Mây Trên Đồng Bay Mãi

Chương 31: Cổ tích mùa thu



Hải đường phủ kín cửasổ, rung rinh những bông hoa mọng nước. Trong phòng đầy mùi thơm. Dưới bóng hoalà một đôi tình nhân đang quấn quýt bên nhau, không gian lãng mạn bao trùm lêntrái tim hai người. Chim sẻ ríu rít chuyền trên cành tùng, hòa với cung bậctình cảm của đôi trai gái đang yêu, tựa như duyên phận đã định tự kiếp nào, naymới được gặp nhau vấn vương trên cõi đời này, phát ra giai điệu đắm đuối đó. DĩMạch mỉm cười, cô biết, đó là âm thanh của hạnh phúc.


Dĩ Mạchtừ trong cõi mơ mênh mang dần tỉnh lại, cô thấy đau đầu, đau đến mức không rõmọi thứ trong ký ức mình là mơ hay thực. Tất cả chỉ còn hai màu đen trắng,những nhân dạng xấu xí méo mó, mọi người hối hả tiến lên, còn cô lại do dự đứnglại, hoài niệm về quá khứ. Những khung cảnh mơ hồ, lạnh lùng và xa cách, khiếncô không thể nhận thấy một chút ấm áp nào trong đó. Nỗi đau đớn khiến cô khócđến kiệt sức. Nỗi đau như chiếc gai cắm trong tim sáu năm, cô càng dồn nén,chiếc gai đó càng cắm sâu vào da thịt. Giờ đây, vết thương đã bị xé toạc, gainhọn đã rút đi, nhưng trái tim cô thì mang đầy thương tích. Bác sĩ tâm lý âmthầm quan sát cô, quá trình hồi phục tâm lý vốn dĩ rất phức tạp, giống nhưnhững vết thương bị nhiễm trùng, phải cắn răng chịu đau thì mới có thể hồi phụchoàn toàn. Cô gái này cuối cùng cũng chịu đối mặt với quá khứ, thấy cô khôngcòn cười gượng nữa, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Đó mới là An Dĩ Mạch chân thậtnhất, dù thương tích đầy mình chỉ cần cô vỡ òa một lần, xả ra hết những oán hậnđau thương vướng vất nơi đáy lòng sáu năm qua.

Ngoàicửa sổ, bầu trời màu xám đã bị ánh mặt trời chia tách thành những mảnh vụn, DĩMạch nín khóc, cô ngẩng đầu lên trong nắng, ánh mắt dần sinh động hơn.

“Hômnay trời đẹp lắm, ra ngoài hít thở không khí, sưởi nắng sẽ giúp cô nhanh chónghồi phục”.

Dĩ Mạchnhìn chàng trai lạ mặt đang đứng bên cạnh, cô nheo mắt lại hỏi: “Anh là ai? Đâylà đâu?”.

“Chỗnày là biệt thự riêng của ông Lục, tôi là bác sĩ Giang Phượng Túc, được ông ấymời đến điều trị tâm lý cho cô”.

“Điềutrị tâm lý? Có phải anh... làm cho tôi nhớ lại những chuyện đó?”.

“Làchính cô đấy chứ, trong thâm tâm cô chưa bao giờ quên cả. Ba hôm trước cô khôngăn không uống, ai nói gì với cô, cô cũng không phản ứng lại. Cho tôi biết, ailà người cô nhớ đến sau cùng khi tỉnh lại?”.

“Tôi...”.Ai là người cô nhớ đến sau cùng? Cô nhớ Vân Mộ Hàn ép cô hôn, nhớ Lục Thiều Trìđánh nhau với Vân Mộ Hàn, cô định can họ nhưng Lục Thiều Trì đã đẩy cô ra,giống như sáu năm trước, bố cũng đã đẩy cô ra như vậy. Nhớ đến đây, cô bất giácrun rẩy.

“Côkhông muốn nói cũng không sao. Người mà cô nhớ đến sau cùng chính là người côđang quan tâm nhất. Có lẽ cô thấy mình sắp mất người ấy nên mới giấu mình đi,đây chính là nguyên nhân của cô đấy”.

“Ngườitôi sợ mất nhất ư?”. Là Thiều Trì ư? Hóa ra, anh đã là một phần quan trọng củacô mà cô không hề hay biết.

“Phải,con người ta vì ham sống nên mới sợ chết, vì muốn sở hữu nên mới sợ mất đi.Tình yêu và nỗi sợ là tấm gương phản chiếu cho nhau. Người cô sợ mất nhất chínhlà người cô yêu nhất. Có lẽ trước kia cô không hay biết mình cần gì, nhưng tiềmthức không lừa gạt chúng ta. Cô An, người cuối cùng cô nghĩ đến chính là ngườicô yêu nhất”.

Lời củaGiang Phượng Túc như bát nước mát, chỉ trong Dĩ Mạch bỗng vỡ ra mọi điều, hóara những hãi hùng đó, những thấp thỏm đó, những suy đoán lo lắng và mất tự tinđó, những trốn tránh và đau đớn đó, đều là vì cô đã yêu con người ấy.

Anh tanói phải, tình yêu và nỗi sợ quả như hình với bóng.

“Cảm ơnanh, tôi biết mình muốn gì. Tôi sẽ đi giành lấy người mà tôi yêu thương. Chuyệnđã qua mãi mãi không thể xóa sạch, nhưng... đã không ảnh hưởng đến tôi nữarồi”.

“Cônghĩ được thế là tốt, nhưng... cô có thể dứt khoát đoạn tuyệt với quá khứ đượckhông?”.

