Editor: thanh huyền
”Tiêu Tề, anh thủy chung không muốn nói cho tôi biết, năm đó vì sao tôi muốngiết Lâm Tình sao?” Hạ Thần Hi hỏi Tiêu Tề, “Chuyện đã nói rõ, tôi cùng Đường Bạch Dạ cũng không có khả năng, anh nói cho tôi biết lại có ngạigì?”
Tiêu Tề nhàn nhạt nói, “Chuyện đã qua, đã qua, em lại truycứu, cũng không có ý tứ, người đã chết, dù cho em biết chân tướng, thìtính sao?”
Chẳng ích gì.
”Đi, anh đã không muốn nói, tôi sẽ tự mình nghĩ đến.”
Giữa hai người bầu không khí lạnh xuống, Hạ Thần Hi chợt nghe thấy tiếngbước chân, nghiêng đầu thấy Phương Đông chậm rãi mà đến, anh ta mặc quần áo màu trắng thoải mái, trường thân như ngọc, trên người anh ta có mộtluồng khí chất rất ôn nhu, rất dễ làm người tôi sản sinh thiện cảm.
Hạ Thần Hi nghĩ thầm, nam nhân như vậy, thực sự là bạch mã vương tử trong cảm nhận nữ nhân.
Tỷ tỷ của cô, là công chúa trong cảm nhận người khác.
Bọn họ là rất xứng đôi.
Hoàng hôn đem bóng người của bọn họ kéo rất dài.
...
Phương Đông hỏi, “Thế nào đến nơi đây?”
Thanh âm của anh ta, ôn hòa nhưng không nhiệt độ, giống như cũng không thíchnhìn thấy bọn họ tới nơi này, đặc biệt Tiêu Tề, Hạ Thần Hi có một luồngtrực giác, Phương Đông không thích Tiêu Tề tới đây.
Tiêu Tề nhàn nhạt nói, “Tôi mang Thần Hi tùy ý đi một chút, Thần Hi, chúng ta trở về đi, em cũng mệt mỏi.”
Hạ Thần Hi có lời nghĩ nói với Phương Đông, lại chú ý Tiêu Tề, đè xuốngnghi ngờ trong lòng, ôm meo meo xoay người, hồi biệt thự của cô, Tiêu Tề hồi biệt thự của mình chuẩn bị bữa tối, Hạ Thần Hi một người ở trongnhà mình.
Nhà của cô, gian phòng rất nhiều, phòng ngủ cùng thưphòng giống như là thông nhau, phòng ngủ mỗi người một thư phòng. HạThần Hi tiến thư phòng mình, bên trong có rất nhiều thư, cô phát hiệnmình đọc lướt qua rất nhiều sách.
Súng ống, tâm lý học, virus,gien, sinh vật, triết học... Tất cả lĩnh vực liên quan đến, trên giásách, tất cả đều là lật qua, cũng không phải là mặt tiền của cửa hàng, cô hiện tại cũng không phải là rất thích đọc sách, thỉnh thoảng sẽ nhìn nhìn một ít tiểu thuyết hiện đại, rất khô khan thư tịch này đó, cô cựcít nhìn.
Gian phòng vẫn duy trì bộ dáng lúc trước, trên bàn sáchcó mấy khung ảnh, một là ảnh gia đình bọn họ, một là ảnh chụp huynh đệtỷ muội bọn họ chung, một là ba tỷ muội chụp ảnh chung, một là cô đơnđộc chụp.
Trong ảnh chụp, rất trẻ tuổi, ca ca của cô rất anh tuấn, tỷ tỷ rất mỹ lệ, Hạ Thanh rất đáng yêu.
Cha mẹ cũng là một đôi bích nhân.
...
Theo bọn họ tươi cười có thể nhìn thấy từng hạnh phúc, hô hấp Hạ Thần Hi cóchút trầm trọng, trong lòng cực kỳ khó chịu, người luôn luôn sau khi mất đi, mới cảm thấy quí trọng, bằng không, vĩnh viễn cũng không biết quýtrọng.
Hạ Thần Hi ngồi ở trong thư phòng, ngơ ngẩn rất lâu, thẳng đến hoàng hôn chìm xuống, đêm lạnh như nước, cô cầm lấy điện thoại trên bàn sách, bấm một dãy số rất quen thuộc, cô đánh là điện thoại của Hạbảo bối.
”Mammy sao?” Di động vang lên ba lần, Hạ bảo bối rấtnhanh tiếp, điện thoại di động của bé có địa chỉ nêu lên, bé điều trahành tung Hạ Thần Hi, biết cô đi Pháp, bé ở Pháp không có bằng hữu.
Pháp Marseille điện thoại tới, nhất định là mẹ bé.
”Bảo bối...” Hạ Thần Hi thanh âm khàn khàn, nhịn không được nắm chặt điệnthoại, không ngờ, điện thoại này có thể đánh thông, Hạ Thần Hi thiên ânvạn tạ, cô đã nghĩ tới hài tử, cũng bắt đầu tưởng niệm thành phố S.
”Mammy rất nhớ con.”
”Con cũng rất muốn mammy.” Hạ bảo bối ủy khuất nói, “Mammy, mẹ lúc nào mới bằng lòng trở về?”