Anhluôn ở bên cô.
Chỉ cần cô quay đầulại, cô sẽ nhận ra anh chưa từng rời khỏi đây. Cô không bao giờ mất anh, vì anhchưa từng ra đi.
So vớiVân Trạch thì thành phố Nam Giang giống cố hương của cô hơ
Đườngxá ở đây đều mang những cái tên đậm chất lịch sử. Ở đây không có cầu vượt, khôngcó xe BMW sang trọng chạy đầy đường, đến giờ cao điểm, bất kể là xe nội hay xengoại đều cùng kẹt lại một chỗ. Nghe các bác tài vừa ấn còi vừa cáu kỉnh chửirủa bằng cái giọng đặc trưng ở vùng sông nước này, Dĩ Mạch cảm thấy thật thânthương. Nơi này khiến cô cảm thấy yên bình, Dĩ Mạch lúc nào cũng nhận mìnhgiống kiểu tiểu nông pha chút hơi hướng tiểu tư bản. Cô không thích kiểu thươngnghiệp hóa của Vân Trạch, không thích thế lực và sự lạnh lùng.
Có lẽđó là lý do Hàn Hiểu thường nhắc đến Nam Giang với cô, đi dạo ở đây cho cô cảmgiác nhẹ nhõm và thân thuộc chưa từng có.
“Muabánh ngọt ở phố Dân Đức, đến ngõ Dương Tử ăn quà đêm, muốn ăn lẩu thì đến KiếnĐức Quan, muốn mời khách thì đến phố Nho Tử. Ngoài ra, chúng ta còn có thể đếnphố đi bộ mua quần áo, đến tháp Thằng Kim ăn súp nóng, ra cửa xong đến ThanhVân vãn cảnh. Cuộc sống ở đâu cũng không bằng ở Nam Giang, đó là thành phố đongđầy ký ức và anh...”.
Mỗi lầnHàn Hiểu cất giọng đọc ấm áp về miền đất Nam Giang, Dĩ Mạch đều rất muốn đếnđây.
Bếnsông, Quân Duyệt, Tân Đông Phương, đại học F... những thứ này đều chứa đựng kýức của cô, cô đã để quá khứ và hoài niệm lại Vân Trạch. Nhưng ở Nam Giang... côcó thể chia sẻ cùng ai?
Nhữngngày này Dĩ Mạch sống rất thoải mái. Ở trên tầng gác của một trong Nam Giangtam đại danh lầu ngắm cảnh đàn vịt giữa buổi chiều tà, làn nước thu dâng bênmàu trời, xem chim bay về Nam, mặt trời xuống núi bên hồ Tượng. Cô chìm đắmtrong không khí ướt đẫm của mùa thu...
Thờigian này cô không làm việc, chỉ đi đi lại lại, thưởng ngoạn hết những nơi cầnđi. Dĩ Mạch xem lịch trên điện thoại, hôm nay đã là Trung Thu. Từ sáu nămtrước, cô đã không còn ngày lễ đoàn viên này rồi. Mỗi lần nhìn thấy người ngườixếp hàng mua bánh trung thu, cô lại thấy cô đơn. Ngày lễ này luôn khiến côchạnh lòng, bởi cô không còn gia đình nữa rồi.
“Xinchào, tôi là Lục Thiều Trì, hiện giờ tôi không tiện nghe điện thoại của bạn, cóviệc gì xin nhắn lại”.
Điệnthoại gọi rồi lại tắt, cuối cùng kiệt sức nhắc nhở: máy sắp hết pin.
TrungThu này, Lục Thiều Trì thất hứa
Dĩ Mạchnhìn màn hình điện thoại tối đen, thấy trống rỗng trong lòng, cô chưa từng nhậnra, hóa ra hai năm nay mình đã quen được Thiều Trì chăm nom. Cô xem tình yêucủa anh là chuyện đương nhiên, nhưng chỗ dựa này không còn thuộc về cô nữa.
Từtrước đến nay cô vẫn tưởng mình chỉ không dứt lòng được với Mộ Hàn, giờ cô mớinhận ra hóa ra Thiều Trì cũng có thể khiến trái tim cô lỡ nhịp. Cô bỗng hiểu rachuyện của Vân Mộ Hàn và Kim Eun Chae, con người ta không thể vô tình vô nghĩa,những năm tháng sớm tối bên nhau, sẻ chia những vui buồn đó không thể phút chốcquên lãng, bởi thời gian có sức mạnh hơn cả tình yêu.
An DĩMạch, ngươi không phải đứa con gái đa tình, nhưng ngươi là đứa con gái thamlam.
Nhữngthứ ngươi không cho Thiều Trì được, ngươi lại hy vọng anh ấy cho ngươi. Chỉ cóngươi mới biết ngươi sợ giá lạnh đến đâu, nên mới không nỡ buông hơi ấm tronglòng bàn tay ấy ra.
Nhưnggiờ Thiều Trì cũng không cần ngươi nữa. Hóa ra đúng là không có gì là mãi mãi.Ngươi có thể từ bỏ Mộ Hàn thì Thiều Trì cũng có thể từ bỏ ngươi.
Dĩ Mạchcười nhạo mình trong lòng, cô cầm điện thoại lên, ném mạnh. Chiếc điện thoại vẽmột đường vòng cung rồi rơi xuống nước, gợn lên mấy vòng sóng nước lăn tăn rồingưng bặt không dấu tích gì nữa.