“Conngười làm sao có thể đoạn tuyệt với quá khứ? Đời người không có quá khứ thì saohoàn thiện được. Tôi phải cảm ơn anh vì đã cho tôi cơ hội được nhìn lại. Trướckia tôi vẫn nghĩ, nếu hồi đó tôi không hèn nhát nhu nhược mà nói ra tất cả thìbố mẹ đã không mất, Mộ Hàn cũng sẽ không tức giận mà bỏ đi. Tôi lúc nào cũng nghĩkẻ đáng chết nhất là mình. Hồi năm thứ nhất đại học, có lúc tôi đã bị trầm cảm,tự sát không thành. Lần đó tôi mơ thấy bố, ông nói nếu tôi mà chết vô ích nhưvậy thì ông sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Vì thế tôi không nghĩ đến chuyệntự sát nữa, tôi vờ vui vẻ hạnh phúc nhưng kỳ thực tôi rất mệt mỏi”.

“Thếgiờ thì sao?”.

“Tôi đãhiểu ý bố tôi rồi, ông hy vọng tôi sống tốt, tức là đã... tha thứ cho tôi rồi.Anh yên tâm, sau này tôi vẫn sẽ cố gắng vui tươi, nhưng không phải vì ngườikhác, mà là vì chính mình. Người ta có thể không cần sống vì người đã mất,nhưng không thể không sống cho người đang sống. Thực ra đạo lý này chú Tin Nóngđã dạy tôi, lúc đó tôi cứ tưởng mình hiểu rồi, nhưng thực ra bây giờ mới bắtđầu hiểu. Được và mất, đều không phải là việc tôi quyết định được. Đã thuộc vềtôi thì dù có không thích, tôi vẫn phải tập chấp nhận; còn nếu không thuộc vềtôi thì dù không nỡ tôi cũng vẫn phải buông tay. Buông tay và thỏa hiệp là mộtcách tạ ơn, và cũng là một phúc phận. Cảm ơn anh đã giúp tôi hiểu ra được điềunày”. Dĩ Mạch xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, chiếc nhẫn đã mất rồi lại nhận vềtựa như hạnh phúc mất đi lại quay trở lại, sáng rỡ và ấm áp.

“Saunày cô tính thế nào?”.

“Tôivẫn chưa quyết định, nhưng tôi phải tìm Thiều Trì để giải thích rõ chuyện hômđó đã. Còn về những đúng sai trước kia, tôi không định mất thời gian đó”. Baonhiêu năm qua rồi, khi cô ngẫm lại việc xảy ra năm đó, không phải là cô khôngbiết gì. Nếu Hạ Như Hoa muốn ép cô chia tay với Mộ Hàn thì chỉ cần dọa cô làđủ, việc gì phải đưa cô năm trăm nghìn ấy. Không thừa không thiếu, vừa tròn nămtrăm nghìn, bằng đúng số tiền cảnh sát nói bố cô tham ô, bằng đúng số tiền phẫuthuật bị thiếu của mẹ. Tất cả đều trùng khít, say rượu làm càn, đe dọa trongnhà kho, ép cô cầm tiền, sau đó vu cáo bố cô, bố cô vì bảo vệ danh tiết cho congái đành phải nhận tội ăn hối lộ. Hiểu lầm chỉ là một vở kịch đã được soạn hoànhảo. Nhưng đối với cô, sự thực đã không còn ý nghĩa gì nữa, những gì đã mất thìmãi mãi không thể trở lại.

“Được,cô đã bình phục rồi thì tôi cáo từ đây. Ông Lục có thể sẽ hỏi cô vài câu, trảlời hay không cô tự quyết nhé”.

“Cảm ơnanh đã giúp tôi”.

“Côkhông cần cảm ơn tôi mãi đâu, tôi là bác sĩ, đây đều là việc tôi phải làm, vớilại Bí thư Lục ủng hộ đề tài nghiên cứu của chúng tôi lắm, giúp công ấy mộtchút cũng có sao. Nói đến đây thôi, chắc bạn trai cô chờ sốt ruột lắm rồi”.

“Bạn...trai tôi?”. Dĩ Mạch ngơ ngác.

“Cô cònkhông mau xuống nhà thì tôi e anh ta phát điên lên mất”.

Dĩ Mạch ngẩn ra một giây, rồi hiểu raý của Giang Phượng Túc, mặc kệ sức khỏe vẫn còn yếu, cô lập tức lao ra cửa.

Họp cảbuổi sáng, mọi người đều mệt mỏi rồi, có người không chịu nổi, bắt đầu lơ đãngnhìn ngắm rừng cao ốc với dòng xe chạy bên ngoài vách kính khổng lồ. Lục ThiềuTrì nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi chiếc máy tínhxách tay trước mặt, bên cạnh anh là Tiêu Nhân Tâm với vẻ mặt lãnh đạm và MạcHân Nhan đang cắm cúi ghi chép. Các bác sĩ chính của khoa tim mạch và mấy bácsĩ phương Tây đang thận trọng dò xét nhau, sự im lặng khiến không khí căngthẳng đến cực điểm.

“Weshould schedule the operation as soon as possible”(Chúngta sẽ lên lịch cho ca mổ sớm nhất có thể). Lục Thiều Trì phá vỡ bầu không khíđang đông cứng, nói rõ quan điểm của mình một lần nữa. Tiêu Nhân Tâm ngồi bêncạnh chau mày, lộ vẻ không vui. Bà đang định mở miệng thì người đẹp tóc vàng ởđầu kia bàn hội nghị đã cướp lời.

“I’mgoing to have the operation next month. Are you available?”. (Emsẽ lên lịch mổ tháng sau. Anh sẵn sàng chưa?). Cô gái này chính là tiến sĩ yhọc trẻ tuổi Catherine của Mỹ, cô đến đây là vì ca phẫu thuật của Dĩ Mạch. Khinói cô ta chỉ nhìn Lục Thiều Trì, không thèm để mắtTiêu Nhân Tâm, khiến bà bịthái độ ngông nghênh của cô ta chọc giận.

“No! Con bảocô ta, ca mổ này không thể thực hiện được! Mẹ tuyệt đối không cho phép thử...”.

