Ngày tháng trôi qua nó đã ở dinh thự nhà Nam Cung đã được 2 tháng rồi, cuộc sống vui có, buồn có, tức có những điều từ nhỏ nó không được hưởng những niềm vui nỗi buồn giờ nó đã được trải nghiệm. Ngôi nhà này lúc đầu luôn ảm đạm chỉ có duy nhất là cặp đôi Kun Bu đôi lúc hay chí chóe với nhau còn thì ai làm việc nấy tạo nên không khí vô cùng ảm đạm nó như tiếng chim hó của 2 chú chim gió giữa bầu trời ảm đạm buồn tẻ vậy cô đơn và lẻ loi. Nhưng từ lúc nó về đây sống những trò nghịch phá phách của 3 mẹ con bắt đầu nổi lên khiến cho anh lúc đau đầu, tức giận rất muốn phát vào mông của 3 mẹ con nhưng rồi thấy những nụ cười trên môi tươi tắn của ba mẹ con không tạp chất. Nụ cười hôn nhiên khiến anh không thể nỡ tay, không khí trong ngôi nhà cũng vui nhộn hơn nhiều mọi người trêu đùa chọc nghẹo Như mọi hôm nó dậy sớm chạy bộ đến 6 giờ trở lại dinh thự vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo xuống nhà ăn sáng và cuối cùng đi học
- Oa... hôm nay có bánh mì, trứng nè và còn sữa nữa....
Nó mặt mũi buồn thui, mỗi buổi sáng nó đều ăn đi ăn lại cái món bánh mì này, nhìn thấy bánh mì chẳng khác gì nhìn thấy quỷ cả
- Sao vậy mẹ? Có gì sao?
Bu vừa ăn vừa nói thản nhiên vô tư. Điều khiến nó khâm phục nhất ở cô bé là: ăn mãi bánh mì mà không thấy ngán
- Mẹ à con biết mẹ đang nghĩ gì. Mẹ bánh mì ngon lắm mẹ ăn thử đi xốp xốp mềm mềm ngon hết xẩy
Nghe Kun nó càng muốn ói ngon cái chết tiệt gì chứ " Tôi không muốn ăn bánh mì" ( Tác giả xin ý kiến: Sao chị không bảo đầu bếp làm riêng cho bát mỳ? Nó: Tại sao tác giả không cho vô? tác giả:._.")
- Mẹ không thấy ngon miệng sao
Bu hồn nhiên hỏi
- Ngon nhìn đã biết ngon đến không muốn ăn rồi. Thôi mẹ đại nhân của các con đi học trước các con đi sau nhé chiều mẹ đại nhân sẽ đón
Nó cầm cặp chạy luôn không quay lại nhìn gương mặt ấm ức của 2 đứa trẻ
- Lại không được đi cùng với mẹ dễ thương
Bu bũi mỗi ậm ừ thì đúng lúc anh đi xuống ngồi vào bàn ăn
- Mẹ hai đứa đâu
Anh hỏi hai đứa con bảo bối khi nhìn chỉa thấy hai cô cậu thôi còn nó thì biến mất dạng
- Mẹ bị " vua bánh mì" đuổi ạ
Kun nó khiến anh tý bị sặc
- Vua bánh mì?
Anh hỏi lại hai đứa cùng gật đầu khẳng định lại câu trả lời của mình
- Hazzz rốt cuộc là vợ mình hay con mình vậy
Anh lắc đầu chào thua không thích ăn có thể bảo giúp việc nấu cái khác mà đâu nhất thiết nhịn đói.
________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Tại một chỗ khác chính là nhà họ Vương đang xôn xao giải quyết xử lý vì cổ phiếu của công ty ngày càng giảm hạng mục bị mất có thể nó công ty nhà họ Vương có thể nó sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào. Nhà họ Vương rất ghét nó còn bây giờ từ ghét trở thành thù hận bởi vì nó là nguyên nhân gây ra cho nhà họ Vương hoàn cảnh như ngày hôm nay
- Mọi việc xử lý sao rồi
Vương tổng nó giọng điệu có phần bực tức
- Dạ mọi chuyện tồi tệ rồi thưa chủ tịch các công ty đối tác với chúng đều muốn rút hợp đầu
Quản lý lên tiếng có phần run sợ
- Khốn khiếp các ngươi thật là vô dụng tôi nuôi các người công cốc sao
Vương tổng tức giận ném hết đồ đạc rồi đi ra ngoài với tâm trạng lửa bốc ngùn ngụt. Ở bên ngoài cánh cửa con mắt đầy thù hận chán ghét muốn giết người
- Diệp Đồng tao sẽ xho mày sống không bằng chết đây là mày ép tao
Con người nhấc giày đi khỏi trong đầu đắc thắng và kế hoạch đã bắt đầu rồi..........
Còn tiếp