca tống xuất ra phủ, sao dự đoán được mới sángtinh mơ như vậy, vị tân kế mẫu này liền phái người đến chặn cửa.
Chu Quyết coi như trấn định, hắn vụng trộm ở dưới bàn cầm tay Khương ViêmChâu, cho hắn một cái ánh mắt trấn an: dù sao trốn không xong, khôngbằng đi nhìn một cái, tóm lại đệ là trưởng tử đứng đắn, vị tân kế mẫukia sẽ không làm khó đệ.
Thúy Liên nhìn sắc mặt hai vị, cười càng ngọt, hướng Chu Quyết nói: “Lão gia vào triều rồi, qua buổi trưa mới có thể trở về. Chu công tử người tới là khách, phu nhân còn nhắc tới không có cẩn thận chiêu đãi công tử, thực là chậm trễ công tử.”
Nghethấy phụ thân nhất thời nửa ngày cũng chưa về, sắc mặt Khương Viêm Châutốt hơn rất nhiều, cười nói với Thúy Liên: “Làm phiền mẫu thân lo lắng,chúng ta sẽ đi ngay.”
Thúy Liên dẫn hai vị đi hoa viên, Cố VãnTình ở trong lương đình chờ đợi một mình, nàng đã sớm sai người chuẩn bị đồ ăn tinh xảo, tràn đầy một bàn, rồi sau đó cho mọi người lui ra, mộtmình chờ.
Khương Viêm Châu cùng Chu Quyết nhìn thấy tư thế này,da đầu không khỏi run lên: vị tân phu nhân này một mình tiếp khách, chắc là sẽ có chuyện nói với hai người bọn họ, còn là nói cái gì, trong lòng hai người đều biết rõ ràng, đơn giản là về quan hệ linh tinh của haingười bọn họ, ngày xưa Khương thái phó không có cách nào mở miệng nói,nói vậy hôm nay sẽ do phu nhân nói.
Hai vị vào lương đình, trước tiên hành lễ, Cố Vãn Tình cười tủm tỉm nói: “Còn đứng làm cái gì, mau ngồi xuống.”
Khương Viêm Châu, Chu Quyết cùng ngồi xuống, hai người liếc nhau, giữa mi tâm không dấu được thần sắc khẩn trương.
Cố Vãn Tình làm như không thấy giữa mi tâm của bọn họ vô cùng lo lắng, rất nhàn nhã gắp một khối điểm tâm đặt vào miệng, cười nói: “Đây là ta gọiphòng bếp nhỏ làm riêng, các cậu nếm thử xem.”
Hai người cầm lấy chiếc đũa, đều gắp một khối đặt vào miệng.
Bữa ăn sáng này, Cố Vãn Tình ăn rất ngon miệng, hai vị Khương, Chu lại nhạt như nước ốc, vừa ăn vừa lo lắng đề phòng. Nhưng trong khi ăn Cố VãnTình cái gì cũng chưa nói, chính là cùng hai người tán gẫu việc nhà,càng làm cho nội tâm hai người lo sợ bất an.
Dùng xong đồ ănsáng, mệnh Thúy Liên dọn chén trên bàn, bưng trà lên. Cố Vãn Tình cầmmột quyển sách đặt ở bên cạnh, mở ra, cười nói: “Ta nghe nói 0J4vị họcvấn đều rất tốt, ta đã đọc sách nhiều ngày, nhìn đến một ít chỗ khônghiểu rõ lắm. Ta lại ngượng ngùng mang vấn đề đến hỏi lão gia, vừa vặnhôm nay mời các cậu lại đây thỉnh giáo một phen.”
Khương Viêm Châu cùng Chu Quyết liếc nhau: tìm chúng ta đến là vì thỉnh giáo học vấn? Quỷ cũng không tin.
Khương Viêm Châu nói: “Không biết mẫu thân đọc sách gì?”
Cố Vãn Tình giơ giơ sách trong tay lên, cười nói: “Đang đọc “chiến quốcsách”, bên trong có vài chỗ khó hiểu, ta coi không hiểu rõ lắm, còn muốn thỉnh giáo hai vị nói một chút cho ta.”
“A? Mẫu thân nhưng lạiđọc “chiến quốc sách”?” Ánh mắt Khương Viêm Châu sáng lên, hắn vốn tưởng rằng là “nữ giới” linh tinh gì chứ, hoặc là bản thoại phố phường truyền lưu gì đó, không nghĩ ra vị kế mẫu này lại đang đọc bản sử học nổitiếng này.
Cố Vãn Tình cười cười, thản nhiên nói: “Đơn giản là ngày ngày buồn chán thôi.”