“Việntrưởng, con cho rằng bản phương án của chúng ta đã rất chu toàn. Tháng trước,con đi Mỹ gặp Catherine là để tìm ra phương án phù hợp nhất với bệnh nhân.Chúng con đã thực hiện rất nhiều thí nghiệm nghiêm ngặt, giảm độ mạo hiểm củaca phẫu thuật xuống mức thấp nhất. Dù phương pháp này chưa được ứng dụng ởtrong nước nhưng đã được thực hiện ở Mỹ, hơn nữa người mổ chính ở Mỹ lại làCatherine. Thiết bị của Bệnh viện Nhân Tâm toàn loại tiên tiến nhất trên thếgiới. Catherine còn đưa chuyên gia tim mạch uy tín nhất của Mỹ tới đây, conkhông hiểu Viện trưởng còn có lý do gì để phủ quyết”. Lục Thiều Trì liếc nhìnmẹ, vẻ mệt mỏi hiện lên giữa hai chân mày. Mạc Hân Nhan đưa mắt ra hiệu cho LụcThiều Trì chớ làm cho Tiêu Nhân Tâm bực mình.

“Mẹ nóikhông được là không được, con chớ tưởng lôi một đống bài nghiên cứu của Mỹ ralà thuyết phục được mẹ, thành công ở Mỹ chỉ là ăn may! Mẹ làm bác sĩ bao nhiêunăm rồi, chẳng lẽ còn không biết lúc nào mổ được lúc nào không ư? Catherine làtiến sĩ thì sao nào? Chuyên gia tim mạch uy tín nhất nước Mỹ thì sao nào? Lầntrước con chạy sang Mỹ tìm cô ta, bỏ cả mấy ca mổ ở đây, mẹ còn chưa tính nợvới con đấy! Mẹ tuyệt đối không cho phép con lấy tiền đồ của mình ra để đánhcược cùng cái đám chuyên gia này!”. Tiêu Nhân Tâm gập sổ kế hoạch lại, rành rọtnói từng chữ với Lục Thiều Trì.

“Conchưa bao giờ có ý định đem chuyện sống chết của bệnh nhân ra đặt cược, nhưngnếu như mạo hiểm có thể đem lại một tia hy vọng thì con cũng tuyệt đối không vìcái thứ gọi là tiền đồ mà từ bỏ nó!”.

“Cuộchọp này không cần thiết phải tiếp tục nữa, tôi đã nói không đồng ý là khôngđồng ý, các vị nói gì cũng vô ích”.

“Xinlỗi, hôm nay con không đến để xin mẹ đồng ý”. Lục Thiều Trì lạnh lùng nói thẳngvới Tiêu Nhân Tâm, anh lật lật thời gian biểu trong tay, rồi nói với Catherine, “Asthe appointment book indicates, I will be free next month”(Thángsau anh chắc chắn sẽ có thời gian).

“Absolutely!”.(Được!). Nhận được câu trả lời chính xác của Lục Thiều Trì, Catherine khônglằng nhằng với Tiêu Nhân Tâm nữa, cô cùng đoàn bác sĩ đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“LụcThiều Trì, con dám!

“Việntrưởng Tiêu, ca này con nhất định phải mổ. Nếu mẹ không đồng ý thì hôm nay conxin từ chức chủ nhiệm khoa tim mạch. Từ nay về sau, Nhân Tâm không còn bác sĩLục nữa”.

“Condám đe dọa mẹ!”.

“CôTiêu, cô tin Thiều Trì và Catherine đi, nếu không chắc chắn thì anh chị ấy đãkhông đưa ra phương án này đâu. Đối với bệnh nhân mà nói, hy vọng nhỏ mấy thìvẫn hơn là vô vọng, cháu tán thành thực hiện ca mổ này, nếu xảy ra chuyện gì,cháu cũng sẽ không làm bác sĩ nữa. Chúng cháu nhất định sẽ chịu trách nhiệm vớiviệc làm của mình!”. Mạc Hân Nhan im lặng suốt buổi cũng không nén nổi mở miệngra nói.

“Phòngcấp cứu sẽ dốc toàn lực phối hợp cùng kíp mổ, không để ca mổ xảy ra chút sơsuất nào!”. Trần Sở Dương nhìn Mạc Hân Nhan, tiếp lời.

“Được,không ai coi tôi ra gì nữa rồi, ai cũng vĩ đại lắm. Tùy mấy người! Thế giới nàykhông có kỳ tích đâu, bệnh của nó chẳng mấy ai sống lâu nổi, các người muốn nóchóng chết, muốn tự tay đưa nó đi thì tôi cũng không phản đối!”. Tiêu Nhân Tâmquẳng bản phương án phẫu thuật xuống bàn, đùng đùng đẩy cửa bước ra.

Nhìnthái độ quyết liệt của mẹ, Lục Thiều Trì thấy mệt mỏi. Anh day day huyệt tháidương, mọi việc xảy ra gần đây khiến anh vô cùng mệt mỏi.

“ThiềuTrì, anh đừng buồn. Cô Tiêu cũng vì lo cho anh, lo cho bệnh viện nên mới phảnđối ca mổ này. Anh yên tâm, khả năng thành công rất cao, Dĩ Mạch nhất định sẽổn. Nếu có gì cần giúp thì gọi em lúc nào cũng được”. Thấy vẻ mặt lo âu củaThiều Trì, Mạc Hân Nhan bất giác xót xa. Cô đến gần an ủi anh mấy câu, nhưngThiều Trì chưa kịp nghe rõ cô nói gì đã đứng bật dậy, bước ra khỏi phòng họp,để lại Hân Nhan một mình nhìn theo anh.

“Thằngnhóc này làm cái quái gì thế? Em chống lại Viện trưởng vì nó, thế mà nó chẳngthèm để tâm, cứ dửng dưng như không! Không được, anh phải bắt nó xin lỗi em mớiđược”. Trần Sở Dương phừng phừng bất bình, mấy ngày nay tinh thần Thiều Trì rấttệ, Hân Nhan chăm sóc anh không rời một bước, còn cái con bé An Dĩ Mạch thì lạichơi trò mất tích đúng lúc này.

“SởDương, tấm lòng của anh em hiểu. Đây là việc của riêng em, anh kệ em đượckhông? Thiều Trì chỉ vì lo cho an nguy của Dĩ Mạch thôi, anh để anh ấy yên đi”.Lời nói của Hân Nhan khiến Trần Sở Dương tái cả mặt, anh nhìn cô chằm chằm,cuối cùng anh thở dài, thầm chế nhạo mình. Hân Nhan với Thiều Trì cũng giốngnhư anh với Hân Nhanà tình đơn phương mà thôi.

Ra khỏiphòng họp, Lục Thiều Trì nới lỏng cravat. Đây là lần đầu tiên anh chống lạiTiêu Nhân Tâm trong công việc. Anh không thể không thừa nhận, địa vị của bố mẹđã trải thảm sẵn cho anh trên con đường lập nghiệp, anh chỉ cần đi theo conđường đó là có thể đến đích dễ dàng thuận lợi hơn người khác. Ca phẫu thuật nàykhả năng thành công rất thấp, nếu thất bại, anh không chỉ mất tiền đồ sựnghiệp, mà còn mất cả Dĩ Mạch. Anh... nhất định không thể thất bại!

Dĩ Mạchđã mất tích ba ngày, sau khi bữa tiệc hôm đó kết thúc, không ai biết cô đi đâunữa. Gọi điện thoại cũng không có người nghe máy. Đồ đạc của cô vẫn ở nhà anh,chỉ thiếu một mình cô. Nghĩ đến đây, anh thấp thỏm không yên, chỉ sợ đã xảy rachuyện gì với cô. Anh khó khăn lắm mới giành được ca phẫu thuật này, nhưng DĩMạch lại biến mất đúng vào lúc này.

“Xoảng!”.Nghĩ đến đây, Lục Thiều Trì buồn bực đá mạnh vào thùng rác bên cạnh, chiếcthùng phát ra tiếng kêu thật đanh, vang động cả dãy hành lang.

“Bác sĩLục sao lại trút giận vào thùng rác thế? Anh nóng tính thế thật không hợp vớinghề này tí nào”.

“Anhđến đây làm gì?”. Lục Thiều Trì chau mày, đúng lúc này lại đụng phải cái giọngnói không muốn nghe thấy nhất.

“Tôiđến khám lại, lần trước tôi suýt bị anh đánh bầm dập, mấy hôm nay tôi phải nghỉở nhà làm cổ phiếu của công ty rớt giá thảm hại. Tôi thật không tưởng tượngđược nắm đấm của anh lại khiếp thế”. Vân Mộ Hàn xoa xoa vết bầm ở khóe môi,việc công ty quá bận, anh không thể nhập viện chữa chạy.

“Tự anhchuốc lấy thôi. Anh không yêu cô ấy thì đừng có bám lấy cô ấy nữa”. Lục ThiềuTrì nhìn Vân Mộ Hàn, nói rành rọt từng câu từng chữ.

“LụcThiều Trì, anh thật nực cười! Anh biết gì về quá khứ của tôi và Dĩ Mạch? Loạingười từ bé đã được nâng niu trên tay như anh, không bao giờ phải lo kiếm ăn,thì hiểu tình yêu là gì chứ? Anh và Dĩ Mạch vốn dĩ thuộc về hai thế giới khácnhau, anh cho cô ấy được cái gì? Gia đình anh cho cô ấy được cái gì?”.

Lời lẽcoi thường của Lục Thiều Trì gợi anh lại chuyện hôm đó, có lẽ chỉ có cơn đautrên cơ thể mới khiến nỗi đau trong tim trở nên tê dại. Những kỷ niệm ngọt ngàotrước kia quyến rũ tựa như nha phiến. Còn những tổn thương xé lòng là mầm bệnhtrong tim, yêu bao nhiêu, hận bấy nhiêu. An Dĩ Mạch, anh không thể quên được,anh hận em tận xương tủy mà vẫn khát khao có được em. Có lẽ chỉ có nắm đấm lạnhlẽo của Lục Thiều Trì mới khiến anh tỉnh táo lại, để thương tích trên da thịtkhông ngừng nhắc nhở anh, An Dĩ Mạch là người như thế nào, tất cả đều khôngđáng.

“Tôi vàDĩ Mạch như thế nào không cần anh phải nhắc. Vân Mộ Hàn, chỗ khác nhau lớn nhấtgiữa tôi với anh là, anh chỉ là kẻ qua đường, còn tôi sẽ đi đến hết cuộc hànhtrình với cô ấy. Anh nghe cho rõ đây, dù cả thế giới có bỏ rơi An Dĩ Mạch, tôicũng sẽ ở bên cô ấy, cho dù có phải... từ bỏ cả thế giới! Vì thế, tôi cảnh cáoanh lần cuối cùng, tránh xa cô ấy ra, nếu không chớ trách tôi không kháchkhí!”.

“Vậysao? Thật vĩ đại, Lục Thiều Trì, mặt anh dày thật! Tôi cứ nói luôn cho xong,hôm đó là tôi ép Dĩ Mạch hôn, cô ấy đã chống cự quyết liệt. Nếu không vì anh cứquấn quýt với cái cô Mạc Hân Nhan đó thì tôi cũng không ra mặt bênh Dĩ Mạch làmgì. Vì thế chớ có nói anh yêu cô ấy thế nào trước mặt tôi. Anh có dám nói lúcđó anh thật sự không nghi ngờ cô ấy không?”. Sự tự tin của Thiều Trì khiến MộHàn phẫn nộ, nói xong anh cười nhạt một tiếng rồi bỏ đi luôn.

