Mây Trên Đồng Bay Mãi

Chương 17: Mưa núi



Cô đã qua thời kỳ ủbệnh, một khi đã phát thì sẽ lên cơn liên tục cho đến chết. Đúng là tình tiếtphim Hàn nhảm nhí, chỉ có điều đáng tiếc là cô không may mắn như những nhân vậtnữ chính.


Biếtmình mắc bệnh tim hiếm gặp, lúc nào cũng có thể không tỉnh lại, cảm giác đó lànhư thế nào? Nếu cái chết lúc nào cũng treo lơ lửng trên đầu thì cuộc đời củangười đó còn gì đáng sợ hơn nữa? Mỗi lần xé một tờ lịch trên tường, Dĩ Mạch lạithấy sợ hãi với cuộc sống chẳngcòn bao nhiêu của mình. Sáu năm trở lại đây, cô sống hết mình vì với cô ngàynào cũng có thể là ngày cuối cùng trong đời, vậy nên cần phải vui vẻ hơn, mạnhmẽ hơn, và sống đúng với bản thân mình.

Sáu nămvề trước, mẹ bệnh nặng qua đời, bố nhảy lầu tự sát, Mộ Hàn lên máy bay sang HànQuốc, bỏ mặc cô bơ vơ giữa nỗi đau khôn cùng. Sáu năm về trước, Dĩ Mạch thơngây của ngày xưa đã chết.

Tim đaubuốt, hơi thở bị bóp nghẹt trong lồng ngực.

Tráitim nhỏ nhoi của Dĩ Mạch giờ chỉ còn đập những nhịp đập yếu ớt, phập phù. Nhưngđiều quan trọng hơn cả là sinh mạng của cô sẽ ra đi vĩnh viễn khi trái tim củacô không còn đủ sức để hoạt động. Bác sĩ nói cô đã qua thời kỳ ủ bệnh, một khiđã phát thì sẽ lên cơn liên tục cho đến khi chết. Đúng là tình tiết phim Hànnhảm nhí, chỉ có điều đáng tiếc là cô không may mắn như những nhân vật nữ

Nhưngcô không cam lòng.

Bố côđã từ bỏ mạng sống của mình nhưng cô thì không thể. Trong bộ phim Hoaoải hương có câu rằng “Chỉ cần có lòng tin thì kỳ tích sẽ xuấthiện”. Nhưng trên đời này có kỳ tích thật ư?

Đây làlần thứ bao nhiêu cô nằm trong phòng bệnh rồi? Tường màu xanh lá nhạt, quần áokẻ lam nhạt, ga trải giường trắng như tuyết, cô y tá mặc váy hồng đi đi lạilại, tất cả vẫn không có gì thay đổi. Vẫn là khung cảnh cô đã nhìn thấy vào cáiđêm cô tỉnh dậy sáu năm trước.

Khungcảnh quen thuộc, tiếng nói cười quen thuộc, nhưng anh đã lạnh lùng bỏ đi. Đạihọc F, bến sông, Quân Duyệt... hóa ra quay đi quay lại, cô vẫn đang đi lại trêncon đường cũ. Chỉ là lần này cô đi một mình, cô còn có thể bước cùng ai?

An DĩMạch, sáu năm rồi, ngươi đúng là không tiến bộ gì hết. Dĩ Mạch tự cười nhạotrong lòng.

“Cháukhông tiêm, cháu ghét bác sĩ, hu hu...”.

Thằngbé ở cùng phòng khóc ầm ĩ, khiến các cô y tá cuống quýt dỗ dành, Dĩ Mạch vốnđịnh chợp mắt một lúc nhưng ồn quá ngủ không được. Cô ngồi dậy đi về phía thằngbé.

“Nàynhóc, em đã xem ảo thuật bao giờ chưa? Chị dạy em nhé?”. Dĩ Mạch cúi xuốngtrước thằng bé, lấy PSP trong túi ra.

“Đây làcái gì?”.

“Cáihộp ma thuật, nó có thể biến bất cứ thứ gì em thích. Em thích nghe nhạc haychơi trò chơi? Hay thích xem phim hoạt hình?”. Dĩ Mạch vung vẩy cái PSP trongtay.

“Chịơi, cái này chơi gì cũng được thật ạ?”. Thằng bé tròn mắt xem Dĩ Mạch chơi đuaxe, trong nháy mắt quên bẵng mất nỗi sợ tiêm.

“Nếu emchịu ngoan ngoãn để các bác sĩ tiêm thì chị sẽ cho em mượn chơi, đồng ýkhông?”. Dĩ Mạch đứng dậy vỗ vỗ lên đầu thằng bé. Quay đầu lại thì thấy Trần SởDương đang mỉm cười, đứng tựa cửa.