Cô tìlên lan can bến sông, nhìn vòng quay ở phía xa xa. Nghe nói mỗi khoang của vòngquay đều chứa đầy hạnh phúc, và ngước nhìn vòng quay cũng là đang ngước nhìnhạnh phúc. Dĩ Mạch khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía hạnh phúc. Có người nói mỗi lầnvòng quay quay hết một vòng là trên trái đất lại có một đôi tình nhân yêu nhau.Vòng quay còn cao hơn cả Con Mắt London(11) ở bến sông Thames này đã chở bao nhiêu đôitình nhân, đã quay bao nhiêu vòng hạnh phúc? Dĩ Mạch chu môi, những điều lãngmạn đúng là hại người, dụ cô phải bay từ Vân Trạch đến Nam Giang. Cô nhìn tấmvé trong tay, để ngồi lên vòng quay cao nhất thế giới này phải mất năm mươi tệmột lượt.
HànHiểu nói, đến Nam Giang đi vòng quay, nhất định phải chọn lúc hoàng hôn để cóthể cùng lúc nhìn thấy khoảng cách giữa ban ngày và ban đêm của thành phố, ngắmtừ lúc sương chiều buông xuống đến khi bầu trời đầy s
Dĩ Mạchyên lặng bay lên không trung cùng vòng quay, ánh mắt cô rơi về phía xa xăm.
Mâychiều trên đồng, chim bay mỏi cánh mãi không về.
Đó làkhung cảnh trong mơ của cô, nhưng sau khi nhìn thấu khung cảnh thì không còn aichịu cùng cô nhìn thời gian trôi nữa.
“QuênVân Mộ Hàn đi!”.
“QuênLục Thiều Trì đi!”.
“Tôikhông cần các anh nữa!”.
Ở nơigần trời nhất, Dĩ Mạch hét lên.
Vân MộHàn, Lục Thiều Trì, hai cái tên vơ vẩn vọng lại trong không trung rồi nhanhchóng bị gió thổi tan.
“Tôikhông cần các anh nữa”. Dĩ Mạch khẽ lặp lại, cuộc đời mỗi người không chỉ cómột tình yêu, hạnh phúc của cô sẽ đến, hạnh phúc của cô không cần dựa vào bấtkỳ người đàn ông nào.
Vòngquay quay một vòng rồi trở về chỗ cũ.
Rờikhỏi khoang, Dĩ Mạch cảm thấy gió lạnh tạt vào mặt. Cô ngạc nhiên thấy mình rơinước mắt, thời gian bị Mộ Hàn hiểu lầm, bị Kim Eun Chae gài bẫy, bị mất việc,mạng sống le lói, cô vẫn không khóc. Giờ vì hai cái tên đó mà cô lại khóc sao?
An DĩMạch, ngươi tưởng mình là nhân vật chính đau khổ trong truyện Quỳnh Dao à? Côlau nước mắt, nhún vai, chẳng có ai thấy nước mắt của cô, việc gì phải sướtmướt thế.
Côkhông nhìn thấy ở khoang đu quay ngay gần đó có người đang lặng nhìn mình.
Sángsớm ở hàng mì lạnh ven đường, anh ngồi trong một góc, ngắm cô ăn bát mì totướng phía xa. Trong màn sương màu lam nhạt, cô chậm rãi ngẩng đầu, môi cô bịớt cay nhuộm màu đỏ tươi, nét mặt chìm đắm say mê. Anh biết cô là người luônbiết đủ, mì lạnh giá một tệ năm hào cũng đủ cho cô thấy thỏa mãn.
Buổisáng, cô xem truyện tranh ở một hiệu sách ven đường, cứ đứng xem mãi, có lúccòn bật cười khúc khích. Đến khi ông chủ hiệu sách sốt ruột đuổi đi, cô mới lầubầu đặt cuốn truyện tranh về chỗ cũ, đôi mắt vẫn còn lưu luyến liếc nhìn giátruyện tranh mấy cái. Bộ dạng trẻ con đó khiến người ta
Đếnchiều, cô chơi đùa với đứa bé trong xe đẩy ngoài quảng trường, chụp ảnh giúpcác du khách quanh đấy. Ánh mặt trời rọi chiếu trên mặt cô, yên bình và đẹp đẽ.
Đếnchiều tối, cô đến khu phố mới, ngắm khu phố cũ cách đó một con sông. Khi côngẩng đầu lên, anh nhìn thấy rõ cần cổ trắng ngần và chiếc cằm nhỏ nhắn của cô.Trong màn sương khói, cô như một chú cún con bị bỏ rơi, ánh mắt toát lên nỗi bơvơ. Anh thấy cô ném điện thoại xuống nước, lòng dấy lên nỗi xót xa.
Trênvòng quay, anh nghe thấy cô gọi to tên anh, nói không cần anh nữa.
Giâyphút đó, anh thực sự không biết nên vui mừng hay nên đau đớn.
Hóa ramình cũng có lúc thấp thỏm không yên như thế này. Hai năm trời, anh vẫn khôngrõ rốt cuộc vị trí của mình ở đâu trong tim cô. Cho dù đã quyết tâm ra đi, anhcũng không chắc cô có nổi giận không, có nhớ nhung không. Cô luôn có thể chịuđựng mọi điều mà như không, còn anh lại không thể bình thản như thế được.
Anh đitheo sau cô, cô không hay biết.
Anhnhìn thấy cô rơi lệ, nhưng không thể tiến đến.
“DĩMạch, Trung Thu vui vẻ!”.
Anh thìthầm trong gió.
Anhkhông thất hứa.
Anhluôn ở bên cô.
Chỉ cần cô quay đầu lại, cô sẽ nhậnra anh chưa từng rời khỏi đây. Cô không bao giờ mất anh, vì anh chưa từng rađi.
Trở vềtừ bờ sông, trời đã tối. Dĩ Mạch buồn chán ngồi trong nhà hàng ở khách sạnSofitel, nhìn ngắm xung quanh. Ở đây khá yên tĩnh, người Nam Giang vẫn giữ đượctruyền thống đón Trung Thu ở nhà, nên hôm nay nhà hàng khá vắng khách. Cô nằmườn ra bàn, uể oải nghịch ly rượu trước mặt. Khu đô thị mới của Nam Giang đẹpthì có đẹp nhưng ít chỗ ăn uống phù hợp, ở đây không có các quán ăn nhỏ mà chỉcó nhà hàng lớn. Dĩ Mạch thấy nhà hàng này trang trí cũng bình bình nên mớiđịnh giải quyết bữa tối ở đây.
