Đồng Nhan ôm Đồng Đồng quay đi, bởi vì nhìn thấy Đồng Thiên Bác trong lòng cảm thấy sợ hãi, không cách nào che dấu, hai chân bắt đầu tăng tốc gần như là chạy.
Đồng Đồng ngoan ngoãn, không nói gì nhìn mẹ cho đến khi hai người ngồi trong xe lúc này Đồng Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, khởi động xe, đạp chân ga xe liền lập tức chạy ra ngoài đi trên con đường quen thuộc, lúc này Đồng Đồng mới cảm giác mẹ dần thoải mái.
“Mẹ, mẹ đang sợ cái gì?” Cậu bé nói trúng.....
Đồng Nhan sững sờ, bàn tay nắm chặt tay lái, mắt nhìn về sang bên cạnh thấy đôi mắt trong veo của Đồng Đồng nhìn mình.
Đồng Nhan gượng cười: “Uh.....Người đó là.....”
“Bệnh thần kinh sao?” Đồng Đồng cười cười trực tiếp cắt đứt lời nói của mẹ, có thể nhận thấy Đồng Nhan không muốn nói nên nói không nên lời, cô phải nói gì với một đứa trẻ chứ?
Đồng Nhan lúng túng, vẫn còn gượng cười, Đồng Đồng thành thật nhìn cô: “Mẹ, người vừa rồi có phải là nguyên nhân khiến mẹ trốn đống trốn tây suốt sáu năm qua?” Sáu năm qua, cậu không hiểu tại sao, Đồng Nhan luôn luôn đem theo cậu nay ở chỗ này mai lại chuyển chỗ khác, ở thành phố A là lâu nhất, đã hơn một năm rồi, cậu cũng có rất nhiều bạn...
“Bây giờ bị phát hiện chúng ta lại phải chuyển nhà sao?”
Đồng Nhan nghe thấy trong lòng không rõ là có cảm giác gì, giọng nói của Đồng Đồng non nớt ngây thơ nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia lại có thể nhìn thấy một chút mất mát, chuyển đi chuyển lại suốt, thằng bé không muốn tiếp tục trốn nữa.
Đối với vấn đề của Đồng Đồng, Đồng Nhan không có cách nào trả lời, muốn nói thế nào, bây giờ thật sự chưa thể xác định, chỉ có thể im lặng.
Hai mẹ con đều im lặng.
Đồng Thiên Bác chỉnh lại quần áo rồi quay lại đại sảnh, Đồng Chân thấy ông vội chạy lên ôm tay ông, bộ mặt uất ức nói: “Ba, kế hoạch bị con tiện nhân Đồng Nhan phá hỏng phải làm sao đây?”
Đồng Thiên Bác nhíu mày “Đó là em gái con, đừng một chút lại nói con tiện nhân,, người ngoài nghe thấy lại tưởng rằng nhà chúng ta không có giáo dục.”
Đồng Chân nghe thấy vậy sững sờ, không phản ứng kịp, sao ba lại như thế, lúc trước cô ta vẫn gọi như vậy ba chưa bao giờ nói cô ta một câu, hôm nay sao lại như thế?
Đồng Chân nhíu mày quan sát ba mình, Đồng Thiên Bác lại không nhìn cô ta, đôi mắt lạnh lùng nhìn khắp đại sảnh, sau khi thấy Tiếu Thâm liền nở nụ cười.
“Ha ha, tổng giám đốc Tiếu.” Đồng Thiên Bác giơ bàn tay phải của mình ra cười với Tiếu Thâm.
Tiếu Thâm đang nói chuyện với bạn thân nghe thấy vậy liền xoay người, sau đó lông mày khẽ nhíu lại, nhếch miệng nở cụ cười: “Tổng giám đốc Đồng.” Hai người bắt tay nhau.
Đồng Chân an phận đi theo bên cạnh Đồng Thiên Bác, thấy Tiếu Thâm, không thể tránh khỏi nhớ lại nụ hôn của hai người trong góc, tốt đẹp như thế, nếu như không phải do con tiện nhân Đồng Nhan kia quấy rầy.....
Đồng Thiên Bác áy náy nói với Tiếu Thâm: “Vừa rồi con gái tôi không có phép tắc, hy vọng không làm tổng giám Tiếu phiền lòng.”
Đồng Chân nghe ba mình nói chuyện, trái tim vui mừng, trong nháy mắt liền quên Đồng Nhan, đôi mắt như con gái thẹn thùng.