“Nó cònbé thế mà em đã cho nó chơi điện tử à, An Dĩ Mạch, một mình em ham chơi khôngđủ sao, giờ lại còn đầu độc cả mầm non đất nước. A, em là bệnh nhân kiểu gì thếhả? Sao cấu anh đau thế?”. Trần Sở Dương chưa kịp lên lớp xong thì đã kêu la ầm

“Dạ thưabác sĩ Trần, chính anh mới là người đầu độc mầm non đất nước đấy chứ. Lúc emvào phòng cấp cứu, anh liên tục cho sốc điện như thế, em không bị anh hành đếnchết là phúc bảy mươi đời rồi”. Dĩ Mạch lườm nguýt đầy vẻ bất mãn.

“Cáicon bé này, đối xử với ân nhân cứu mạng như thế đấy à! Phải rồi, nếu em thấynằm đây ồn quá thì anh sẽ chuyển em đến phòng đơn”.

“Khôngđược, Thiều Trì không có ở đây, không có người trả viện phí thì tiết kiệm đượcbao nhiêu hay bấy nhiêu. Em thấy thằng bé này đáng thương lắm, chả ai đến thămnom nó cả”.

“Nó mồcôi mà, bố mẹ nó qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Thằng bé này vừa rađời đã có vấn đề về tim, tâm thất phải bị chia làm hai khoang, lại còn bị hẹpđộng mạch phổi. Nếu không mổ thì có khi nó không sống quá ba tuổi đâu”. Trần SởDương thở dài, Dĩ Mạch ngồi bên cũng lặng người.

“Nó rấtgiống em, cũng không biết mình còn sống được bao lâu nữa. Anh có tin trên đờicó kỳ tích không?”.

“Em dỗđược nó cũng đã là kỳ tích rồi”. Trần Sở Dương giơ ngón tay cái.

“ThiềuTrì đã từng nói với em, bác sĩ là những người tạo ra những điều kỳ diệu. Anh ấynghĩ rằng chỉ cần con người ta có lòng tin thì nhất định sẽ có kỳ tích. Em tinthằng bé này không những sống được đến ba tuổi mà còn sống đến già ấy chứ. Emcũng thường nói với mình, An Dĩ Mạch, ngươi phải cố lên, cố đến khi y học tiếnbộ, cố đến khi kỳ tích xuất hiện, thực ra được đến giờ cũng là kỳ tích rồi”.

“Phải,y học có rất nhiều kỳ tích. Bên khoa tim mạch cũng sẽ sớm tổ chức mổ cho nóthôi. Chỉ cần nối hai khoang tâm thất lại, cắt bỏ cơ tim dị dạng đi, nong độngmạch phổi cho rộng ra, thì nó có thể sống như những trẻ bình thường khác, cókhi sống đến trăm tuổi ấy chứ”. Trần Sở Dương cười, Dĩ Mạch là cô gái lạc quannhất anh từng gặp, cũng là “kỳ tích” lớn nhất mà anh từng thấy suốt thời gianlàm bác sĩ.

“Phảirồi, anh đến tìm em có việc gì?”. Phòng cấp cứu mọi ngày rất bận, Trần Sở Dươngthường không đến phòng bệnh tìm cô giờ này.

“Khôngcó gì, trông em thế này anh rất yên tâm, em chưa đọc báo hôm nay à?”. Trần Sở Dươngdò hỏi.

“Chưa,hôm nay em nằm đây suốt, có tin g

“Thìvẫn là mấy cái tin lá cải bình thường. Anh chỉ muốn nhắc em, em không khỏe thìchớ lo đi làm”.

Thái độcủa Trần Sở Dương làm cho Dĩ Mạch sinh nghi, việc cô làm náo loạn cuộc họp báokhông có lý gì anh không biết. Nhưng dạo này anh không hỏi cô một tiếng nào, màhôm đó anh cũng đã nhìn thấy điệu bộ thân mật của cô với Vân Mộ Hàn, chẳng lẽanh không hề tò mò quan hệ của họ sao? Mấy ngày nay cô không đọc báo, cũngkhông biết rốt cuộc thì cuộc họp báo của Kim Eun Chae kết thúc ra sao. Nghĩ đếnđây, Dĩ Mạch cắn môi, đi thẳng xuống khu nhà, tiến về phía sạp báo ở cổng bệnhviện.

Ông giàbán báo lom lom ngó Dĩ Mạch hồi lâu, khiến cô thấy khó chịu. Cô chỉ đi mua cuốntạp chí thôi mà, có cần phải nhìn cô như quái vật thế không?

“Cônày, cô họ An phải không?”. Ông già bán báo cười ý nhị.

“Sao ạ?Bác biết cháu ạ?”. An Dĩ Mạch cô nổi tiếng đến thế ở bệnh viện này sao?

“Cháurất thân với bác sĩ ở đây mà”. Ông già cười đầy ẩn ý, Dĩ Mạch thì chẳng hiểuđầu đuôi ra làm sao.

“Cáccậu bác sĩ ở đây cũng thường đến mua báo của bác, trông rất nghiêm chỉnh thếmà... hà hà... mà bác trông cháu cũng khá, sao lại...”.