Ở bànbên cạnh, người quản lý đang giới thiệu lễ cưới trong vườn treo cho một đôitình nhân, tiếng cười nói vui vẻ không ngừng vọng đến tai cô, nghe như lời chếnhạo khách sạn nào trên thế giới cũng có thể tổ chức đám cưới, không chỉ có mỗiQuân Duyệt.
“Thưacô, xin hỏi cô uống gì?”.
“Uống...cứ đưa tôi chai rượu ở kia đi”. Dĩ Mạch lười nhác gục trên bàn, không buồn giởthực đơn nữa, chỉ bừa chai rượu đo đỏ bày trong tủ kính phía trước.
“Thưacô, đó là Hautbrion”.
“Cáigì? Xì xà xì xồ gì đấy? Anh không cần nói tên với tôi, cứ đưa đây tôi nếm trướcxem có ngon không đã!”. Dĩ Mạch lườm anh bồi bàn, sao anh ta có vẻ sửng sốtthế?
“Cô còngọi gì nữa không?”.
“À...bít tết tái... không được, tôi đang giảm béo, salad rau đi, cho tôi một chaiSprite nữa”.
“Thưacô, cô gọi rượu rồi!”.
“Anhkhông biết vang pha với Sprite mới ngon à?”. Dĩ Mạch cười, dù người ta đều nóilà chỉ có người không biết uống rượu mới pha vang với Sprite, nhưng biết làmthế nào, cô thích cảm giác nước có gas trong miệng.
“Hautbrionpha Sprite?”. Mép anh bồi giật giật, đúng là chà đạp tạo vật!
“Anh -nhiều - lời - quá!”. Gọi đồ ăn mà phải nhắc đi nhắc lại thế này sao? Trước kiađi với Lục Thiều Trì cô vẫn gọi thế, Sprite pha rượu vang, đến Lục Thiều Trìcòn bảo cô không biết thưởng thức!
“Saladrau, Hautbrion, Sprite. Vâng, xin cô vui lòng chờ!”. Anh bồi cuối cùng cũng xácnhận thực đơn Dĩ Mạch gọi.
Dĩ Mạchpha rượu vào cốc, nghe tiếng đàn piano du dương, thấy rất nhẹ nhõm. Người nghệsĩ piano này thật tài tình, đến cả người mù nhạc như cô cũng thẩm thấu được xúccảm trong bản nhạc, tiếng đàn nhẹ như bàn tay ấm áp xoa lên vết thương trongtim, khiến người ta chìm đắm trong say mê.
Trongtiếng đàn, Dĩ Mạch ăn ngon miệng hẳn lên, loáng một cái đã xử lý xong đĩasalad. Cô uống rượu vang, nấc một cái.
Anh bồinuốt nước bọt, có người uống vang đỏ như thế này sao! Vang là thứ phải thưởngthức từng ngụm nhỏ, nuốt chầm chậm, nhấm nháp mùi vị. Cô nàng này lại tu tì tìnhư uống nước ngọt, phí phạm qu
“Thưacô, bốn nghìn ba trăm tám tệ”.
Dĩ Mạchmơ hồ ngước mắt lên, vừa uống rượu vào, cô đã ngà ngà say rồi.
“Anhthấy tôi say tính bắt nạt hả? Bốn mươi tám tệ phải không? Tôi mới gọi có bấynhiêu thôi mà!”.
Mặt anhbồi tối sầm lại, cô nàng này định mượn rượu ăn quỵt đây.
“Thưacô, đây là hóa đơn của cô. Bốn nghìn ba trăm tám, cảm ơn”.
“Anhđừng hòng... lừa tôi”. Dĩ Mạch nhận lấy hóa đơn, lim dim mắt xem.
“Ở đâycó phải là viết thừa mấy con số không?”.
“Giácủa Hautbrion chính xác là bốn nghìn”. Anh bồi bắt đầu sốt ruột, đang nghĩkhông biết có nên gọi cảnh sát bắt cô nàng này không.
“Bốnnghìn! Sao, không phải bốn chục sao? Rượu nho thôi mà? Còn chẳng bằng nước nhoKhương Sư Phụ”. Dĩ Mạch mếu máo, Lục Thiều Trì chưa từng cho cô biết một chairượu vang lại đắt đến thế.
“Thưacô, lần sau xin cô nhớ đến hàng tạp hóa mua nước soda có vị nho thật rõ vào,loại hai tệ một hộp ấy. Tiết kiệm hơn Hautbrion pha Sprite của cô nhiều”.
“Tôicũng thấy thế, nhưng ở đây các anh không cho đem đồ uống vào kia mà”. Dĩ Mạchmặt mày ấm ức phản đối.
“Côdùng thẻ tín dụng hay trả tiền mặt đây?”.
Tôikhông trả có được không? Dĩ Mạch lầm bầm trong bụng. Một chai nước nho có cồnmà đòi những bốn nghìn, đúng là quân ăn cướp!
“Nàycô, xem ra chúng tôi đành phải nộp cô cho cảnh sát xử lý thôi!”.
Tiếngpiano bên cạnh có vẻ đến hồi cao trào, át cả tiếng anh bồi. Một loạt nốt thăngtrầm vang lên rồi lại trở về sự yên tĩnh vốn có.
Cả anhbồi lẫn Dĩ Mạch đều bị âm thanh đột nhiên vút lên này làm giật mình, họ đềungoái đầu nhìn người nhạc công.
Ngườichơi đàn ngẩng đầu lên từ chiếc đàn đen bóng, anh đứng dậy, từ vùng sáng tiếnđến chỗ Dĩ Mạch, vùng sáng lùi lại phía sau, bóng dáng anh dần rõ nét.