Ngược lại Tiếu Thâm nhíu mày, trong đầu hắn lại nghĩ đến Đồng Nhan “Ha ha, không có gì, ngược lại không ngờ thì ra ngài Đồng đây không chỉ có một cô con gái, vị Đồng Nhan kia, lúc trước sao tôi chưa gặp qua.”
Hai cha con họ Đồng nhíu mày, chẳng lẽ Đồng Chân lại nói cô ta mới là Đồng Nhan sao? Nói tới Đồng Nhan mới nhớ tới thằng bé có khuôn mặt giống y Tiếu Thâm kia, Đồng Chân thật bối rối, không phải là thật chứ?
Đồng Thiên Bác lại chú ý đến điểm khác, từ trước đến nay chưa từng gặp qua? Chẳng lẽ đứa bé kia không phải con của Tiếu Thâm sao?
Tiếu Thâm nở nụ cười tà mị, nhìn hai cha con trước mặt, trong đầu lại nhớ đến khuôn mặt thằng bé, trong nháy mắt chân mày nhíu lại, tại sao lại có cảm giác kỳ quái?
Kỳ quái chỗ nào chứ?
Điểm này Tiếu Thâm vẫn chưa nghĩ ra, cho đến khi bữa tiệc kết thúc, trong giấc mộng hắn lại thấy khuôn mặt thằng bé, mơ thấy thằng bé cười híp mắt gọi hắn “Ba”
Sau đó giật mình tỉnh dậy, rời giường đi uống nước, vốn dĩ còn đang buồn ngủ đôi mắt bỗng dưng rực sáng, bừng tỉnh hiểu ra vỗ đầu mình, không trách được, hóa ra là như vậy, lúc này mới nghĩ ra, căn bản là hắn bị người phụ nữ kia đùa bỡn, người phụ nữ kia là phóng viên, lúc chụp hình bị hắn bắt được lại dùng thằng bé để thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó mượn cớ dỗ thằng bé mà có thể đường đường chính chính rời đi.
Tiếu Thâm tức giận nghiến răng, nắm chặt chiếc ly thủy tinh trong tay!
Rạng sáng ngày hôm sau, trong một buổi sáng toàn bộ báo chí của thành phố A đều bán hết, nội dung báo chí nói về bữa tiệc đại thọ nhà họ Tiếu, tờ báo miêu tả chi tiết, có hình ảnh rõ ràng, độc giả rất kích thích, có thể nhìn thấy hình ảnh toàn bộ tướng quân nhà họ Tiếu cùng với khách mời, không phải là hình ảnh mặc quân phục như bình thường.
Đồng Nhan ngồi ở chỗ làm của mình, trong đầu vang lên lời nói của con trai bảo bối, trong nháy mắt Đồng Nhan thẫn thờ, có chuyển đi hay không đây?
Tổ trưởng kiêm bạn tố Lưu Thuần đi tới chỗ Đồng Nhan “phịch” một tiếng, ném xuống một phong thư thật dày, Đồng Nhan bị dọa sợ, vỗ ngực hỏi: “Đây là cái gì?”
Nói xong cầm phong thư lên mở ra xem, một xấp dày tiền mặt, Đồng Nhan kinh ngạc, lập tức đừng dậy nhìn Lưu Thuần, kích động hỏi: “Đây là.....Đây là.....”
Lưu Thuần im lặng, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhan, cười híp mắt nói: “Phần thưởng tổng biên đưa cho em, tổng biên nói tòa soạn chúng ta cần những người ưu tú như cậu, làm rất tốt”
Đồng Nhan kích động, ôm tiền thưởng mặt tràn nước mắt nhìn Lưu Thuần điên cuồng gật đầu: “Tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Lưu Thuần bất đắc dĩ “Cô thật chẳng có tiền đồ, có thể đừng thấy tiền là mờ mắt như thế được không? Cô như vậy rất dễ bị người xấu bắt cóc.” Lưu Thuần lo lắng điểm này đã lâu, Đồng Nhan rất xinh đẹp, dáng người hoàn hảo, hoàn toàn không thể nhìn ra đã sinh con, tóc buộc đuôi ngựa, quần jean áo T-shirt, nhìn thế nào cũng giống như một sinh viên, khuôn mặt nhỏ nhắn.
Đồng Nhan cười khúc khích: “Sao có thể có người muốn bắt tôi chứ, nếu như thật sự có người muốn tôi cũng tự nguyện. Hì hì.” Nói xong ôm tiền chạy đi.