Anh ân oán rõ ràng, làm việc quyết đoán, anh phạm lỗi, tuyệt đối sẽ không để thuộc hạ của anh, các huynh đệ của anh phải gánh chịu hậu quả.
Bức anh nổi giận, cục quốc an anh cũng dám chọn.
Nolan xoa xoa mi tâm, dây thần kinh như có thứ gì, giống như đem anh vét sạch, anh giúp Lục Trăn hơn nửa năm cai nghiện, trong lòng cũng không hơn gì, gần đây lại tiếp tục gặp chuyện không may.
Michael sống chết chưa biết, cô anh lại khăng khăng muốn cùng vương bài đối nghịch.
Lục Trăn từng bước tương bức.
Anh như một chiếc bánh quy có nhân.
Một bên là tình thân, một bên là tình yêu.
Song phương cùng hướng mọi thứ lên anh, không ai tới hỏi anh, Nolan, anh mệt mỏi?
Nolan, anh đau không?
Nolan, anh khó xử sao?
Anh vì bọn họ nát tâm, trăm phương ngàn kế ngăn cản cô anh điều tra, trăm phương ngàn kế muốn cho Lục Trăn khôi phục khỏe mạnh, kết quả đem mình khiến cho muôn vàn khó khăn.
“Tôi biết, tôi sẽ chuyển lời.” Nolan thanh âm lạnh có thể đông lại thành băng, ánh mắt trông về phía bờ biển xa xa, trước mắt một mảng hư vô, anh theo thói quen đè nén tất cả ý nghĩ, nuốt xuống tất cả bi thương, đem tim của mình, một tấc một tấc đóng băng.
Anh biết, Lục Trăn không có sai.
Sofia cũng không có lỗi.
Mọi người tín ngưỡng không giống nhau, lý tưởng không giống nhau, lập trường cũng không giống nhau, dĩ nhiên sẽ có rất nhiều mâu thuẫn.
Mọi người đều không sai, lỗi sẽ tại vì sao?
Lục Trăn đến tìm Nolan, chủ yếu là muốn nói Tiểu Tuyết cần mổ gấp cho Michael, nói một thời gian, anh cũng muốn rút lui, mặc dù rất muốn cùng Nolan ở chung, nhưng mà, anh sợ chính mình quá mức quyến luyến, làm anh không thể quyết định.
Anh vừa mới mở cửa, cánh tay dài của Nolan đưa qua, chuyển động chìa khóa, tắt máy, Lục Trăn nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, thấy trong mắt anh ta một tia lửa, như đang thiêu đốt, con ngươi sắc vì phẫn nộ, trở nên càng thâm thúy, như trong bóng đêm hải dương.
“Nolan?”
Nolan cắn răng, ngăn chặn lệ trong mắt, “Lục Trăn, cậu bây giờ cùng tôi ở trong một cái không gian sẽ không nhịn được sao? Tìm tôi ra, nói chuyện công sự liền chạy lấy người? Thế nào? Một bữa cơm cũng không mời sao?”
Lục Trăn miệng trương trương, Nolan thái độ hung hăng, Lục Trăn mỉm cười, tươi cười như cũ, phảng phất là Nolan lúc anh mới quen, mang theo mê hoặc tươi cười, “Nếu như tiểu mỹ nhân không vội, tiểu sinh đương nhiên nguyện ý mời ăn cơm.”
Nolan đột nhiên vung tay lên, Lục Trăn mỉm cười nhìn anh, đột nhiên cảm thấy ánh hào quang đập vào mắt, như là hơi thở sắc bén tới gần yết hầu, ngược lại rút đi, Nolan cắn răng phun ra hai chữ, “Cậu dám!”
Anh mở cửa xuống xe, bỗng nhiên đạp một cước vào cửa xe cho hả giận, trực tiếp đem Lục Trăn cùng cỗ cửa xe Bungatti đạp ra biển. Đạp được Lục Trăn ở trên xe run lên, Lục Trăn yên lặng nhìn người mình yêu tựa cửa xe.
Trong lòng yên lặng rít gào, lão tử mua xe này ba trăm ngàn, anh ta một cước đi xuống ba mươi vạn, tiểu mỹ nhân, bao nhiêu năm tiền lương của người mới đủ đền ta?
Nolan dắt cà vạt của mình, anh hôm nay đi làm không mặc quân trang, ăn mặc bộ đồ rất chỉn chu, anh hít thở không thông, hận không thể đem cà vạt của mình xả rụng mới tốt, bởi vì phẫn nộ, toàn thân như sẽ bốc lửa.
Anh chờ mong Lục Trăn có thể khôi phục khỏe mạnh, khôi phục quá khứ tươi cười.
Nhưng mà, Lục Trăn lại nói ra một tiếng tiểu mỹ nhân, thái độ cợt nhả như vậy, anh lại giận tím mặt, hận không thể một cái tát đánh nát nụ cười trên mặt anh ta, Nolan không rõ vì sao bản thân lại mâu thuẫn như vậy.
Lục Trăn, Lục Trăn, Lục Trăn đáng chết!!!