“Mìnhuống nhiều quá rồi”. Dĩ Mạch lẩm bẩm một mình, vì sao cô thấy người đàn ôngnày... giống Thiều Trì thế?
“Tiềnăn tối nay của cô đây cứ ghi cả vào hóa đơn của tôi”.
“Vâng,thưa anh Lục”.
NgheLục Thiều Trì nói thế, thái độ của anh bồi với Dĩ Mạch lập tức tỏ ra kính nể.Người giàu đúng là thừa tiền, như thế này không gọi là chà đạp tạo vật nữa màlà ăn chơi xa xỉ!
“Lục...Thiều Trì? Sao anh lại ở đây?”. Dĩ Mạch lắc lắc cái đầu đã mụ mị, nhất định làcô đang mơ.
“Anhvẫn luôn ở đây”. Thiều Trì đỡ lấy Dĩ Mạch đã say liêu xiêu, mỉm cười trước bộdạng ngơ ngẩn của cô.
“Chắcem say rồi”. Dĩ Mạch mím chặt môi, tựa vào người anh, “nhạc công sao lại biếnthành Thiều Trì được! Lục Thiều Trì, em phát hiện ra lúc say trông anh cựckỳ... đẹp trai”.
“Ừ, em say rồi”. Anh bế bổng cô lên,cô không kháng cự, nằm im trong lòng anh. Mặt cô đỏ lựng, khe khẽ thì thầm,liên tục phàn nàn anh không cho cô biết hóa ra rượu vang đắt thế. Lục Thiều Trìkhẽ cười, nếu anh không có ở đây thì chắc là cô ăn quỵt thật. An Dĩ Mạch, emđúng là cô gái ngốc nghếch. Sao anh có thể yên lòng để em lại một mình được?
Bộ dạngsay rượu của Dĩ Mạch rất xấu, uống vào là ăn nói huyên thuyên ngay. Hautbrionngấm rất lâu, trước cô mới chỉ đỏ mặt, giờ đã say bí tỉ. Lục Thiều Trì cắm cúibế cô lên phòng, còn cô không ngớt càu nhàu trong lòng anh. Cúi đầu nhìn bộdạng xộc xệch, nhăn nhúm của mình, Thiều Trì cười lúng túng, nhân viên phục vụhình như lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, cố nhịn cười, lễ độ dẫn họ lên phòng.
“MộHàn, sao anh lại đi Seoul? Sao lại cứ thế mà đi? Sao lại giúp Kim nước Gậy bắtnạt em?”. Dĩ Mạch túm lấy cổ áo của Lục Thiều Trì, líu ríu nói. Lục Thiều Trìđờ người ra, ánh mắt tối lại.
“Anhkhông phải là Vân Mộ Hàn”. Lục Thiều Trì lạnh nhạt chữa lại, Vân Mộ Hàn, anhlẩm bẩm lặp lại cái tên này, nét dịu dàng trong mắt vụt tắt.
“Anhkhông phải là Mộ Hàn thì là An Dĩ Mạch! Anh biết em là ai không? Em là đốc tờLù lừng danh đâyLục Thiều Trì chau mày, cô nàng này say đến mụ mị đầu óc rồi.
Dĩ Mạchthấy anh không đáp lời, cau mày trầm tư. Lúc sau cô lại nói: “An Dĩ Mạch, thếnày là không đúng, sao lại không nói gì? Đồ ngốc, mình thích ai cũng không rõ.Cứ nhìn thấy Mộ Hàn thì đau khổ, nhưng khi Thiều Trì đi rồi thì lại nhớ anh ấy,chỉ muốn bay đi Mỹ tìm anh ấy. Rõ ràng là yêu người ta rồi mà còn không thừanhận, đúng là đồ đại ngốc”.
LụcThiều Trì khe khẽ lắc đầu, cô gái trong lòng mặt đỏ bừng thì thà thì thầm, bắtchước giọng điệu của anh nói cứ như thật, làm anh dở khóc dở cười. Dĩ Mạchnghiêng đầu ngắm nghía anh, thấy anh mãi không nói gì, cô bực bội nhăn nhó.
“An DĩMạch, cô ngốc quá, tôi quyết định không yêu cô nữa, không ăn Trung Thu với cônữa. Nghe đây, đốc tờ Lù tôi không cần cô nữa”. Cô chu môi, chọc chọc ngón tayvào ngực Lục Thiều Trì, lè nhè từng câu từng chữ. Tiếng cô líu ríu lúc được lúcmất, nhưng Lục Thiều Trì nghe thấy rất rõ. Anh mỉm cười đầy ẩn ý. Anh không thểkhông thừa nhận, lời “bộc bạch” vừa rồi của Dĩ Mạch rất có hiệu lực với anh.
“Tôikhông cần các anh nữa, không cần ai nữa”. Dĩ Mạch bỗng rấm rứt khóc, rúc vàolòng Thiều Trì. Dần dần, tiếng thút thít càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cô chọnmột tư thế thoải mái, thiếp đi trong lòng anh.
Đêm rấtdài. Lục Thiều Trì không dám làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Dĩ Mạch, anh mộtmình đứng trước vách kính của khách sạn, đốt thuốc. Bỗng anh sực nhớ ra chuyệngì đó, quay đầu nhìn Dĩ Mạch đang ngủ say, dụi tắt điếu thuốc. Màn đêm bênngoài rộng mênh mang, gió đêm man mác xua tan những mệt mỏi trong anh.
Đâycũng là lần đầu tiên anh đến Nam Giang, thành phố này ít phát triển, so với VânTrạch thì tình hình kinh tế không được tốt, nhưng nơi này khơi gợi trong anh ýmuốn được sống tại đây. Anh gọi điện thoại về bệnh viện, nói với mẹ anh muốnlập phân viện ở Nam Giang. Mẹ anh không hề phản đối, thậm chí còn nói luôn yêntâm về anh.
Bầutrời đêm Nam Giang màu lam thẫm, như mẫu hoa văn chìm mà các cô gái trong nhữngbộ phim ngày xưa thêu trên áo xường xám, với màu sắc thâm trầm.
LụcThiều Trì ngẩng đầu nhìn nền trời đêm dịu dàng như lụa, trăng sáng giữa trời,màn đêm thuần khiết đến mức tịnh không thấy một ngôi sao nào. Ánh đèn của vòngquay lấp lánh từ phía xa xa, đây chính là khung cảnh mà cô vẫn mong đợi ư?
Ở bênkia đại dương anh cũng thường đứng này, đứng một mình trước cửa sổ, tay tráiđút túi, tay phải cầm tách cà phê không đường, ngắm bầu trời qua cửa kính trongsuốt của phòng thí nghiệm, cứ đứng thế cả đêm. Thời gian đó anh suốt ngày làmbạn với thuốc lá và cà phê, mất ngủ nhiều và mộng mị. Thí nghiệm thuốc mới thấtbại hết lần này đến lần khác, anh khóa mình trong phòng thí nghiệm và trở nênkhó tính. Anh không dám mở điện thoại di động, không dám lên mạng, thậm chíkhông dám ra ngoài phòng thí nghiệm hít thở không khí trong lành. Lục Thiều Trìlúc đó, yếu hèn và thảm hại.
Lúc rađi, anh mới phát hiện ra mình còn yêu Dĩ Mạch nhiều hơn anh vẫn tưởng. Vốn cứnghĩ là anh che chở cho cô, thực ra chính anh mới là người dựa dẫm vào cô. Nhữngngười biết quan hệ của họ đều cho rằng Dĩ Mạch may mắn có được anh, chỉ có mìnhanh mới hiểu, Thiều Trì anh vốn không xứng với Dĩ Mạch. Anh hiếu thắng vì chưatừng thất bại và cũng tuyệt đối không cho phép mình thất bại. Cho dù có giận dữđến đâu, anh cũng vẫn giữ nụ cười lịch lãm trên môi.
Anhghét thân phận của mình, gia đình danh giá như vậy, hoàn cảnh tuyệt vời nhưthế, khiến anh buộc phải khiêm nhường lễ phép, buộc phải ung dung tự tại mộtcách giả tạo. Còn nhớ hồi bé anh đánh nhau với bạn ở nhà trẻ, mẹ bị cô giáo gọiđến. Trước mặt cô giáo, mẹ thể hiện phẩm chất khiêm nhường thường có, lễ độ xinlỗi. Thấy nét khâm phục trong mắt cô giáo, anh cười gằn trong bụng. Về đến nhàmẹ thẳng tay tát anh một cái, nhắc anh nhớ rõ thân phận của mình, chớ thêm rắcrối cho mẹ ở bên ngoài.
Từ đóvề sau anh học được cách nhẫn nhịn, khống chế tình cảm trong lòng, bình thảnvới mọi sự. Một Lục Thiều Trì hoàn hảo đến mức lý tưởng trong mắt mọi người.Anh ghét con người giả tạo của mình, có lúc chính anh cũng không rõ, một khianh rời vai diễn thì mọi chuyện sẽ như thế nào.
Dĩ Mạchxuất hiện khiến anh nhận ra mình hóa ra cũng biết mở lòng, biết ghen tuông,biết tham lam, biết sợ hãi. Cảm thấy những xúc cảm đã bị đóng băng bao năm nayấm áp trở lại với mình, anh thấy mình đã trở thành một con người thật sự. LụcThiều Trì không hề hoàn hảo, để có được những thứ mình mong muốn, anh có thểgiấu đi mọi khuyết điểm, lừa gạt người khác và bản thân. Nhưng đúng lúc anh sắpđánh mất bản thân mình, thì An Dĩ Mạch đã xuất hiện trong thế giới của anh.
Yêu DĩMạch, với anh mà nói là một sự cứu rỗi.
Anhkhông muốn, cũng không thể buông tay.
Nếukhông phải vì mẹ nói bệnh viện có chuyện bắt anh về nước ngay, thì anh cũngkhông lên mạng và cũng không biết những chuyện xảy ra với Dĩ Mạch. Trên mạngđầy rẫy những bức ảnh Dĩ Mạch khoác balô kèm những lời lẽ bôi nhọ và rủa xảngập trời đất. Đám phóng viên đó nói anh và Dĩ Mạch trao đổi tình dục để lấytin tức, họ dùng những từ ngữ tàn độc nhất bôi đen sự trong sáng của cô. Anhkhông dám tưởng tượng, với những lời lẽ lăng mạ đó Dĩ Mạch sẽ đau khổ đến đâu.Sao anh có thể để cô lại một mình ở Vân Trạch như thế? Đúng lúc cô cần nhất thìanh lại không có mặt ở bên cô. Những lời chỉ trích và sỉ nhục mà cô phải đốimặt không phải là thứ mà một cô gái trẻ có thể chịu đựng được.
Khi anhmở điện thoại, thì chỉ toàn tin nhắn của Dĩ Mạch. Giọng cô mỗi lúc càng thêmbuồn bã hơn, tuyệt vọng hơn. Anh thấy hận mình, sao lại ngu ngốc đến thế, saolại vô tình đẩy cô ra xa đến thế.
Anh baysuốt đêm mới về đến Vân Trạch, trông thấy cô bước ra từ khách sạn, khẽ quay đầunhìn về phía sau, cô cắn môi, hơi cúi đầu xuống, trong mắt là sự hụt hẫng khôngthể che giấu. Anh chưa từng thấy cô như thế, ủ dột như kẻ mất hồn.
