Editor: Hạ Trần
Beta: Thanh Huyền
”Có di động không, chị muốn gọi một cú điện thoại.” Hạ Thanh đem điện thoại di động của mình đưa Hạ Thần Hi, “Dùng di động của em, sẽ không truyđược tung tích.”
Thám tử bí mật FBI chính là có một chỗ tốt, toàn cầu không thể truy ra tung tích, bất kể là ai, cũng không thể truy tung điện thoại của bọn họ. Hạ Thần Hi cũng không chú ý tới cái gì, cầm lấydi động, gọi một cú điện toại.
Điện thoại vang lên hai tiếng, liền có người nhận.
”Bảo bối, là mammy.”
”Mammy, mẹ ở đâu, con đang tìm mẹ.” Hạ bảo bối nhẹ giọng nói, giống như nghe ra Hạ Thần Hi giọng điệu không thích hợp, vô cùng lo lắng, “Mẹ ở đâu, conđi xem mẹ.”
”Mẹ không sao.” Hạ Thần Hi nói, gọi một cú điện thoại này, chỉ là để Hạ bảo bối an tâm, ti vi cũng truyền ra, cô cũng khôngmuốn đứa nhỏ nghĩ ngợi lung tung, lo lắng hãi hùng, Hạ Thần Hi nói, “Con ở Đường gia sao?”
”Không phải, ở nhà của chúng ta.” Hạ bảo bối nói, “Con đang muốn tìm tung tích của mẹ, mammy, mẹ thực sự có khỏe không?”
”Mẹ rất tốt.” Hạ Thần Hi mỉm cười nói, “Chỉ là thân thể có chút suy yếu,tạm thời muốn nghỉ ngơi một chút, mẹ không muốn con lo lắng, nên làm cái gì thì làm cái đó, mẹ không sao.”
”Mammy, mẹ còn nhớ năm ngoáithời gian chúng ta đi Melbourne du lịch, mẹ không cẩn thận vấp ngã? Lúcđó đầu gối mẹ bị rách da, lại nói mình không có việc gì, lại một lần mẹnấu ăn, không cẩn thận cắt vào tay, mẹ cũng nói không có việc gì. Mammy, mẹ vẫn luôn nói với con không có việc gì, không có việc gì, nhưng conbiết, mẹ có việc, mammy, mẹ ở đâu, bảo bối thực sự rất lo lắng cho mẹ,mẹ nói cho bảo bối có được không?” Hạ bảo bối thanh âm tràn đầy lệ ý.
Bé chưa bao giờ cảm thấy vô lực như vậy.
Hạ Thần Hi chăm chú nắm lấy di động, hít sâu, bình phục chua chát tronglòng, tâm tình của cô vì lời Hạ bảo bối, kịch liệt phập phồng, làm độngvết thương, cô cứng rắn đè xuống.
”Bảo bối, xin lỗi, mammy đãlàm con lo lắng.” Hạ Thần Hi bịt miệng mũi, nhẹ giọng nói, “Mammy đápứng con, rất nhanh, mẹ sẽ trở về gặp con, nhớ kỹ, đừng tìm mẹ, có nghethấy không?”
Cô rất rõ ràng, nếu Hạ bảo bối tìm được cô, nhất định sẽ nói với Đường Bạch Dạ.
Cô không muốn bất cứ kẻ nào biết cô ở đâu.
”Được, con biết.” Hạ bảo bối chẳng sợ khổ sở, bé cũng đáp ứng Hạ Thần Hi,”Mammy, đã như vậy, mẹ nhất định phải đáp ứng con, nhất định phải tốt,daddy nói, mẹ có thai, chính mẹ phải cẩn thận, bảo bối vẫn chờ ôm muộimuội.”
Như có một mũi tên nhọn, đột nhiên đâm vào trái tim Hạ Thần Hi.
Giống như như chưa đủ đau, còn muốn kéo ra, lại đâm vào.
”Được.” Hạ Thần Hi nói một tiếng được, vội vội vàng vàng cúp điện thoại, đemmặt úp ở trong lòng bàn tay, Đường Bạch Dạ biết, cô có thai, anh ta biết cô có thai, còn để Lâm Lâm đến tìm cô.
Được, rất tốt.
Vốn hận ý, như tuyết cầu như nhau, việt cắt càng lớn, Hạ Thần Hi ôm tráitim chính mình không ngừng đau đớn, giống như hận không thể chính mìnhđem trái tim vứt bỏ, chỉ cần chết tâm, cô cũng sẽ không thống khổ nhưvậy, khổ sở, cũng sẽ không như vậy, lòng như đao cắt.
Hạ Thanhngồi vào bên cạnh, đem Hạ Thần Hirun rẩy ôm vào trong ngực, im lặng an ủi, ngoài cửa sổ, đã là một mảnh hắc ám, như tâm Hạ Thần Hi lúc này.
Toàn thế giới của cô, đã sụp đổ.
Lâm Lâm ở trong bệnh viện nghỉ ngơi hai ngày, cuối cùng cũng an toàn rồi,Đường Bạch Dạ tìm Hạ Thần Hi, không có đầu mối, cứ nghĩ Đường môn ởthành phố S tìm một người, dễ như trở bàn tay, lần này lại khó như lêntrời.
Giống như sau lưng có một cỗ lực lượng, vẫn đang ngăn trởanh tìm được Hạ Thần Hi, không cách nào làm cho anh tới gần Hạ Thần Hi,đem bọn họ cách ly, Đường Bạch Dạ tâm phiền nôn nóng, lại chờ Lâm Lâmthức tỉnh, Lâm Lâm ngủ hai ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại.