Tony cùng Steve liếc nhau, trả lời. "Reed Richard, Mr. Fantastic."
TONY nghiêng nghiêng đầu. "Đó là ai? Mối quan hệ của các anh rất tốt hả?"
"Fantastic Four." Tony cuối cùng cũng biết là không đúng chỗ nào. "Mr. Fantastic, Invisible Woman, Human Touch, The Thing, ở vũ trụ chúng tôi, bọn họ là một trong Avengers."
"Ù uây!" TONY chớp mắt to, cảm thấy hứng thú hỏi. "Avengers các anh có những ai?"
"Chúng tôi," Tony có chút đau đầu cắn vào răng hàm, lạy chúa tôi ơi! Gã lại muốn uống rượu rồi. "Chúng tôi có hơn trăm người, còn không bao gồm kiêm chức cùng ngoại viện."
"Các anh thì sao?" Steve hỏi STEVE. "Avengers các anh có những ai?"
"Natasha, Clint, Bruce, Thor, Sam, Roddy, Wanda, Vision." STEVE bất đắc dĩ trả lời. "Còn có tôi cùng Tony." Hai tay là có thể đếm hết được.
TONY nhìn anh, nghi hoặc hỏi: "Cái người sẽ biến lớn biến nhỏ kia không tính sao?"
"Ant Man." Đôi mắt xanh thẳm chứa đầy ôn nhu của STEVE nhìn lại. "Anh định đoạt, không thể một mình tôi quyết định."
TONY nhấp ý cười trên khóe môi. "Đương nhiên là tính rồi, nếu không hai năm 'cấm túc' cũng quá lỗ vốn."
Steve sắc mặt âm trầm. "Cấm túc?!"
Kỳ thật chính là giam cầm ở nhà. "Làm sao?" TONY hững hờ liếc nhìn Steve. "Có vấn đề gì?"
"Này có vấn đề gì?!" Steve táo bạo lặp lại, anh đứng lên, cả người lộ ra cảm giác áp bách khó có thể miêu tả. "Anh bắt những người ngày qua ngày vì quốc gia này mạo hiểm tính mạng, sau đó anh hỏi cái này có vấn đề gì?!"
"Đầu tiên," TONY lãnh đạm phản bác. "Tôi không biết Ant Man khi nào vì quốc gia này mạo hiểm tính mạng." Gã hỏi STEVE ở một khắc Steve đứng lên kia liền đứng bên cạnh mình. "Anh ta có sao?" STEVE đồng dạng hoàn toàn không biết gì cả, nhưng Ant Man là tới giúp anh, cho nên anh bảo trì trầm mặc xấu hổ. TONY cười lạnh. "Tiếp theo, này trách ai?!"
Vì bình ổn cãi vã, STEVE tự nguyện đội nồi. "Trách tôi! Tôi không nên kéo người không liên quan vào."
Tony đứng bên cạnh Steve. "Người không liên quan?"
"Đúng vậy!" TONY không để ý tới mình ở vũ trụ khác, nói với STEVE. "Anh ta vốn có thể ở nhà chơi với con gái, mở cái công ty nhỏ trải qua cuộc sống bình thường. Sau khi anh ta tự thú, tôi đi xem anh ta. Anh đoán đã xảy ra cái gì?" Gã cho tới bây giờ nhớ tới một màn kia đều cảm thấy nổi trận lôi đình. "Anh ta đối với lý do chúng ta tại sao đánh nhau hoàn toàn chả biết gì cả, chỉ biết Captain America tìm mình tới hỗ trợ! Rogers, anh lúc ấy rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy hả?!"
"Thực xin lỗi." STEVE nhìn TONY phát hỏa, trấn an nói. "Anh cũng biết đấy, lúc ấy tôi tra được một chút chuyện. Vốn là muốn tìm anh hỗ trợ, nhưng mà lỡ như hiệp nghị không cho phép... Tôi không muốn làm khó anh." Hắn đối mặt với ánh mắt hoài nghi của TONY, ho nhẹ một tiếng. "Đương nhiên, tôi xác thật cũng không có thời gian. Cho nên, tôi mới tìm Clint cùng Scott không ký tên hỗ trợ."
"Đúng vậy!" TONY lạnh căm căm nói. "Kết quả sau khi tôi đi hỗ trợ liền nhận được một cái 'kinh hỉ' lớn!"
"Thực xin lỗi!" STEVE đành phải lại lần nữa xin lỗi. Nhưng anh biết TONY không hề cố kỵ mà nói ra như vậy, ngược lại là điềm báo trước buông xuống.
TONY mím môi nhìn anh. STEVE từ khi trở về liền vẫn luôn như thế, ôn nhu, bao dung, anh nhìn gã, phảng phất đang xem trân bảo mất mà tìm lại được. "Tôi muốn anh lưu lại, Steve." TONY nhẹ giọng nói. "Lúc ấy, tôi đi giữ lại anh..." Anh đã nói Together, tôi vì thế mà từng nỗ lực.
Vốn dĩ TONY là sẽ không dễ dàng tha thứ anh như vậy, chỉ có thể nói chính gã ở một vũ trụ khác vì gã chia sẻ đi rất nhiều giá trị cừu hận. TONY lại không biết Captain America cùng Iron Man vũ trụ khác là điển hình của đại công vô tư, cho dù là mũi tên hai chiều to bự cũng như cũ đánh đến ngươi chết ta sống. Gã chỉ biết Steve vũ trụ khác thật sự là quá phiền người rồi! Tuy rằng bọn họ nhìn như rất ít phát biểu ý kiến, lúc tiết lộ tình báo cũng vẫn luôn bảo trì thái độ cẩn thận. Nhưng cái loại vẻ mặt 'tôi không tán đồng' 'tôi rất thất vọng' thường ngày này, làm Tony nén không được lửa giận thiêu đốt bên trong. Tỷ như hiện tại--
Trong thần sắc lãnh khốc của Steve trộn lẫn oán giận. "Lại là anh muốn! Anh muốn thắng tất cả mọi thứ trên đời này!" Anh không có nhìn TONY, mà là nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh xám của Tony. Trong đôi mắt xanh biển của Steve trần trụi viết, anh ở vũ trụ khác quả nhiên cũng là giống nhau!
Trong thời khắc giương cung bạt kiếm, thanh âm của FRIDAY vang lên. "BOSS, Mr. Parker tới rồi."
"Damn! Ta quên mất!" Còn chưa tới kịp ăn miếng trở về TONY mắng một tiếng, hung tợn trừng mắt nhìn Steve, oán giận nói với Tony. "Tôi cũng chả biết anh chịu đựng anh ta như thế nào nữa!" Gã đi về phía cửa. "FRIDAY, mở cửa để thằng bé tiến vào."
Cùng lúc TONY một bên ôm bả vai Peter mang cậu lại đây, một bên giải thích lai lịch của Steve và Tony, Tony hỏi STEVE. "Sao lúc anh tiến vào lại không có thông báo?"
TONY đi đến phụ cận trả lời thay anh: "Bởi vì anh ta là Avengers, nơi này là căn cứ của Avengers."
STEVE cười cười, tỏ vẻ: Chính là như vậy.
"Không sợ anh ta bắt anh sao?"
"Spider Man không phải Avengers à?"
Tony cùng Steve đồng thời hỏi.
STEVE đối với giả thiết này không hiểu ra sao. "Tony sẽ không." Tất cả Avengers đều biết điểm này, nếu không lúc trước Clint cũng không đến mức giật mình như vậy. Đương nhiên, lúc sau Clint cũng thông cảm TONY. Kỳ thật anh cũng có sai, vốn dĩ Clint chỉ là tới hỗ trợ đối phó tội phạm siêu cấp, kết quả sau khi đánh một trận ở sân bay xong, đột nhiên thành phần tử nguy hiểm tự do ngoài vòng pháp luật không muốn ký hiệp nghị.
"Tôi không thuê lao động trẻ em." TONY giống phụ thân hộ nhãi con dỗi trở về. "Thằng bé mới 15 tuổi." Gã như hổ rình mồi trừng mắt Steve, phảng phất ngay sau đó anh liền sẽ cướp Peter từ trong tay gã đưa lên chiến trường.
Nhưng thật ra Peter yêu ai yêu cả đường đi, thẹn thùng cười cười với hai vị siêu anh hùng vũ trụ khác. "Cháu rất muốn gia nhập Avengers, nhưng nghe ngài Stark làm Spider Man nhà bên cũng không tồi." Khi cậu nói lên TONY thì hai mắt sáng lấp lánh, cả người đều tràn ngập khí tràng mê muội. Sau đó tiểu bằng hữu lễ phép Peter chào hỏi STEVE. "Chào chú, Captain! Chú còn nhớ rõ cháu không? Chính là cháu đoạt đi tấm khiên của chú... A, không phải!" Peter kinh hoảng che miệng lại, đôi mắt quay tròn loạn chuyển. "Cháu là nói, cháu cũng thực sùng bái chú!"
STEVE dở khóc dở cười đánh gãy cậu. "Chú biết rồi, đứa nhỏ, chú nhớ rõ cháu. Khu Queens, đúng không?"
Peter kinh hỉ miệng mở to thành một cái hình tròn. "A! Captain chú nhớ rõ cháu!" Cậu lại bắt đầu ríu rít nói cái gì đó, ngữ tốc càng lúc càng nhanh.
"Stop!" TONY kêu dừng. "Hôm nay nhóc có chuyện gì, Peter? Gặp rắc rối hả?"
"Không có không có không có!" Peter liên tục lắc đầu. "Gần đây cháu rất nghe lời. Thật sự." Cậu có hơi thẹn thùng nói. "Cháu có trong danh sách thực tập SI." Ánh mắt cậu mơ hồ, không thấy được biểu tình vui sướng lại kiêu ngạo của TONY. "Cháu muốn chính mồm nói cho chú." Cậu lấy ra giấy chứng minh thực tập SI từ ba lô.
"OK..." TONY bất đắc dĩ kéo dài thanh âm, lại không che dấu trong đó vui sướng. "So," trong mắt mà mật của gã phiếm ý cười ấm áp. "Nhóc là định chụp ảnh sao?"
"A! Có thể ạ?" Peter kích động hỏi. Cậu móc ra di động của chính mình, đưa cho STEVE. "Phiền toái chú, Cap, cảm ơn!"
STEVE cười nhận lấy di động. "Chú rất vui lòng."
Three, Two, One!
Peter vẻ mặt ngây ngô cười nâng di động của mình, nhìn ảnh chụp chung của TONY và mình trên màn hình, tâm tình hưng phấn bộc lộ ra ngoài.
Steve châm chọc mà nhìn thoáng qua Tony. "Cậu thực sùng bái anh ta, Peter." Anh nói với Peter, cảm thấy hẳn là cho đứa nhỏ này cái tiêm dự phòng. "Nếu có một ngày, anh ta muốn đẩy cậu đến trước đài, làm cậu trực diện những truyền thông đó..." Anh ngoài miệng nói như vậy, đôi mắt lại nhịn không được đi nhìn Tony, anh vô pháp tha thứ cách làm của Tony! Gã đặt sinh mệnh của đội Avengers vào hiểm địa!
"A..." Peter ngượng ngùng liếc nhìn TONY. "Đúng vậy, ngài Stark chuẩn bị một cuộc họp báo vì cháu, nhưng cháu cảm thấy ngài Stark nói đúng, hiện tại cháu làm Spider Man nhà bên cũng không tồi, cho nên liền cự tuyệt." Thanh âm nói chuyện của cậu càng ngày càng nhỏ. "Hình như khiến ngài Stark thêm phiền toái..."
TONY không sao cả xua xua tay. "Đừng để ý, nhóc áo ngủ, Stark có rất nhiều đầu đề cho bọn họ."
STEVE vui mừng nói: "Con trai, chú rất vui vì cháu đưa ra lựa chọn chính xác, mà không phải bởi vì sự sùng bái của cá nhân mà thương tổn chính mình."
Trong đôi mắt xanh xám của Tony lộ ra lạnh lẽo. "Nếu cậu ấy không phản bội tôi..."
"Nhờ anh ban tặng, toàn thế giới đều biết thân phận của cậu ấy!" Steve lạnh lùng nói "Sẽ có bao nhiêu kẻ ác..."
Tony thản nhiên nói: "Tôi chuẩn bị biện pháp bảo vệ, vì người nhà của cậu ấy."
"Cái kia," Peter mờ mịt lại hoang mang nhìn bọn họ. "Không phiền nói nói sao?" Mà sau khi cậu nghe xong hai phiên bản từ đầu đến cuối xong, Peter hít hít cái mũi toàn bộ hồng. "Tuy rằng cháu không từng trải qua những việc này, có lẽ không có tư cách đánh giá, nhưng mà," Cậu nghiêm túc nói với Steve. "Chuyện này tuyệt đối không phải tất cả đều là lỗi của ngài Stark, ý cháu là, cháu kia ấy, anh ấy thành niên không phải sao? Anh ấy đưa ra lựa chọn cùng phán đoán của chính mình."
Steve kiên trì. "Cậu ấy là bị lừa."
Peter nhăn mày, cũng bắt đầu tức giận. "Tại sao chú đều cho rằng là ngài Stark sai vậy? Bọn họ đều là người trưởng thành rồi, có thể tự quyết định cho chính mình! Có lẽ ngài Stark vì anh ấy mà nghĩ không đủ nhiều, không đủ toàn diện, vậy vì sao chính anh ấy không nghĩ nhiều một ít đây! Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao. Chúng ta hẳn là học tụ mình gánh vác hậu quả. Chính anh ấy lựa chọn sai, liền trách cứ ngài Stark không nên nói lựa chọn cho mình sao?!"
"Được rồi, Peter." TONY ôm vai cậu, ôn nhu nói. "May có phải là còn ở nhà chờ nhóc ăn cơm chiều hay không?" Gã mang theo Peter đứng lên khỏi sô pha, cho STEVE một ánh mắt, sau đó đưa Peter ra cửa.
STEVE nhận được ánh mắt của TONY, cũng chú ý tới lệ quang trong mắt Peter, không khỏi dùng ánh mắt khiển trách nhìn chăm chú vào chính mình vũ trụ khác. Steve cùng Tony nhìn bóng dáng của TONY và Peter. TONY nói với Peter chút gì, Peter gật gật đầu, dùng cổ tay áo xoa xoa mặt -- cũng có thể là đôi mắt. Liền ở một khắc bọn họ muốn bước ra cửa, Peter quay đầu lại, lớn tiếng nói Tony: "Đừng trách cứ chính mình, ngài Stark! Chú đã cố gắng rồi!" Sau đó, cậu nhìn về phía Steve. "Cháu cự tuyệt đề nghị của ngài Stark, chú ấy căn bản là không có trách cháu, lúc ấy ngoài cửa có 50 nhà truyền thông chờ, nhưng chú ấy chẳng nói gì, còn khen cháu có hình mẫu anh hùng giai cấp công nhân." Sau đó cậu nhớ tới bản thân là đang nói chuyện với ai, lại thoáng có chút co rúm. "Ý cháu là," Cậu nhìn Tony. "You are good man, ngài Stark, cháu vẫn luôn muốn trở nên tốt giống như chú."