Cố Vãn Tình đem sách mở ra, đặt ở trước mặt hai vị công tử. Hai người bọnhọ cầm lên vừa thấy, trang này đúng là“Xúc Long khuyên Triệu thái hậu”trong “chiến quốc sách”.
Cố Vãn Tình nói: “Chính là trang này, thỉnh Viêm Châu giải thích cho mẫu thân một chút.”
Học vấn của Khương Viêm Châu trong đám công tử cùng thế hệ ở kinh thành làsố một số hai, chuyện “Xúc Long khuyên Triệu thái hậu” này đã sớm bị hắn đọc thuộc làu, hắn ngay cả sách vở đều không cần xem, trực tiếp đemthông thiên dịch thành bạch thoại (lối hành văn với cách dùng từ gần với văn nói), giảng giải thông suốt cho Cố Vãn Tình.
Khương ViêmChâu nói xong, Cố Vãn Tình bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra là ý tứ nhưvậy.” Rồi sau đó lại hỏi Khương Viêm Châu, “Con coi trong trang này, con thích nhất câu nào?”
Khương Viêm Châu nói: “Nhi tử thích nhấtcâu ‘nhân chủ chi tử dã, cốt nhục chi thân dã, do bất năng thị vô côngchi tôn, vô lao chi phụng, dĩ thủ kim ngọc chi trọng dã, nhi huống nhânthần hồ.’kia, ý tứ là ‘Con cái của Quốc quân, chính là thân cốt nhục của quốc quân, còn không bằng dựa vào vô công tôn vị, không đụng tới bổnglộc để bảo vệ cho bảo khí vàng ngọc, huống chi là thần tử chứ!’. Khươnggia chúng ta trăm năm vọng tộc, phụ thân lại ở địa vị cao, nhi tử thờikhắc nhớ kỹ không thể vì xuất thân mà kiêu ngạo, muốn chính mình tạothành một phen sự nghiệp.”
Cố Vãn Tình lại hỏi Chu Quyết: “Viêm Châu quả nhiên rất có chí khí. Vậy Chu công tử thích nhất câu nào?”
Chu Quyết nhìn Khương Viêm Châu liếc mắt một cái, cười ôn nhuận, nói: “Vừa khéo, ta giống như Viêm Châu.”
Cố Vãn Tình cầm lấy sách, dùng ngón tay miết một chỗ trong sách, cười bíhiểm, nói: “Ta chỉ là nữ tắc, không hiểu chút đạo lý lớn, nhưng ta thích nhất câu này.”
Hai vị công tử Khương, Chu nhìn theo tay nàng chỉ, nàng chỉ là câu “Cha mẹ yêu con, tắc lâm vào nghĩ kế sâu xa”.
Cố Vãn Tình cười nhấp ngụm trà nói: “Cha mẹ yêu con, tắc lâm vào nghĩ kếsâu xa, Triệu thái hậu cưng chiều Trường An quân, mặc dù không bỏ được,nhưng cuối cùng vẫn đưa Trường An quân đi Tề quốc làm con tin, để choTrường An quân lập công cho Triệu quốc, làm cho sau khi mình trăm tuổi,Trường An quân có thể ở Triệu quốc sống yên ổn.”
Khương Viêm Châu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Cố Vãn Tình. Hắn đã có thể nghĩ ra kế tiếp vị tân kế mẫu này muốn nói gì, đơn giản chính là cha mẹ đềumuốn tốt cho hắn, làm cho hắn cắt đứt quan hệ cùng Quyết ca, loại lờinói này hắn nghe được vô số lần, lỗ tai đều đóng thành kén.
CốVãn Tình cũng nhìn hắn liếc mắt một cái, trong mắt xẹt qua một tia giảohoạt, rồi sau đó nhìn Chu Quyết nói: “Ta nghĩ không riêng gì cha mẹ yêutử nữ, sẽ vì tử nữ tính sâu xa, trong chuyện bằng hữu, cũng là như thếphải không?”
Chu Quyết chống lại ánh mắt mát lạnh của Cố VãnTình, bỗng nhiên cảm thấy cả người chấn động, giật mình một cái làm choda đầu hắn giống như nổ tung run lên, sắc mặt bỗng nhiên trở nên rất khó xem. Sắc mặt Khương Viêm Châu cũng trở nên trắng bệch.
Cố VãnTình nâng chung trà lên, uống ngụm trà nhuận nhuận cổ họng, Thúy Liênrất có ánh mắt lui xuống, chỉ để lại ba người trong lương đình.
