“Đây làtháng thứ hai tôi đến dạy học ở Kenya, tôi đã dọn đến một khu gọi là Mathare. Ởđây có thảo nguyên rộng lớn, và có cả khu dân nghèo, ở đâu cũng thấy nhà cửathấp bé, rách nát. Bọn trẻ rất thích những viên kẹo chocolate tôi mang đến,nhìn thấy tôi chúng hớn hở chạy đến: “Wow, Chinese!”.
Tôi rấtthích chỗ này vì ở đây hoàng hôn đẹp vô cùng. Chỉ cần mở cửa ra là đã thấy đượcđỉnh núi quanh năm tuyết phủ, người dân ở đây cũng thích ngắm cảnh mặt trờimọc. Trước kia tôi từng mê một bộ phim Hồng Kông, tên là Hiệpsĩ giang hồ. Tôi không ngờ mình cũng có ngày được lang thang ởmột nơi rộng lớn như thế này.
Bầutrời màu lam, thảo nguyên xanh ngắt, và cả ký ức về anh ấy. Tôi nghĩ có thểmình sẽ sống ở đây suốt đời. Hôm thứ ba, tôi cùng các bạn Trung Quốc đến ngôitrường gần nhà dạy lũ trẻ. Ở đó có một thằng bé tên là Tom rất dễ thương, nóbiết Thành Long và biết múa võ Trung Quốc.
An ninhở đây không được tốt, tôi không dám chụp ảnh ngoài đường vì sợ bị giật máy ảnh.Nhưng tôi vẫn chụp những con đường mình đi qua theo thói quen, vì mỗi lần nhìnchúng, tôi lại tự hỏi mình: Không biết anh ấy đã từng đi qua chỗ này chưa?
Chụpảnh, viết nhật ký, ngắm nhìn khung cảnh hùng vĩ ở đất nước đã mang dấu chânanh, đó chính là cuộc sống của tôi.
Tôibỗng thấy dường như số phận đã an bài, chàng trai mà tôi từng yêu lặng lẽ nắmtay tôi đưa tôi đến đất nước này. Còn tôi lại đến đây để tìm một người con traikhác. Tôi đã từng oán trách cuộc sống đã lấy đi mọi thứ trong lúc tôi đang hạnhphúc nhất. Nhưng lúc này tôi đã hiểu, hạnh phúc luôn ở bên tôi. Tôi vẫn có thểcảm nhận được người tôi yêu qua thành phố mà anh đã từng đặt chân đến. Anh chưatừng ra đi, anh luôn sống trong ký ức của tôi. Còn tôi vẫn luôn nhặt nhạnhnhững hồi ức về anh trên suốt chặng đường của mình, không ngừng nghỉ.
Thiều Trì, anh có biết rằng em rấtnhớ anh không?
Gầnđây, trên mạng nổi lên một trang blog tên Mây trên đồngbay mãi rất được chú ý, số lần truy cập đã lên tới hàng triệu.Blogger liên tục đưa những bức ảnh và bài viết để tưởng nhớ đến người chồng quácố của cô. Rất nhiều comment, có lời động viên, có lời chúc phúc, và tất nhiêncũng có cả những câu nghi hoặc. Mọi người đoán già đoán non, tại sao trên đờinày lại có thứ tình yêu trắc trở đến thế, rõ ràng đã rất gần nhau nhưng rồi lạixa cách đến muôn trùng. Nhạc nền trong blog là bài hát Cảnhsắc của tình yêu. Blogger dường như không quan tâm đến những comment,cô bình thản bước đi, chụp ảnh, và viết tiếp trang nhật ký cho riêng mình.
Dĩ Mạchpost xong trang nhật ký cuối cùng, vươn vai cho thoải mái. Cô nhìn các commenttrên blog, mỉm cười.
Đấtnước xa lạ này đã giúp cô tạm quên đi những phiền muộn trong lòng. Ở đây chiếnsự hoành hành, bệnh AIDS lây lan, nhưng cô không hề sợ hãi, vì người cô yêu đãan giấc ở đây. Bất cứ thứ gì ở nơi đây đều gợi cho cô hình ảnh của anh.