LụcThiều Trì ngây ra, trong đầu văng vẳng lời nói của Vân Mộ Hàn:

“Anh códám nói lúc đó anh thật sự không nghi ngờ cô ấy không?”.

Anh cónghi ngờ Dĩ Mạch không? Anh cố nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm cô mất tích, từngchuyện từng chuyện một. Anh đẩy cô ra, anh bỏ mặc ánh mắt tuyệt vọng của cô, làanh... không tin cô.

Ý nghĩnày khiến Lục Thiều Trì toát mồ hôi lạnh, nhớ lại vẻ mặt tuyệt vọng và bị tổnthương của Dĩ Mạch lúc đó, anh bỗng hoảng hốt, lo sợ. Dĩ Mạch sợ nhất là bịngười ta hiểu lầm, cô không biết thanh minh, cô đã từng bị tổn thương nặng nề,nhưng anh lại rắc muối lên vết thương của cô. Lúc đó cô đau đớn nhường nào?

Vì thếem mới nổi giận bỏ đi, làm cho anh đến giờ vẫn không tìm thấy em?

LụcThiều Trì âm thầm tự hỏi trong lòng, thà rằng Dĩ Mạch nổi giận bỏ đi, chứ anhkhông muốn nghĩ đến cái điều khiến anh hoảng sợ kia.

LụcThiều Trì lấy điện thoại ra, liên tục nhấn số của Dĩ Mạch, hy vọng cô sẽ nghemáy, nhưng đầu bên kia chỉ có một loạt tiếng báo bận như trước. Bỗng một ý nghĩlướt qua đầu anh, điện thoại!

Hôm DĩMạch mất tích, cô có gọi một cú điện thoại cho anh, số máy hiển thị là của bốanh. Lúc đó ađể ý, nhưng lúc này, ký ức bị bỏ quên đó bỗng hiện lên rõ rệt. VânMộ Hàn nói hôm đó Dĩ Mạch không hề đến khách sạn cùng anh ta, thế thì sao DĩMạch lại xuất hiện ở bữa tiệc? Tất cả các câu hỏi xâu chuỗi vào nhau, trở thànhmột đống tơ vò khiến anh bồn chồn trong người. Lục Thiều Trì không nghĩ được gìnữa, cởi áo blouse trắng, rời khỏi bệnh viện.

“ThiềuTrì, chờ đã, em có chuyện muốn nói với anh”. Thấy Lục Thiều Trì ra khỏi bệnhviện, Mạc Hân Nhan rảo bước đến gần.

“Cóviệc gì chờ anh về nói sau, anh có việc quan trọng cần làm”. Lục Thiều Trìkhông nhìn Mạc Hân Nhan, Dĩ Mạch ở chỗ bố chắc sẽ không sao, nhưng mấy ngày rồimà cô vẫn không nghe điện thoại của mình, chắc chắn là có vấn đề gì đây.

“Khoanđã, việc em nói liên quan đến Dĩ Mạch, em biết cô ấy ở đâu”. Do dự giây lát,Mạc Hân Nhan mở miệng.

“Em nóigì?”. Lục Thiều Trì khựng lại, túm chặt lấy vai Mạc Hân Nhan, hỏi rành rọt từngcâu từng chữ, “Em nói em đã biết Dĩ Mạch ở đâu từ lâu rồi sao?!”.

“Xinlỗi, mấy ngày nay em không biết phải nói thế nào. Hôm đó Dĩ Mạch trông rất đángsợ, cô ấy cứ như phát điên, không nhận ra ai cả. Em thấy cô ấy lên gác thượng,suýt nữa thì nhảy xuống. Sau đó em thấy chú Lục đến cứu cô ấy, em còn nghe thấychú ấy nói với cô Tiêu...”.

Mạc HânNhan kể lại cảnh tượng tối hôm đó mà vẫn thấy nghi ngại trong lòng. Bố mẹ củaDĩ Mạch, bố mẹ của Thiều Trì, những ân oán của họ tựa như tình tiết cũ mèmtrong phim truyền hình những năm tám mươi. Nhưng những tình tiết mì ăn liền nàymột khi đã thật sự xảy ra thì không ai cười nổi nữa. Lục Thiều Trì càng nghecàng lo sợ, hóa ra mẹ anh đúng là có liên can đến cái chết của bố mẹ Dĩ Mạch...

Điềuanh sợ nhất đã xảy ra rồi, tình cảm của anh và Dĩ Mạch sẽ tiếp tục thế nào đây?

...

Theochỉ dẫn của Mạc Hân Nhan, Lục Thiều Trì tìm đến biệt thự ngoại ô của nhà họLục. Anh đã chuẩn bị tinh thần đón nhận tình huống xấu nhất, nếu bố không chịuthả người thì anh chỉ còn cách xông vào thôi.

Lúcnhìn thấy Lục Thiều Trì, Lục Triệu Khôn kinh ngạc. Ông chưa từng thấy cậu quýtử nổi tiếng là bình tĩnh này lại xuất hiện trước mặt ông lôi thôi như vậy! LụcThiều Trì lúc này tóc tai bờm xờm, trông như đám hành khất ở ngoài

“Bố, bốcó biết Dĩ Mạch ở đâu không?”. Lục Thiều Trì không kịp thở, vừa vào cửa đã hỏi.

“Nó ởtrên gác”. Lục Triệu Khôn không hề giấu Lục Thiều Trì, thấy Lục Thiều Trì địnhlao lên gác, ông đưa tay ngăn anh lại, “Con phải chuẩn bị tinh thần, nó bị trầmcảm, có thể không nhận ra con”.

“Trầmcảm?”. Lục Thiều Trì phải mất một lúc lâu mới nhận thức ra vấn đề, anh là bácsĩ, tất nhiên biết căn bệnh này có nghĩa là gì.

