Cô một bên uống cà phê một bên lang thang trên trang web, sàng chọn nhiệm vụ, trang web này cô đã vào hai ngày trước, một khi có nhiệm vụ, mặc kệ có nhận hay không nhận, cô cũng sẽ có hội người mua, cô bây giờ có một kho vàng nhỏ, mấy năm này cũng không ít tiền, cũng không phải là thiếu tiền. Làm nhiệm vụ theo thời gian, cũng có thể chọn, không giống như mấy năm trước, thiếu tiền các loại, Nolan cũng trả cho các cô không được bao nhiêu, còn bỏ tiền ra trả cho các cô, nhiệm vụ nào Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất đều sẽ nhận.
Bây giờ là chọn nhiệm vụ làm.
Điều đó, không phải mỗi ngày đều có, hai ngày này không có việc gì, lúc trước thì cô quá bận, giao việc cho hai người mới, cô đang muốn rút lui, đột nhiên hòm thư báo có bưu kiện mới. Hạ Thanh mở ra nhìn, có người ủy thác cho cô đi trộm một pho tượng chạm ngọc.
Địa điểm các cô không quá một trăm km, Hạ Thanh hơi nhíu mày, tìm đọc tỉ mỉ tư liệu, ngọc này có thời gian bẩy trăm năm lịch sử, cũng không phải là của một gia đình danh giá gì, ít nhất điêu khắc không có danh tiếng gì.
Chỉ là một truyền thuyết vô cùng bi thương.
Nghe đồn là vào 800 năm trước tại Nga, bởi vì chiến tranh, một đôi vợ chồng mới tân hôn đã bị ép chia ly, người chông hứa hẹn với người vệ, sau chiến tranh nhất định sẽ trở về đoàn tụ, nhưng mà, sau khi chiến tranh kết thúc,người chồng vẫn chưa trở về.
Ngươi vợ chờ đợi khổ sở tám năm trời, thường đứng chờ ở nơi đầu làng nhìn ra xa, cuối cùng biến thành pho tượng.
Pho tượng này trước kia ở trong viện bảo tàng, về sau bị trộm đi, tung tích không rõ, rồi có đủ mọi truyền thuyết truyền tai nhau, không một ai thực sự biết rõ, điêu khắc này rơi vào tay ai.
Như thế trở thành một điêu khắc vô giá, giá để mua nó, tất nhiên là vô cùng lớn so với bình thường.
Về chỗ cất dấu không quá tiếng tăm, lại là điêu khắc vô giá, Hạ Thanh nghe qua, năm ngoái cô cùng Cố Thất Thất tiếp nhận nhiệm vụ tương tự như vậy, cũng chỉ là tìm kiếm ngọc điêu khắc này, cũng đã vô ích một chuyến, tin tức đã không chính xác.
Cho nên, Hạ Thanh suy nghĩ, tin tức này rốt cuộc chính xác được bao nhiêu, hay lại là một chuyến đi tay không.
Chủ là một người Nga, thu thập đồ cổ, Hạ Thanh lợi dụng cục an ninh Quốc gia xét tìm bối cảnh của ông ta, rất sạch sẽ, bên ngoài không có ghi có phạm tội gì. Chuyến đi này có quy củ, còn người mua là ai, không ai quan tâm.
Nhận một đơn hợp đồng sau đấy, sẽ có 30% tiền đặt cọc cho cô, ngươi mua quy định một thời gian, nói thí dụ như một tháng, nếu cô không hoàn thành, sẽ phải trả lại tiền đặt cọc, nếu cô bất hạnh tử vong, số tiền đó coi như là phí an táng.
Không ai sẽ tiết lộ người mua là ai.
Hạ Thanh có thói quen là mỗi lần làm nhiệm vụ sẽ tìm hiểu một chút xem người mua là ai, thuận tiện xem xem bối cảnh của người mua rồi tính làm tiếp.
Người này là tên buôn đồ cổ ăn trộm, tất cả đều là tác phẩm nghệ thuật, xem gia là một người đam mê nghệ thuật.
Có một nhà đầu tư cho mình.
Cô nghĩ nghĩ, trả lời thư, đáp ứng lần trộm đạo này, dù sao cũng không có việc gì làm, đi một chuyến cũng được. Thư đi không đầy năm phút thì có hồi âm, Hạ Thanh cho hắn một tài khoản ngân hàng tại Thụy Sĩ.
Một giờ sau có ba trăm ngàn chuyển vào tài khoản các nhân của cô.
Hạ Thanh bắt đầu tìm hiểu về địa phương, thời tiền nơi đó.
Chuẩn bị làm việc, vô cùng đơn giản.
Cô là tay già đời, nghề đạo chích, đã sớm thích nghi lâu rồi.
Tối hôm đó, cô đã đến nội thành, mua một ly cà phê, hai chiếc bánh Pizza, lái xe đến địa điểm, không có ai tiếp ứng, đều phải tự thân vận động. Điêu khắc được dấu ở một tòa thành.
Tòa thành được xây ở vùng ngoại thành bình yên, bốn phía đều là tòa tháp bảo vệ.
Lúc này trời vẫn sáng.
Trời Châu Âu, luôn luôn tối rất muộn, buổi tối hơn chín giờ, bên ngoài vẫn sáng như ban ngày.