Cô ghichép những câu chuyện cuộc sống mỗi ngày, rồi post lên mạng như nhật ký. Côviết lại câu chuyện của cô và Lục Thiều Trì. Rất nhiều người hỏi cô câu chuyệnlà thật hay giả, cô chỉ cười mà không trả lời.
Hóa ratrên đời lại có những tình yêu đẹp như thế, chỉ muốn cho đi mà không mong nhậnlại. Ngày tháng trôi qua, bạn vẫn không thể quên được người đó. Ký ức được thờigian mài giũa thêm sâu sắc hơn.
Nếunhớ nhung dài theo thời gian
Hóathành một thế giới khác
Phongcảnh hẳn sẽ rất đẹp
Cảnhsắc của tình yêu trong quá khứ còn đẹp hơn cả hiện tại
Emở đâu, anh ở đâu cũng không hề gì
Hồiức của em ở đâu
Đểanh quên đi thay em
Chođến khi em quên rằng đã từng yêu anh
Emmới lấy ra ôn lại
Hồiức của anh ở đâu
Đểem lưu giữ cho anh
Nóđã trở thành nguồn sống duy nhất của em
...
Từtrong loa, giọng hát khàn đục của Lâm Gia Hân lan tỏa khắp nơi, Dĩ Mạch rấtbướng bỉnh, dù thế nào cô cũng không chịu thay nhạc nền. Đã quen nghe một bàihát, đã quen nhớ về một người. Cô rất ít khi chat trực tiếp trên mạng, rấtnhiều người tự hỏi cô gái có nick Hoa Nở TrênĐồng đó lạnh lùng xa cách đến th mà lại yêu sâu sắc vàchung tình biết bao.
Trênblog có một người tên L,thường hỏi cô về một số ảnh phong cảnh ở Kenya. Anh ta là người duy nhất DĩMạch trả lời. Không biết vì sao, anh đem lại cho cô cảm giác thân thuộc. Có lẽvì anh là L, có lẽvì giọng điệu của anh rất giống một người.
Conngười đôi khi vì những lý do vô thưởng vô phạt mà chấp nhận một người bạn nàođó. Qua blog, cô thấy trong comment của L, anhgọi cô là Mạch Mạch. Giây phút đó, cô lặng người đi trong tích tắc, tưởng nhưmột người khác đang trìu mến gọi cô. Cô không thích người khác gọi cô là MạchMạch, nhưng L nhấtđịnh không chịu.
Cô hỏi,sao bạn lại lấy nick là L. Ngườiấy đùa rằng, vì anh nghĩ cô sẽ thích nhân vật L trong Quyểnsổ thiên mệnh(23).Dĩ Mạch bỗng xao lòng, cólần cô cũng bắt Lục Thiều Trì cùng xem bộ phim Quyểnsổ thiên mệnh. Cô nói mình thích nhân vật L, LụcThiều Trì hỏi cô tại sao, cô nói không có lý do, chỉ là thích như vậy thôi.
Mộttình yêu tuyệt đẹp như vậy, cả đời này cô cũng không còn đủ sức lực để yêu lầnnữa.
Hômnay, cô vào blog thì thấy L nói anhsắp phải đi xa, sau này có thể sẽ không liên lạc nữa. Cô cảm thấy như mất mátmột cái gì đó, một nỗi buồn phảng phất hay đúng hơn là một nỗi cô đơn khó diễntả thành lời, giống như bị bỏ rơi một lần nữa. Nỗi cô đơn này khiến cô thấy sợ,cô khẽ nhấn chuột, xóa nick anh khỏi danh sách. Cô bỗng thấy mình thật giốngThiều Trì, hóa ra đây chính là nỗi sợ âm thầm của anh. Thiều Trì vô tình nghethấy cô nói yêu Vân Mộ Hàn nên mới buông tay cô mà ra đi.