“DĩMạch là con bé rất ngây thơ, nó vẫn coi cái chết của bố mẹ là lỗi của mình. Hômtrước con và Vân Mộ Hàn đánh nhau làm nó sợ. Bố chưa từng thấy con nổi giận nhưthế, Thiều Trì, bố thấy bố mẹ đều không hiểu con”.

“Bố...”.

“Con đểbố nói hết đã”. Lục Triệu Khôn ngăn lời biện minh của Thiều Trì lại, khe khẽthở dài, nói tiếp, “Thiều Trì, có phải con thấy bố là người bố không tròn tráchnhiệm không? Vì công việc, bố không thể ở lâu một chỗ. Vì sợ ảnh hưởng đến việchọc của con, bố để con lại Vân Trạch chứ không để con chuyển trường theo nhưngười khác. Không phải là bố không muốn để con ở bên bố, mà là... con làm bốyên tâm quá. Con phạm lỗi, bố chỉ cần phê bình con một lần là con sẽ không baogiờ tái phạm nữa. Chỉ là, bố thấy trước kia mình thật sai lầm, bố không hề hiểucon, nói cách khác, trên đời này không có ai hiểu con cả”.

“Xinlỗi bố, con làm bố lo rồi”. Lục Thiều Trì xoay người, nhìn ánh mặt trời xuyênqua chấn song cửa sổ ở cuối hành lang, rọi chiếu trên người anh. Anh bỗng thấymệt mỏi, bố con nói chuyện với nhau như thế này thật kỳ quặc khó chịu, anhkhông hề muốn mất công sức để đối đáp.

“Giữachúng ta nhất định phải ăn nói khách sáo thế sao? Bố rất quý Dĩ Mạch, bố khôngphủ nhận, bố đã từng thích mẹ của nó là cô Lâm Mạc. Hồi đó, bố là bạn cùngtrường với bố mẹ nó. Còn mẹ con là sinh viên ưu tú trường y. Bà ấy là người VânTrạch đích thực, trời sinh kiêu hãnh hơn người. Bà ấy không chịu nổi việc bốkhông chú ý đến bà ấy; sau đó để tiếp cận bố, mẹ con cố ý làm bạn với Lâm Mạc.Để làm cho mình hết hy vọng, bố chấp nhận đề nghị kết hôn của mẹ con. Thời buổiđó có những quyết định rất vội vàng, con chưa chắc đã hiểu. Việc gì thiếu tráchnhiệm cũng được, chỉ có tình cảm là không thể. Thiều Trì, bố hy vọng con khônggiống bố”.

“Ý củabố con không rõ lắm”. Lục Triệu Khôn chưa bao giờ nói thẳng thắn về tình cảmgiữa ông và Tiêu Nhân Tâm với anh như thế này, cho dù Tiêu Nhân Tâm có chútchuyên quyền, nhưng Thiều Trì vẫn không muốn biết sự thực rằng bố mẹ anh chưatừng yêu nhau.

“ThiềuTrì, con không phải là không tin Dĩ Mạch, mà là con không tin bản thân mình.Con không tin mình có khả năng làm cho con bé quên đi người nó yêu sáu nămtrước, vì thế mới sinh nghi ngờ. Chớ tưởng tất cả mọi phỏng đoán đều là hiểnnhiên, bất kỳ chuyện gì cũng có thể có nhiều đáp án. Con càng để tâm thì càngdễ bị mờ mắt. Bố nói với con nhiều thế này là muốn con biết, bất cứ lúc nào concũng phải tỉnh táo. Con phải biết trái tim mình rốt cuộc muốn gì. Con cho bốbiết, con có yêu Dĩ Mạch không?”.

“Conyêu cô ấy”. Lục Thiều Trì không chút đắn đo trả lời.

“Thếnguyện vọng lớn nhất của con là gì?”.

“Làm côấy vui”.

“Đã thếthì sao hôm đó con lại nổi giận như vậy? Việc gì con phải để tâm đến cái đượcmất của mình?”. Lục Triệu Khôn chỉ lên trên gác, “Đi lên đi, bố đã mời một bácsĩ tâm lý đến chữa cho nó, có lẽ nó thấy con sẽ khá hơn”.

LụcThiều Trì gật đầu, yêu một người là làm người đó hạnh phúc, việc gì phải để tâmđến cái được mất của mình? Dù biết cái lý là vậy nhưng đã yêu sâu sắc rồi, bảoanh buông tay đâu có dễ? Trên đời này hai chữ khó khăn nhất là “tác thành”. Anhcúi đầu đi lên gác, mỗi bước chân đều trĩu nặng, hóa ra yêu lại khó khăn đếnthế.

Nghenói Thiều Trì ở dưới nhà, Dĩ Mạch chạy như bay xuống gác. Vì mấy ngày không ăn,bước chân của cô chống chếnh. Lảo đảo đi xuống đến chiếu nghỉ thì đâm sầm vàolòng một người. Giây phút ngẩng đầu nhìn, cô thoáng sững người.

Anhnhìn cô lao vào lòng mình, sự bất ngờ khiến anh vừa mừng vừa lo. Rõ ràng côcũng ngạc nhiên, đôi mắt mở to trong vắt, long lanh, nhìn anh đăm đăm. Mới cómấy ngày mà cô đã gầy hẳn đi rồi, chiếc cằm nhọn hơn, khi cô tựa vào người anh,anh thấy cô nhẹ bẫng. Anh nín thở, chỉ sợ chớp mắt một cái là cô sẽ lại biếnmất như nàng tiên rừng nhỏ bé. Anh đưa tay toan chạm vào mặt cô nhưng ngậpngừng không dám, sợ tất cả chỉ là một giấc mơ. Cô rõ ràng ở ngay trước mặt, vậymà anh lại thấy xa xôi như cách cả một năm ánh sáng.