“Ta biết quan hệ hai vị khó thể so với tầm thường.” Cố Vãn Tình không chútnào che giấu nói ra: “Nhân sinh khó được một tri kỷ, các cậu thân cậnnhư vậy, ta không ngăn cản.”
Khương Viêm Châu khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn Cố Vãn Tình: nàng ấy nhưng lại nói nàng ấy không ngăn cản? Nàng ấy không phải đến đánh bổng uyên ương sao?
“Chỉ là hai vị đều không còn nhỏ tuổi, có chút đạo lý nên hiểu được. Thánh thượng chúng ta kiêng kị nhất chuyện như vậy, nếu truyền ra ngoài, sẽ hoen ố thanh danh haivị.” Cố Vãn Tình thẳng thắn: “Hai vị đều là người tâm cao khí ngạo, đềucó tâm tư tương lai kiến công lập nghiệp, nhưng nếu là bởi vậy mà thànhgánh nặng liên lụy lẫn nhau, các cậu nhẫn tâm như thế sao?”
Khương Viêm Châu nhìn Cố Vãn Tình, lại nhìn Chu Quyết, hai vị công tử gục đầuxuống, trong mắt đều hiện ra thần sắc trầm tư. Hai người bọn họ từ nhỏliền quen biết, cùng đọc sách tại thư viện, lại như thế nào không biếtđối phương hùng tâm tráng chí? Ai không nghĩ ra nhập tướng, phong vươngphong hầu?
Cố Vãn Tình thấy bọn họ nghe lọt tai, lại tiếp tụcnói: “Ta cũng không ngăn đón các cậu giao hảo, nhưng trên mặt mũi cáccậu phải làm tốt cho ta, chứ làm cho người ta bắt nhược điểm, hỏng luôncon đường làm quan của các cậu. Viêm Châu có hôn ước trong người, đó lại là thiên gia ban thưởng! Quyết công tử cũng sẽ cưới vợ sinh con, quanhệ các cậu thâm hậu, tương lai tại con đường làm quan cũng có thể đỡgiúp cho nhau. Như thế, hai người trợ lực lẫn nhau, tổng còn hơn liênlụy lẫn nhau. Cùng với việc này, ta cũng không bắt buộc, nếu là hai vịcòn kiên trì, vậy ta hôm nay nói đều nói vô ích.”
Chu Quyết thởdài, nhìn Khương Viêm Châu, nói: “Châu đệ, nên trách huynh quá mức íchkỷ… đệ, đệ nạp thiếp đi…” Lại đứng dậy, cung kính cúi đầu với Cố VãnTình nói: “Đa tạ Vương phi dạy bảo, được Vương phi nói chuyện, còn hơnChu Quyết đọc sách mười năm! Là ta suy nghĩ không chu toàn, chỉ lo niềmvui của chính mình, lại quên đại cục. Hôm nay may có Vương phi chỉ điểm, mới miễn không xảy ra sai lầm lớn.” Sau đó nói với Khương Viêm Châu:“Châu đệ, Vương phi là người thiện tâm nhân, đệ trăm ngàn nên hiếu thuận nàng, nghe lời của nàng.”
Cố Vãn Tình nhìn Chu Quyết, là đứa nhỏ có hiểu biết, cũng liền yên lòng. Khương Viêm Châu cúi đầu, tay nắm lại gắt gao, sắc mặt thống khổ, qua nửa ngày mới ngẩng đầu, nhìn Chu Quyếtnói: “Quyết ca, cũng do đệ… Phụ thân huynh nên đính thân cho huynh, đệkhông nên làm ầm ĩ với huynh, làm hại huynh cùng phụ thân huynh tranhchấp, làm cho ông ấy bệnh nặng một hồi. Huynh… huynh cưới vợ đi…”
Cố Vãn Tình thở dài, nàng xem ra hai vị này vẫn tình chân ý thiết vớinhau. Sự tình đến vậy cũng tính là làm xong rồi, nàng lặng lẽ đứng dậyrời đi, lưu lại hai vị công tử ở trong lương đình ôm đầu khóc rống.
Thúy Liên chờ ở rất xa, nhìn thấy Cố Vãn Tình một mình đi ra, nhanh chóng chào đón hỏi: “Tiểu thư, hai vị công tử đâu?”
Cố Vãn Tình lắc đầu, thấp giọng nói: “Chớ có hỏi nhiều như vậy, em thủ tại đây, đừng để cho bất luận kẻ nào tới gần lương đình.”