Trênchuyến bay đến Nam Giang, anh ngồi ngay sau cô, thậm chí anh còn thấy rõ côhiếu kỳ ngắm mây bên ngoài cửa sổ. Xuống máy bay, cô chạy qua chạy lại quanhsân bay mới của Nam Giang, hoạt bát như một đứa trẻ.
Anhkhông muốn làm phiền Dĩ Mạch lúc này. Không có Vân Mộ Hàn, không có Lục ThiềuTrì, cô đang hạnh phúc vì bản thân mình.
Thấy côđùa với trẻ nhỏ, bắt chuyện với người già, anh không nỡ làm kinh động, chỉ sợmình xuất hiện sẽ phá hỏng cảnh yên bình đẹp đẽ đó.
Cho đếnkhi thấy cô ném điện thoại xuống nước, hét to tên anh trên vòng quay, anh mớisực hiểu ra, cứ loanh quanh như thế cũng là một cách làm tổn thương cô.
Khôngtừ thủ đoạn cũng được, đục nước béo cò cũng được, Lục Thiều Trì anh cũng khôngphải là chính nhân quân tử gì. Anh quyết không thể bỏ qua cơ hội này, giữ côlại mãi mãi bên mình.
Dĩ Mạch trở người trên giường, cô đãngủ say, không hay biết ánh mắt sâu thẳm phía sau.
Khitỉnh dậy trời đã sáng, Dĩ Mạch thấy đầu nặng như đổ chì.
Cônghiêng người, ánh mắt dừng lại trên vách kính trước giường.
Bênngoài, những tia mặt trời le lói vươn ra sau tầng mây, mây hồng từng đám lớnkhảm lên nền trời xanh ngắt, giống như những chiếc ẹo bông cô ăn hồi còn bé,hấp dẫn nhất là trên trời còn có mấy cánh diều bay lượn trong gió. Phong cảnh ởđây thật dễ lay động lòng người, chỉ có vòng quay ở bờ sông giờ đang tắm mìnhtrong nắng sớm, yên lặng bình thản, không quay những vòng quay nhịp nhàng nhưtối qua nữa.
Đây làđâu?
Dĩ Mạchnằm thẳng lại, chiếc giường này thật dễ chịu. Cô nhìn ngó căn phòng, cố gắngnhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm qua.
Hôm quacô chờ cả ngày mà vẫn không thấy Lục Thiều Trì. Thế là một mình ra bờ sông đivòng quay, sau đó cô đi ăn tối, ăn gì thì không nhớ nữa. Tóm lại, lúc tỉnh giấcthì cô đã ở trong căn phòng tuyệt đẹp này rồi.
Mìnhqua đêm ở đây à? Mấy giờ rồi? Cô đưa tay mò tìm điện thoại, cô có thói quen xấulà thường đặt điện thoại ở cạnh đầu. Lục Thiều Trì đã nhắc cô rất nhiều lần,bức xạ của điện thoại không tốt cho sức khỏe, nhưng cô vẫn không quen để điệnthoại ra xa tầm với.
A, điệnthoại đâu rồi? Dĩ Mạch mò mãi không thấy đâu, chẳng lẽ điện thoại bị trộm mấtrồi sao? Cô vất vả ngồi dậy, cố nhớ lại những chuyện kỳ quặc đã xảy ra.
“Thôichết!”. Mắt cô bỗng sáng rực lên, điện thoại đã bị mình thẳng tay ném xuốngnước!
“ThiềuTrì chết tiệt!”. Dĩ Mạch đấm xuống giường, sao mình lại tức giận ném điện thoạiđi chứ? Dù là máy đời cũ thì giờ cô đang thất nghiệp, thắt lưng buộc bụng mớilà thượng sách. Đốc tờ Lù đáng ghét! Hại cô mất điện thoại rồi!
Cô cắnmôi, mặt hầm hầm ngồi thừ ra trên giường. Bỗng nhiên, một hồi chuông điện thoạihối hả reo lên.
“Xinchào quý khách, hiện đang là giờ ăn sáng, mời quý khách đến nhà hàng Sofiteldùng bữa”. Giọng nói của cô gái trực tổng đài hay như một khúc nhạc dân giandịu êm.
“Được”.Dĩ Mạch chẳng hiểu gì gật bừa, cũng được đấy, còn chuẩn bị cả bữa sáng. Gượmđã, dùng bữa gì? Chẳng lẽ cô đang ở khách sạn? Cô mau chóng quay đầu, mắt quétqua đồ nội thất trong phòng mấy lần, Hướng dẫn phụcvụ? Trời đất ơi! Cô ngủ lại ở khách sạn Sofitel rồi!
Dĩ Mạchtrong nháy mắt trở nên tỉnh rụi, đầu óc cũng rõ ràng ra nhiều. Cuối cùng côcũng nhớ ra hôm qua mình đã ăn tối ở Sofitel, còn gọi chai rượu vang gì đó uốngcùng Sprite, đâu như cậu bồi bàn có nói rượu đó giá hơn bốn nghìn. Lúc đó cô đãsay rồi, còn mơ mơ hồ hồ nhìn người nghệ sĩ đánh đàn piano thành Thiều Trì. Sauđó... sau đó đúng là không nhớ gì nữa. Không lẽ... hôm qua cô say quá nên ởluôn phòng khách sạn? Không lẽ cô tiêu hết tiền trong thẻ rồi?
Đây làtrò đùa quái gở nào thế này!
Đúng làcô thất nghiệp, nhưng cô không định xả giận bằng cách tiêu nhẵn số tiền trongthẻ ngân hàng.
Dĩ Mạchthận trọng nhấc máy, ấn số lễ tân.
“Alô,chào cô. Xin hỏi phòng của tôi bao nhiêu tiền một đêm?”. Giọng của Dĩ Mạch hơirun run.
“Để tôixem cho quý khách. Thưa quý khách, quý khách ở phòng ngắm toàn cảnh sông giáhai nghìn bảy trăm tệ một đêm”.