“Mấyngày nay em toàn nằm mơ, em mơ thấy anh không cần em nữa, làm em sợ muốn khóc”.Cô vừa trách cứ vừa dụi dụi vào người anh như mèo con. Anh không nói gì, chỉnhìn cô đầy thương cảm. Cô ngẩng đầu lên, giọng nói hơi nũng nịu.

“Chỉ làmơ thôi”. Nỗi đau trong tim lại dội lên, hôm đó dù chỉ trong giây lát, anh vẫncứ làm tổn thương cô.

“Mơcũng không được, anh nói xem Thiều Trì trong mơ có phải là rất xấu tínhkhông?”. Cô nghịch nghịch khuy áo anh, ngây thơ nhìn anh.

“Ừ,Thiều Trì rất xấu tính”. Anh nắm lấy bàn tay đang táy máy của cô, cơn xúc độngdồn nén đã lâu bỗng nhiên bùng cháy, thiêu đốt trái tim anh.

“Ngườita vẫn thường bảo mơ ngược với thực tế, Thiều Trì không xấu. Anh hứa với em đi,mãi mãi không bỏ rơi em nhé”. Cô áp mặt vào ngực anh, khe khẽ thì thầm.

“Được,anh hứa với em”. Anh bắt chước cô, đáp lại bằng giọng điệu nhõng nhẽo trẻ con,nếu các nhân viên ở bệnh viện mà nhìn thấy chủ nhiệm Lục thế này, chắc sẽ cườiầm lên mất. Nhưng anh không cười nổi, anh siết chặt lấy cô, hôn lên tóc cô, “Emcũng hứa với anh, mãi mãi không bỏ rơi anh ngay cả trong mơ nhé”.

“Được”.Cô khẽ đáp lại, bỗng thấy khô khốc nghẹn đắng trong họng, không nói được gìnữa. Bao nhiêu ký ức chỉ là mơ mà thôi, cô thầm nói trong lòng. Dĩ Mạch, cứ coiđó là một cơn ác mộng đi, đừng nghĩ đến những chuyện trước kia nữa. Vòng taycủa Thiều Trì rất ấm áp, cô thật không muốn rời xa.

“ThiềuTrì... thực ra hôm đó em và Mộ Hàn... a...”. Cô còn chưa nói hết thì anh độtnhiên cúi xuống hôn. Mọi lời nói đều bị anh dịu dàng chặn lại. Cô mở to mắt, rõràng là cô không quen với sự nồng nàn đột ngột này.

“Đừngnói gì cả, anh biết hết rồi”. Tay anh chống vào tường cầu thang, giữ cô trướcngực. Nụ hôn dài khiến mặt cô đỏ bừng, tim đập mạnh, vịn vào vai Thiều Trì,nhịp thở cô dần lắng lại.

“Saolại đi đất?”. Thiều Trì nhìn Dĩ Mạch, bỗng nghiêm giọng lại, cô vẫn không biếttự chăm sóc mình, lại đi chân trần ra.

“Emnghe nói anh ở dưới nhà, cuống quá quên xỏ dép, a...”. Dĩ Mạch cúi đầu, vò vòmép áo như đứa trẻ phạm lỗi. Vốn tưởng Lục Thiều Trì sẽ lên lớp cho cô một bài,chẳng ngờ anh bế bổng cô lên, thẳng tiến đến phòng ngủ ở trên gác.

“Thả emxuống, Lục Thiều Trì! Bố anh ở dưới nhà đấy, để em tự đi được”. Dĩ Mạch phảnđối yếu ớt, nếu bị chú Tin Nóng nhìn thấy thì ngượng đến mức

“Ai bảoem không chịu đi dép? Xem lần sau em còn dám thế không!”. Mặc lời phản đối củacô, anh vẫn tiếp tục rảo bước.

“Buôngem ra, em phải đi toilet”.

“Anh bếem đi”.

“Anh...”.Dĩ Mạch mặt đỏ lựng như khoai lang nướng, cô bực bội nói “Đồ xấu xa!”.

“Ừ, LụcThiều Trì xấu nhất”. Lục Thiều Trì co chân đẩy cửa phòng ngủ. Nghe thấy tiếngđộng trên gác, Lục Triệu Khôn hỏi có chuyện gì. Dĩ Mạch hoảng hốt véo Lục ThiềuTrì, anh đáp bừa một tiếng rồi đẩy cô lên giường.

“LụcThiều Trì, anh... anh... anh... anh đừng có lại đây, anh muốn làm gì? Ban ngàyban mặt anh chớ có làm càn, này, bố anh ở dưới nhà đấy, chú nghe thấy đấy!”.Thấy anh chồm đến, Dĩ Mạch hoảng loạn.

“Bốkhông giận đâu, bố chờ bế cháu lâu rồi”. Anh vốn chỉ muốn trêu chọc Dĩ Mạch mộtchút, bộ dạng ngượng ngùng của cô thật sự rất dễ thương. Nhưng những động chạmđột ngột như xung điện đem đến cảm giác ngọt ngào khiến anh mê mẩn. Không muốnchờ thêm nữa, Thiều Trì nhẹ nhàng hôn cô, cảm nhận những run rẩy của cô. Ánhmặt trời soi trên gương mặt anh, Dĩ Mạch có thể nhìn thấy rõ vẻ cuồng nhiệt vànỗi khao khát của anh. Tim cô bỗng mềm ra, tựa như mặt trời làm tan chảy bănggiá, họ ôm nhau, từng làn hơi ấm hòa quyện vào nhau.

Anhngậm lấy môi cô, cảm giác đê mê khiến cô khẽ rên. Nhưng âm thanh vừa thoát rađã bị nụ hôn của anh chặn lại. Những âm thanh đứt đoạn khe khẽ, du dương nhưtiếng vĩ cầm, chậm rãi kéo dài dưới hơi ấm của ánh nắng. Anh như người nhạccông, khẽ gảy lên âm thanh rung động cả thế giới.