Qua buổi trưa, Khương Hằng hạ triều trở về thư phòng, Khương Viêm Châu mộtmình đi thư phòng, hai cha con trong thư phòng nói chuyện một hồi, thẳng đến bữa tối mới từng người tán đi. Khương Hằng trở về phòng của Cố VãnTình, tâm tình vô cùng tốt, tiến vào phòng liền cầm tay Cố Vãn Tình nói: “Viêm Châu tới tìm ta, nói trong phòng nó nên thêm vài nha hoàn. VãnTình, nàng cùng nó nói gì vậy? Nó đã thông suốt.”
Khương ViêmChâu này là vấn đề nan giải, Khương Hằng đau đầu hồi lâu, nhưng lại bịtiểu thê tử thoải mái hóa giải, nhi tử của mình cư nhiên chủ động chạytới nói muốn nha hoàn, chuyện này quả thực làm cho Khương thái phó mừngrỡ.
“Đây là bí mật, không thể nói cho chàng nghe.” Cố Vãn Tình làm ra vẻ thần bí.
Tâm tình Khương Hằng vô cùng tốt, cười ha ha, vợ chồng hai người cùng dùngbữa tối, rồi sau đó Cố Vãn Tình đem bốn nha hoàn Cầm Kỳ Thư Họa kêu vàotrong nhà, ân uy cũng làm một phen, rồi sau đó liền phái bốn người cácnàng đi trong phòng đại công tử làm nha hoàn bên người.
Theo nhahoàn trong phòng đại công tử hồi báo, vào lúc ban đêm Họa nhi ngủ trongphòng đại công tử, phá thân mình. Rồi sau đó Khương Viêm Châu làm nhưnếm được ngon ngọt một phen, càng ngày càng biết đến chỗ tốt của nữnhân, thường xuyên ngủ với vài vị cô nương. Khương Hằng nghe xong, mộtlòng cuối cùng thả xuống: nhi tử rốt cục gần nữ sắc!
Đương nhiên, phiên công lao này tất cả đều tính ở trên đầu Cố Vãn Tình.
Rồi sau đó hơn một tháng, Cố Vãn Tình mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, đánh quyềnxem sách, rất nhàn nhã tự tại. Hạnh Hoa mỗi ngày mang nước canh nạp liệu cũng đều đưa đến trong phòng Cố Vãn Tình, nhưng đều bị Thúy Liên hắtvào trong chậu hoa.
Thúy Liên cùng mẫu thân Tôn bà tử thì lặng lẽ hỏi thăm chuyện trong phủ lúc trước Cố Vãn Tình giao cho. Bà tử lắmmồm, dễ dàng truyền lời nhất, mẹ con Thúy Liên tìm hiểu hơn một tháng,liền thăm dò xong chuyện lui tới của người trong phủ, viết thành tập nộp cho Cố Vãn Tình.
Từ ngày Cố Vãn Tình phạt trượng Sắc Vi xong,Tiền thị mới đầu còn lo sợ đoán rằng, chẳng lẽ chính tân đại tẩu vẫn làmột người lợi hại, mắt mình bị mờ, nghĩ rằng nàng là đứa nhu nhược?Nhưng sau đó Cố Vãn Tình hoàn toàn buông tay mặc kệ, tựa hồ không có để ý chuyện trong phủ, mỗi ngày nhàn nhã tự tại, làm cho Tiền thị yên lòng,thầm nghĩ: tưởng một con cọp mẹ, thì ra là hổ giấy bạo ngược chỉ biếtđánh nha hoàn hồi môn của mình thôi.
Vì thế liền đối với Cố Vãn Tình lại khinh thường không thèm nhìn.
Cố Vãn Tình không nóng nảy quản gia, nhưng là có một người gấp a!
Khương Hằng xem ra tiểu thê tử của mình là người cực thông minh, cổ tay lạicao, nhưng nàng liền cứ thế không đề cập tới chuyện quản gia. Nghẹn haitháng, Khương Hằng rốt cục không nín được, chủ động hỏi đến việc này. Cố Vãn Tình lười biếng ngáp một cái, cười nói: “Quản gia như vậy xuất lựckhông lấy lòng, thiếp mới mặc kệ. Huống hồ năng lực đệ muội như vậy,thiếp lấy cái gì tranh qua nàng ấy đây?”
Khương Hằng bất đắc dĩnói: “Toàn bộ gia nghiệp này đều là của ta, không cho phu nhân của taquản, có thể để rơi vào trong tay người bên ngoài sao? Có cái gì tranhchấp, dù sao nàng có phu quân nàng cho nàng chỗ dựa, chỉ để ý đoạt quyền là được.”
Ánh mắt Cố Vãn Tình sáng lên, muốn chính là những lời này của Khương Hằng!
Mắt Khương Hằng đầy bất đắc dĩ, nhất thời cảm thấy chính mình đường đường thái phó, bị cô gái nhỏ tính kế.