Cuộcsống cô đơn giống như tu sĩ khổ hạnh, cô dùng một nửa thời gian để viết blog,nửa còn lại dùng để nhớ nhung anh. Mấy hôm trước, cô nhận được e-mail của TrầnSở Dương và Mạc Hân Nhan thông báo họ đã đính hôn và hỏi cô bao giờ về VânTrạch để chúc phúc cho họ. Cô vẫn chưa trả lời, không phải là cô không muốn vềmà là cô sợ trở về. Tất cả mọi người đã thành cặp thành đôi, chỉ có cô là kẻđơn độc ở đất nước xa lạ này.
Cô tắte-mail đi rồi chuyển vào thùng rác điện tử. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõcửa gấp gáp. Dĩ Mạch chau mày, mở màn hình camera, cầm sẵn bình hoa trong tay.Những ngày tháng ở Kenya, cô đã học được cách tự lo cho mìnhLục Thiều Trìthường nói cô không biết tự chăm sóc mình, còn giờ việc duy nhất cô có thể lạichính là việc ấy. Cô không quen ai ở Mathare, ngoài bà chủ nhà ra không có aiđến tìm cô giờ này cả, nhưng bà chủ nhà đã đi thăm con trai ở thành phố rồi, ailại đến gõ cửa muộn thế này nhỉ?
Cô rónrén nấp sau cửa, nhìn ra bên ngoài qua lỗ mắt mèo.
“Choang!”.Khi thấy người ngoài cửa, bình hoa trong tay cô rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Cô kéocửa lao ra ngoài, ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, tưởng như chỉ cần chậmmột chút là anh sẽ tan biến đi mất. Anh cũng siết chặt cô vào lòng, cô gầy gòmỏng manh đến thế, sinh con xong thân hình vẫn không thay đổi gì.
“Nóivới em đi, có thật là anh không?”. Cô sụt sùi không thốt nên lời trong lònganh.
“Làanh”.
“Cóphải em đang mơ không? Thiều Trì, tại sao em không mơ thấy anh? Em cứ sợ mìnhsẽ quên anh mất”. Cô ôm chặt lấy anh, khóc không thành tiếng. Đó là con ngườimà cô định dùng cả cuộc đời để tưởng nhớ, lúc này anh đang ở bên cô, ôm cô, hôncô.
“Ngốcạ”. Anh hôn lên tóc cô, giọng nói cũng run rẩy.
“ThiềuTrì, em yêu anh. Có phải em chưa nói với anh là em yêu anh không? Em yêu anh,em yêu anh...”. Cô lặp đi lặp lại, chỉ sợ anh không nghe rõ.
“Anhbiết, anh vẫn chờ em nói yêu anh. Vừa đến Kenya là anh đã hối hận rồi, anh chờem đi tìm anh để nói rằng em yêu anh. Em biết không? Khi bị quân nổi loạn bắtđi, anh đã nghĩ mình nhất định không được chết. Anh chết rồi em sẽ ra sao? Anhthấy mình như một thằng ngốc hèn hạ. Dĩ Mạch, sau này sẽ không thế nữa, anh sẽkhông rời bỏ em nữa đâu”.
“Em cũngkhông để anh đi nữa đâu! Lục Thiều Trì, anh nghe rõ đây, nhất định không đượcbỏ đi nữa!”. Cô kiên quyết ra lệnh, anh lau nước mắt cho cô, đã làm mẹ rồi màvẫn còn khóc như mèo con.
“ThiềuTrì, anh là người hay là ma đấy?”.
“Em cósợ anh không? Nói đi, em có sợ không?”.
“Em sợmất anh hơn”. Cô nhìn anh, mắt ngấn lệ.
“Quânnổi loạn vốn định giết bọn anh, nhưng may là trong cuộc tập kích, thủ lĩnh củachúng bị trọng thương. Anh vẫn cứu hắn theo quy định của tổ chức, bất kể lậptrường chính trị của người sở tại là gì, anh cũng phải cứu. Có lẽ hắn cũngkhông phải người xấu, chỉ do tín ngưỡng khác biệt thôi. Cũng nhờ vậy mà hắn đãthả anh ra. Anh là con tin duy nhất thoát khỏi tay quân phiến loạn, họ khôngnhắc đến tin anh còn sống trong đoạn phim của BBC, vì thế mọi người đều tưởnganh đã chết rồi”.