“Hainghìn bảy trăm!”. Dĩ Mạch hét lạc cả giọng, nếu giờ cô đi năn nỉ thuyết phục lễtân rằng mình uống say không biết gì thì liệu có bị người ta ném ra ngoài khôngnhỉ?
“Quýkhách là khách VIP của khách sạn, nên sẽ được khuyến mãi năm mươi phần trăm”.Lời cô nhân viên lễ tân thay đổi phần nào tình thế tuyệt vọng của cô.
“Ừm, đỡđược một nghìn. Khoan đã, tôi thành VIP lúc nào thế? Tôi mới đến đây lần đầutiên cơ mà!”. Đây chắc chắn là lần đầu cô đặt chân đến Nam Giang! Thường ngàycó đánh chết cô cũng không vào loại khách sạn đốt tiền thế này! VIP, đãi ngộ đóđến kiếp nào mới có được chứ?
“Thưaphu nhân, dù chị không phải là VIP nhưng chồng chị là khách VIP ở đây”. Giọngcô gái vẫn lịch sự như cũ.
“Phunhân? Chồng?”. Dĩ Mạch lắp bắp.
“Có vấnđề gì không ạ?”. Cô gái ngạc nhiên hỏi lại.
“Rất cóvấn đề”. Dĩ Mạch cúp máy đánh cộp, cô cảnh giác nghe ngóng, có tiếng nước chảytrong nhà vệ sinh! Có người đang tắm trong đó!
Chẳnglẽ cô bị ai đó đưa vào khách sạn rồi?
Nếu côkhông thức giấc đúng lúc thì kẻ đó rất có thể sẽ đánh bài chuồn để cô ở lạigánh tiền phòng mất.
Sao chỉtrong một đêm mà cô đã trở thành đứa con gái đáng thương, xui xẻo, mất tình mấttiền thế này.
Dĩ Mạchđưa tay kéo chăn ra, nheo mắt nhìn mình.
Á! Côthay đồ ngủ rồi! Trên người cô là bộ đồ ngủ màu hồng có viền ren dễ thương, inhình mèo Kitty.
Dĩ Mạchrối bời cào tóc, thở hắt ra nặng nhọc.
Con dêgià này đúng là đồ biến thái khốn kiếp! Cô muốn khóc mà không được, trong timnhư có đống lửa bùng bùng thiêu đốt.
Nếu bâygiờ mà có dao trong tay thì cô đã thiến con dê già để trả thù cho tâm hồn bịthương của cô.
Nhưnglạ thật, không phải là lần đầu tiên thì sẽ rất đau sao? Sao cô không cảm thấygì khác thường hết? Chẳng lẽ rượu làm cô mất hết cảm giác rồi sao?
May màkhông có cảm giác gì, nếu không thì đúng là ghê tởm như nuốt phải ruồi!
“Dingdoong!”. Chuông cửa kêu rất không đúng lúc.
“Phunhân, quần áo của chồng phu nhân đã là xong”. Nhân viên phục vụ lễ phép đưa mộtbộ âu phục đến.
“Cứ đểđó, cô đi được rồi, lát nữa nghe thấy tiếng động gì cũng chớ để tâm nhé!”. DĩMạch hầm hầm nhận bộ quần áo, cô nhân viên phục vụ bị vẻ hung hãn của cô làmcho phát hoảng, gật đầu lia lịa.
Cô liếcnhìn bộ đồ trong tay, là Armani!
Đúng làbọn nhà giàu hủ bại! Bọn đàn ông lắm tiền lăng nhăng!
Dù ởVân Trạch những cô gái cỡ tuổi cô có rất nhiều người thích trải qua tình mộtđêm, nghe nói đám người đó toàn là đại gia, doanh nhân thành đạt, nhưng cô lấylàm tự hào vì vẫn giữ được mình! Giờ bị gã đàn ông vô liêm sỉ đang tắm kiachiếm đoạt mất rồi! Chết tiệt, An Dĩ Mạch cô khó khăn lắm mới hồi sinh lạiđược, thế mà cuộc sống mới chớm tốt đẹp đã bị phá hỏng là sao?!
Dĩ Mạchtức tối hình dung xem gã đó trông ra làm sao!
Hìnhảnh một gã trung niên béo phị, hói đầu đê tiện ám trong đầu cô.
Cô runbắn lên.
Kinhtởm quá.
Chếttiệt! Đồ khốn! Ta đây quyết liều mạng với ngươi.
Dĩ Mạchnhấc lọ hoa trên bàn lên, đứng sẵn trước cửa nhà tắm.
Thấy nắmđấm cửa vừa nhúc nhích, Dĩ Mạch dùng hết sức lực đập lọ hoa vào cái bóng đenđen trước mặt.
“Bốp!”.
Khôngđể cho “hắn ta” kịp chống cự, cô vội lao vào nhà tắm, cầm lọ hoa nện tới tấp.
“Tađánh chết ngươi!”.
“Để xemngươi có chết không!”.
“Đồ lừađảo! Đồ đê tiện! Đồ đàn ông vô liêm sỉ ghê tởm!”.
Ngườiđàn ông trước mặt kêu mấy tiếng, hoàn toàn không hề có ý định chống trả.
Dĩ Mạchcàng đánh càng hăng, điên cuồng thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
“Chếtđi!”.
Sau mộthồi đánh đấm quyết liệt, cô thở hồng hộc vì mệt. Đến khi cô tựa vào tường nghỉmột lát thì bỗng nhận ra người đàn ông này có vẻ quen quen.
“Anhlà...”.
Cô cònchưa hỏi hết câu thì người đàn ông trước mặt đã nghiêng đầu, lộ ra khuôn mặtvới những đường nét hoàn hảo.
“ThiềuTrì!”.
“Choang!”.Dĩ Mạch kinh ngạc làm rơi bình hoa ở phía sau. Chuyện này còn khủng khiếp hơncả chuyện thất thân! Sao cô lại đánh Lục Thiều Trì ra nông nỗi này cơ chứ?!
“ThiềuTrì, anh có sao không? Đừng dọa em!”.
“Cái đồchết băm chết vằm nào lấy bình hoa đánh anh?”. Lục Thiều Trì khẽ rên lên, giọngnói thều thào, đứt quãng.
“A...cái đồ chết băm chết vằm đó trèo qua cửa sổ trốn rồi!”. Dĩ Mạch nuốt nước bọt,Lục Thiều Trì mà cũng biết chửi bậy s thôi chết, nhất định là bị mình đánh đếnmất trí nhớ rồi.
“ThiềuTrì, anh có sao không?”.
“Anhtất nhiên là không sao rồi, trước đây có lần anh đánh nhau với cả một đám dađen to như gấu ở New York còn không làm sao, làm gì có chuyện bị một cái bìnhhoa đánh chết được?”. Lục Thiều Trì ngẩng đầu nhìn Dĩ Mạch, khẽ cười. Một ngườiđàn ông máu đầy đầu cười với bạn bảo không sao, đây là chuyện rất đáng sợ!
“Cái gìmà đánh nhau với người da đen? Thiều Trì sao anh lại đi đánh nhau với người dađen được?!”. Xem ra đúng là anh bị mất trí rồi, Dĩ Mạch khóc ròng, cô không cốý. Làm sao mà cô biết được người trong nhà tắm lại là đốc tờ Lù chứ?
“Em gọixe cấp cứu đã!”. Sau một hồi đờ người ra, Dĩ Mạch cuối cùng cũng sực nhớ đếnviệc gọi bác sĩ. Khi cô vội vàng đứng dậy, anh đã nhanh tay kéo cô vào lòng.
“Đừng...”.Lục Thiều Trì kéo cô lại, cả thân người cúi về phía cô.
“Anhkhông muốn đến bệnh viện, anh cũng không muốn gặp bác sĩ”.
“Thếanh muốn thế nào? Anh đang chảy máu kìa!”. Cứ thế này thì Dĩ Mạch sợ mình sẽkhóc thật mất, cô đã làm cái gì thế này!
“Anh muốnem ở đây với anh, không đi đâu hết”. Thiều Trì tựa người vào Dĩ Mạch, trong lúcgiằng co, chiếc áo choàng tắm của anh bị kéo lệch một bên, Dĩ Mạch chạm tay vàongực anh, hơi nóng ở lòng bàn tay khiến cô vội vàng rụt tay lại.
“Được,em không đi đâu hết, em ở đây với anh”. Dĩ Mạch trong lòng áy náy, hoàn toànvâng lời Thiều Trì.
ĐỡThiều Trì lên giường xong, cô ngồi bên giường xem xét vết thương của anh. Tránbị trợt một mảng da, còn những chỗ khác không thấy thương tích gì. Thế này càngđáng sợ, không khéo anh bị nội thương mất.
ThiềuTrì trông cô cau mày khổ sở vì lo lắng thì cười thầm trong bụng. Anh là bác sĩ,tất nhiên biết anh chỉ bị thương bên ngoài, không có gì nghiêm trọng cả. Sựchống cự của cô nhóc này đúng là kinh khủng, nếu không phải vì anh biết mấyngón võ tự vệ, thì chắc đã bị cô đánh cho chấn thương sọ não rồi.
Khôngcần phải nghĩ cũng biết cô hiểu lầm chuyện gì, nghĩ đến đây, Lục Thiều Trì bấtgiác mỉm cười
Dĩ Mạchnhìn thấy Thiều Trì cười một mình thì hết hồn hết vía. Mái tóc anh vừa gội vẫncòn đọng nước, thân hình khỏe mạnh lộ ra trong chiếc áo choàng tắm bị phanh mộtnửa. Không có đôi kính gọng vàng, ánh mắt anh trông càng sâu thẳm, cô chìm đắmtrong ánh mắt mênh mang đó.
Dĩ Mạchđỏ mặt, không nhìn anh nữa.
“Saoanh lại ở đây?”. Dĩ Mạch cúi đầu xuống rất thấp.
“Khôngphải em nhắn tin gọi anh đến à?”. Thấy điệu bộ ngượng nghịu của cô, nụ cười củaLục Thiều Trì càng lúc càng rõ trong đáy mắt.
“Ừnhỉ!”. Dĩ Mạch ngớ ngẩn đáp lại.
“Thếsao anh lại ở cùng phòng với em?”. Khi hỏi câu này, Dĩ Mạch thấy hồi hộp. Họchưa làm chuyện gì chứ? Lục Thiều Trì là người đàng hoàng, ở với anh chắc làcũng không sao.
“Chínhem bảo anh ở lại mà?”. Lục Thiều Trì bỗng ngồi thẳng dậy, sáp mặt về phía DĩMạch, khẽ nói. Giọng nói của anh trầm trầm quyến rũ, hơi thở ấm áp nồng nàn phảvào tai cô đầy gợi cảm, ... khả nghi quá.
“Em...em bảo anh ở lại?”. Dĩ Mạch băn khoăn sờ đầu.
“Chuyệnhôm qua em không nhớ gì hết thật à? Em bảo anh đừng đi mà”. Giọng nói của LụcThiều Trì phảng phất chút thất vọng, một thoáng tổn thương thoảng qua trên mặt.
Trời!Dĩ Mạch bỗng thót tim.
Cô quênmất chuyện gì nhỉ?
Đúng làcô không nhớ gì hết.
Vì saoLục Thiều Trì lại có vẻ thất vọng như thế?
Vì saotrông anh lại buồn bã thế?
Vì saocô thấy có lỗi như mình mới là kẻ đáng bị đánh một trận?
An DĩMạch, sao ngươi lại đáng thương thế này!