Mọi người đi đến mời rượu, Tiết Giai Vân tự động lui về sau một bước, Lâm Nhiên quàng tay qua hông của cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, giống như muốn nói cái gì, nhưng lại nhịn xuống, Tiết Giai Vân không thèm để ý.
Lục Trăn cùng Mục Vân Sinh thế nhưng đã tinh mắt nhận thấy điều gì.
Trầm Lộ Lộ cầm ly rượu, cười nói, "Đường tổng, đã nhiều năm không gặp, phong thái của anh vẫn như vậy, Lộ Lộ mời anh một chén, chúc anh tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc."
"Cám ơn." Đường Bạch Dạ nói, uống một hơi cạn sạch, liếc mắt nhìn Lâm Nhiên một cái, mang theo một tia cảnh cáo.
Trên bàn có người hỏi, "Trầm tiểu thư cùng Đường tổng là quen biết a?"
"Đúng vậy, chúng anh đã biết nhau rất nhiều năm, là bạn tốt."
Trầm Lộ Lộ vừa muốn uống rượu.
Lâm Nhiên nhíu mày, nhàn nhạt nói, "Lộ Lộ, em thân thể không tốt, đừng uống rượu."
Đã mang thai còn uống gì rượu.
Trầm Lộ Lộ có vẻ e thẹn, cũng nghe lời để ly rượu xuống, ôn nhu sờ sờ bụng dưới, trái lại người đàn ông trung niên bên cạnh có chút không vui, Lục Trăn đang muốn nói hai câu châm ngòi thổi gió, nhìn thấy Tiết Giai Vân không biểu hiện gì, thậm chí có thể nói là kiềm chế phẫn nộ, nên lại cái gì cũng không nói nữa.
Lục công tử luôn luôn thương hoa tiếc ngọc.
Hạ Thần Hi quay đầu lại, cầm tay Tiết Giai Vân, mỉm cười nói, "Cám ơn Trầm tiểu thư tới tham gia hôn lễ của chúng tôi, thật không phải, đã quên gửi thiệp mời cho cô, Bạch Dạ cũng không nhắc nhở một tiếng, may mắn lại có người mang cô tới."
Sắc mặt Trầm Lộ Lộ hơi đổi, ngụ ý của Hạ Thần Hi có ý châm chọc hết sức rõ ràng, cô không nói được câu nào, ra vẻ ủy khuất vô cùng.
Hạ Thần Hi đúng mức cười, cũng không mời rượu, đi tới bàn khác.
Vân Oánh Oánh cùng Lý Hoan Tình nhìn thấy mọi người không được bình thường.
Tiết Giai Vân vẫn nhẫn nại tới mời một vòng rượu, xong mới mượn cớ đi toilet.
Lâm Nhiên vội vã đuổi theo.
Trầm Lộ Lộ vẫn chú ý bọn họ, thấy bọn họ lần lượt ra, tự mình hơi cắn môi. Nhà hàng ở trong công viên, hôm nay có tiệc cưới nên không có người ngoài, công viên không ai, Tiết Giai Vân nghĩ muốn một mình yên tĩnh một chút, nên theo hướng rừng rậm phía sâu trong đi vào.
"Giai Vân!" Lâm Nhiên hô tên cô, Tiết Giai Vân không để ý đến, cô biết, chính mình không nên tức giận, cũng không tư cách tức giận, người mang thai là Trầm Lộ Lộ, Lâm Nhiên nhắc nhở cô ta không được uống rượu, đó là chuyện bình thường.
Không nên tức giận, hai người cũng đã chia tay, không nên tức giận, Tiết Giai Vân không ngừng thuyết phục chính mình, nên quên chuyện này đi.
"Giai Vân!" Lâm Nhiên sốt ruột nắm cổ tay cô, "Anh không biết..."
"Buông em ra!" Tiết Giai Vân giãy giụa, rút tay về.
Tiết Giai Vân cắn răng, nhịn xuống trong lòng phẫn nộ, "Em không sao, em muốn yên tĩnh một chút, anh đừng tới làm phiền em."
"Giai Vân, em nghe anh nói..."
"Lâm Nhiên, anh biết, điều này làm cho em khó chịu bao nhiêu không?" Tiết Giai Vân kìm nén tức giận, bình tĩnh nói, "Không cần nói, để em yên lặng một chút."
Trầm Lộ Lộ đến, mọi người đều thật bất ngờ.
Tiết Giai Vân thừa nhận, chính mình là ghen tỵ.
Trầm Lộ Lộ ngay trước mặt cô, cười cười nói nói chúc phúc Đường Bạch Dạ, nói cho mọi người biết bọn họ từng có quen biết, cô dám khẳng định rằng Trầm Lộ Lộ là cố ý uống rượu cốt muốn để cho Lâm Nhiên ngăn cản, để cho tất cả mọi người biết, bọn họ mới là một đôi.