“Saoanh biết em ở đây?”.
“Nhờmấy thứ này...”. Lục Thiều Trì đặt balô xuống, bên trong toàn ảnh Dĩ Mạch đăngtrên blog, từng tấm đều được ghi chú rõ ràng bằng tiếng Trung.
“Conđường này mỗi lần đi dạy học em đều đi qua”.
“Emnói, từ chỗ em ở, mở cửa sổ ra là sẽ thấy đỉnh núi. Em thích ngắm mặt trời mọcở đây”.
“Mỗilần ra chợ em đều đi ngang qua một vùng dân cư nghèo khổ lụp xụp, hôm nào cũngcó một thằng bé da đen mê âm nhạc đứng hát trên mái nhà, lúc nãy anh cũng vừagặp thằng bé đó đấy”.
“Em nóimỗi thứ ba thường đi làm công ích ở trạm, từ đây đến đấy chỉ mất mười mấy phútđi bộ”.
“Emxem, tất cả đều là ảnh trong blog của em. Đây là con đường nhỏ trước nhà em,đây là những phong cảnh em đã đi qua, còn đây là cái cây trước cửa nhà em...”.
“ThiềuTrì, cho em biết, anh chuẩn bị điều này bao lâu rồi? Những bức ảnh này, bản đồnày, anh chuẩn bị bao lâu rồi?”. Quá nhiều điều bất ngờ khiến cô cảm động khócòa.
“Anh vềVân Trạch, Trần Sở Dương bị anh dọa cho gần chết. Anh đã gặp con chúng ta, bốmẹ cưng nó lắm, lần đầu tiên anh thấy bố mẹ cùng làm một việc ý nghĩa như thế.Bố mẹ bảo anh là em đang ở Kenya, em không biết lúc đó anh lo cho em thế nàođâu. Anh sợ chúng ta lại lỡ qua nhau. May mà anh tìm thấy blog của em trênmạng. Em không biết mỗi lần đọc bài em viết trên blog, anh đau lòng đến thế nàođâu. Anh đã thề với chính mình, anh nhất định phải tự đến tìm em, xin em thathứ. Anh nhất định phải tìm được em”.
“L là anhphải không?”. Dĩ Mạch bỗng sực nhớ, ngẩng đầu nhìn Thiều Trì dò hỏi. Anh khẽgật đầu, cúi xuống hôn cô.
“DĩMạch, mọi người rất nhớ em”. Anh thì thầm.
“Chúngta có thể chưa về vội được không?”.
“Hử?”.
“Đểsinh ở đây thật nhiều Thiều Trì con và Dĩ Mạch con”. Cô nhón chân, thì thầm vàotai anh. Anh mỉm cười đồng lõa, không do dự nữa... Anh cũng không quên đưa taytắt màn hình camera đang sáng rực bên cạnh máy tính.
Hoa NởTrên Đồng sau này có viết trong blog Mây trên đồngbay mãi như sau: “Nếu có một người vượt qua nghìn dặm để gặplại bạn, nếu có một người xa cách vạn dặm cũng chung thủy chờ đợi thì anh ấychính là người dành cho bạn. Những người yêu nhau sẽ không bao giờ lạc mấtnhau. Cho dù họ có bị chia xa trong chốc lát, nhưng rồi sẽ có ngày họ tìm đượcnhau. Trái đất hình tròn mà, chẳng phải vậy sao?”.
L đáp lạitrong bài viết đó: “Jesus từng nói, người tin ta thì sống mãi. Cô ấy từng hỏitôi, trên thế gian này có điều kỳ diệu hay không. Tôi đã nói với cô ấy rằng chỉcần tìm, chỉ cần tin là sẽ có. Tôi vẫn luôn tin, dù thế nào chăng nữa nhữngngười yêu nhau nhất định sẽ lại ở bên nhau”.
Rất lâusau này, Dĩ Mạch hỏi Thiều Trì, nếu lúc đó cô đã rời khỏi Mathare thì anh sẽlàm thế nào?
ThiềuTrì trả lời: Anh sẽ lại đi tìm, cứ tìm mãi thôi...