Cô vẫnnon nớt như đêm đầu tiên, mang hương thơm đặc biệt của thiếu nữ. Anh lại nhưđứa trẻ đã từng được nếm kẹo, mê đắm vị ngọt trên người cô. Sự cuồng nhiệt củaanh khiến cô hơi hoảng sợ. Nhưng cảm giác của cơ thể mách bảo cô rằng: Cô đãyêu chàng trai này đến không thể cứu vãn, bất kể là thân xác hay trái tim, mộtkhi đã bị tình yêu khóa chặt thì không thể thoát ra được.

“ThiềuTrì, Thiều Trì, Thiều Trì...”. Cô thì thầm gọi tên anh, cảm giác nồng nàn mãnhliệt khiến cô bất giác ôm chặt anh, móng tay đâm vào vai anh, cơn đau nhói cũngkhông ngăn cản được anh, khoái cảm thấm sâu vào trong xương tủy khiến anh khôngthể dừng lại.

“ThiềuTrì! giây phút tan vào nhau, cô bỗng mở bừng mắt nhìn anh, ánh mắt chân thànhđó khiến anh không thể rời được. “Thiều Trì, nếu không mổ thì em sẽ chết phảikhông?”.

Anhkhựng lại, cúi xuống hôn cô, nâng niu cô như một món đồ sứ dễ vỡ.

“Ai nóithế? Anh không để mất em đâu”.

“Em sẽkhông sao, có anh, em không sợ gì hết. Thiều Trì, hứa với em, đừng bỏ em, chỉcần anh không buông tay, em sẽ không sao hết”. Cô nói rành rọt từng chữ từnglời. Sống cùng nhau, chết theo nhau, mãi không xa rời. Cô sẽ sống vì anh, cô sẽkhông bao giờ để anh phải chịu nỗi đau mất mát như cô.

“Anh sẽkhông buông tay, mãi mãi không buông tay. Dĩ Mạch, anh yêu em”. Anh siết chặttay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Trong lời hứa sinh tử ấy, họ cùng cảm nhậngiây phút cao trào của tâm hồn. Từ nay, họ sẽ luôn bên nhau, sống chết có nhau.

LụcThiều Trì nhìn Dĩ Mạch thiếp đi trên cánh tay anh, mỉm cười. Lúc này cô ngoanngoãn hơn bất cứ khi nào, hàng mi dài của cô khe khẽ rung, đẹp như nàng tiênkhông thuộc trần thế này. Ngập tràn trong hạnh phúc, anh bất giác đưa tay vuốtve cô, cô khẽ chau mày chống lại sự âu yếm đó.

“Yênnào, Thiều Trì, em đang ngủ”. Cô mơ màng thì thầm, tự nhiên như thể họ là mộtcặp vợ chồng lâu năm. Cô xoay người lại, tóc cọ vào tay anh, cảm giác ngưa ngứanhư kim châm đã khơi dậy phần sục sôi trong anh.

“DĩMạch, mai chúng ta đi đăng ký nhé?”. Không rõ cô có nghe thấy hay không, anhghé sát vào tai cô, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai. Cô thấy ngưa ngứa, mơmàng đẩy tay anh ra, nhưng bị anh giữ chặt lấy.

“Mai emphải đi làm”. Dĩ Mạch mơ mơ màng màng lẩm bẩm, cử động vừa rồi khiến cô hơitỉnh ra. Nhưng cơn ngái ngủ vẫn chưa rút đi hết, cô xoay người, tấm chăn tuộtkhỏi tấm lưng trần mịn màng, vành tai ửng đỏ, Thiều Trì thấy xao xuyến trongngười.

“Emthất nghiệp mà, đi đâu làm? Đi đăng ký nhé?”. Anh không chịu yên, Dĩ Mạch bịanh quấy rầy, ngoảnh đầu bực bội nhìn anh.

“Em vừatìm được việc thiết kế trò chơi, em đã trì hoãn ba ngày rồi, nếu không đi làmnữa chắc bị đuổi mất. Này, hay là anh không ủng hộ sự nghiệp vĩ đại của vợanh?”. Dĩ Mạch vênh mặt lên, giả bộ nổi giận.

“Đángtiếc, người vợ vĩ đại của anh còn chưa về nhà chồng đã thành người phụ nữthànht rồi”. Thiều Trì thở dài, An Dĩ Mạch mà cũng có ngày thích làm việc, conngười ta đúng là không thể không đổi thay.

“Anhghen à? Em vẫn sẽ yêu thương, chăm sóc anh mà, anh không tin à?”.

“Khótin quá”. Lục Thiều Trì cười trêu.

“Thếphải làm sao thì anh mới tin? Thế này được không?”. Cô xoay người hôn lên môianh, như con chuồn chuồn điểm nước, chạm khẽ là nổi sóng.

“Khôngđược, phải thế này mới được”. Anh chồm lên, đẩy cô xuống dưới thân mình. Nhữngnụ hôn nóng bỏng lại tới tấp dội đến, cô ôm vai anh, hối hả đáp lại.

Hảiđường phủ kín cửa sổ, rung rinh những bông hoa mọng nước. Trong phòng đầy mùithơm. Dưới bóng hoa là một đôi tình nhân đang quấn quýt bên nhau, không gianlãng mạn bao trùm lên trái tim hai người. Chim sẻ ríu rít chuyền trên cànhtùng, hòa với cung bậc tình cảm của đôi trai gái đang yêu, tựa như duyên phậnđã định tự kiếp nào, nay mới được gặp nhau vấn vương trên cõi đời này, phát ragiai điệu đắm đuối đó. Dĩ Mạch mỉm cười, cô biết, đó là âm thanh của hạnh phúc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv