Editor: Hạ Trần
May mắn, đặc công không cùng đi theo, người nọ không biết tung tích, đại viện Lý gia cũng bình an vô sự, không ai bị thương tổn, Hạ Thần Hi âm thầm kinh hãi, nghĩ thầm may mắn đặc công đã báo cho cô trước đó, cô cũng rút lui người.
Bằng không một đường cùng đi theo, người nọ vì không để cô sinh nghi, vẫn hướng trong đại viện Lý gia đi vào, sợ rằng hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Cô cũng không biết nên nói thế nào cùng Lý Hoan Tình.
Biết giao tình giữa cô cùng Lý Hoan Tình thật tốt, cũng không nhiều.
Hạ Thần Hi có thể khẳng định, nhất định là Lâm Lâm.
Cô ta người còn đang ở Pháp, chẳng lẽ mọc cánh bay tới sao?
Bất kể như thế nào, cô cũng phải cẩn thận một chút, miễn cho trúng kế.
Có tầng này lo ngại, Hạ Thần Hi cũng đề cao cảnh giác, Đường Bạch Dạ càng không cần phải nói, đến lúc xế chiều, người của Đường Bạch Dạ cũng tra ra được chủ mưu, giao thông đã chiếu chụp được bảng số xe.
Mặc dù là xe bỏ hoang, nhưng dọc theo đầu mối này, tìm được hai tên côn đồ.
Bọn họ nói, có người ra một trăm vạn, mua mệnh Hạ Thần Hi, đến nỗi người kia là ai, bọn họ cũng không biết, chỉ là người nọ cho bọn hắn mười vạn tiền đặt cọc, cái khác kết toán sẽ trả tiền.
Bây giờ bọn họ thất thủ, cầm mười vạn muốn biến mất, lại bị huynh đệ Đường môn ngăn chặn.
Bị thương người của Đường Bạch Dạ muốn toàn thân trở ra, ít khả năng.
Chỉ là, hai người này cũng chỉ là mưu tài sát hại tính mệnh, cũng không phải là chủ mưu, Đường Bạch Dạ do dự mãi, thả bọn họ, thả dây dài, câu cá lớn, bọn họ thiếu chút nữa ra tay, xem ra đã làm không ít án bắt cóc cùng đấu súng.
Có người tìm bọn họ đến ám sát Hạ Thần Hi, coi như là có mắt nhìn, đã như vậy, không như thả bọn họ, dẫn người đứng phía sau màn ra.
Đường Bạch Dạ chắc chắc là Lâm Lâm, bất kể là ai, làm thương tổn Hạ Thần Hi, đều không thể bỏ qua người đó, cho dù là Lâm Lâm, anh cũng sẽ không nhân từ nương tay.
Lúc trước, bởi vì nhân từ nương tay, anh đã hại Thần Hi cùng đứa nhỏ.
Lần này, tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ.
Dã tâm Lâm Lâm, quá lớn, trong lòng đều là ý nghĩ cực đoan, đối với bọn họ mà nói là một mối họa, sớm muộn phải bỏ.
Chỉ tiếc, theo hai ngày, cũng không có phát hiện, bọn họ hỏi người ở phía sau màn muốn trả lại tiền, đối phương cũng không có tăm hơi, Đường Bạch Dạ phái người tiếp tục nhìn chằm chằm, anh đưa Hạ Thần Hi về nhà tĩnh dưỡng, Vân Dật cùng tỷ muội Vân gia, Lý Hoan Tình, Tiết Giai Vân đến Lý trạch xem cô.
Có Đường Bạch Dạ ở đó, tự nhiên sẽ biết ai thật ai giả.
Bên ngoài Đường gia, tất cả đều là đặc công, phòng thủ rất chắc chắn, một con ruồi cũng không thể đi vào, người hầu đi mua đồ cũng có chuyên gia hộ tống, bảo toàn rất cẩn thận.
Mọi người đều chúc mừng bọn họ, hôn lễ sắp tới, trên mặt mỗi người đều là vui mừng.
Mặc dù có tiểu nhạc đệm, cũng không ảnh hưởng tâm tình tốt của Hạ Thần Hi, cô biết, mặc kệ phát sinh chuyện gì, Đường Bạch Dạ đều sẽ xử lý tốt, cô cũng là không lo lắng gì, Lâm Lâm thật muốn giết cô, cũng không dễ dàng.
Cho nên, cô hưởng thụ niềm vui của tân nương được gả.
Tiết Giai Vân cùng tỷ muội Vân gia chuẩn bị xong lễ phục, là lễ phục màu xanh ngọc, đây là Hạ Thần Hi chọn, vốn là có lễ phục dài màu sâm panh, Hạ Thần Hi lại nhìn trúng lễ phục dài màu xanh ngọc, chập chờn đến vô cùng mỹ lệ.
Lễ phục đưa đến trong nhà, mọi người vừa nhìn liền thích, cũng khoe Hạ Thần Hi có mắt nhìn.
Đường Thành Nam nói, "Phù dâu mặc màu sắc nổi bật như thế rất ít thấy."
Phù dâu đại đa số là mặc màu sắc tương đối nhạt, màu mật ong, sâm panh, hồng nhạt thấy rất nhiều, màu xanh ngọc rất ít thấy, Tiết Giai Vân cười nói, "Không có việc gì, tân nương đủ đẹp, không lo lắng bị phù dâu chúng ta làm lưu mờ."