Khônghiểu chuyện gì, Dĩ Mạch vội cầm tờ báo định rời đi, mấy cô y tá đi ngược chiềucũng nhìn nhìn ngó ngó cô, sau đó xì xào bàn tán rôm rả. Dĩ Mạch băn khoăn,những người mình gặp hôm nay đều thật kỳ lạ.

“Chínhlà cô ta! Thật không biết xấu hổ! Ở phòng bệnh trên tầng đấy!”. Vào đến cửa ravào, lại có mấy bệnh nhân đi qua nhìn cô đầy vẻ tò mò.

Dĩ Mạchgãi đầu, đám người này sao kỳ quặc thế nhỉ? Chẳng lẽ cô đi nhầm sang khoa tâmthần?

Trở vềphòng bệnh, nghĩ đến ánh mắt kỳ quặc của mọi người vừa rồi, Dĩ Mạch càng lúccàng thấy lạ. Mọi người thật là vớ vẩn, cô lắc đầu, mở tạp chí ra xem.

Nhàbáo xinh đẹp và quan hệ tình ái ở bệnh viện ngaytrang đầu tiên, dòng tít to tướng đập ngay vào mắt cô.

Nhàbáo nữ xinh đẹp An Dĩ Mạch đã dùng thủ đoạn để moi tin.

Lãnhđạo Bệnh viện Nhân Tâm có quan hệ tình ái với nhà báo nữ.

Nhânphẩm của phóng viên giải trí một lần nữa bị nghi ngờ.

Nhiềutờ báo giải trí yêu cầu trừng phạt phóng viên An Dĩ Mạch.

Dĩ Mạchbuông tay, tờ tạp chí rơi xuống đất. Ảnh cô cãi nhau với Mộ Hàn và ảnh cô vớiThiều Trì đều bị đưa lên vị trí thu hút nhất. Rốt cuộc thì cô bị đám phóng viênnày xâu xé từ lúc nào?

“Trongbuổi họp báo, ca sĩ Kim Eun Chae đã bình tĩnh thừa nhận chuyện có thai với báochí, An Dĩ Mạch thấy chuyện lộ tẩy định ra tay phá hỏng cuộc họp báo, đôi covới Vân Mộ Hàn chồng chưa cưới của Kim Eun Chae, sau đó mượn cớ bị bệnh, trốntrong sự che đậy của Bệnh viện Nhân Tâm”.

“Tổngbiên tập báo Vân Trạch đô thị nói rõ, cô chưatừng bảo phóng viên dùng các thủ đoạn không đẹp để moi tin, hành vi của An DĩMạch hoàn toàn là hành vi cá nhân”.

“KimEun Chae cho biết, cô không cho rằng An Dĩ Mạch dùng quan hệ tình ái để moitin, nhưng việc quản lý ở bệnh viện đúng là có khiếm khuyết, cô tuyên bố sẽkhiếu kiện bệnh viện ra pháp luật”.

...

Dĩ Mạchđặt tạp chí lên bàn, bỗng thấy trên điện thoại có một tin nhắn chưa xem.

Côkhông cần đến tòa soạn làm gì nữa.

Đọcxong mẩu tin nhắn này, Dĩ Mạch cười khẩy.

Đángngạc nhiên là cô không hề thấy hẫng hụt. Cả buổi sáng nay, cô thấy mình trở nênvô cảm. Người yêu cũ đính hôn với người khác, bản thân thì bị sa thải dù khônglàm gì sai cả. Dĩ Mạch thấy mình giống chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ biết rõlà đã chậm mấy vòng mà vẫn cố tích tắc quay đều.

Nhữngngày tiếp theo, cuộc sống của Dĩ Mạch có vẻ ổn hơn. Cô rất tích cực phối hợpvới bác sĩ khám bệnh, ngoan ngoãn tiêm và uống thuốc đều đặn, không phàn nànnửa câu. Buổi sáng, cô đi dạo trong khuôn viên bệnh viện, tiện thể mua mấy tờbáo để đọc. Thỉnh thoảng vẫn có người liếc nhìn cô, nhưng cô làm như không haybiết gì.

M giảitrí của các tờ báo mấy ngày nay đều đưa tin về tình yêu cổ tích của Kim EunChae và Vân Mộ Hàn. Ở mãi trong phòng cũng chán, Dĩ Mạch cũng thường xem xembáo giới tung hô họ thế nào. Ngòi bút của đám phóng viên này thật lành nghề,vung bút một lúc đã trở thành câu chuyện của một thiếu nữ nghèo yêu ca hát vàmột chàng lãng tử, hai con người cùng chung một tâm hồn ấy đã vươn lên thựchiện ước mơ của mình, một sớm mai, nàng Lọ Lem trở thành công chúa và sắp sửakết hôn với chàng hoàng tử. Dĩ Mạch thấy buồn cười, không phải là cô không tinvào tình yêu, chỉ là cô không tin trên đời này còn có chuyện cổ tích nữa.

Dĩ Mạchbình tĩnh như vậy khiến Trần Sở Dương thấy thấp thỏm không yên. Thường đám congái có ấm ức gì là lại làm loạn cả lên, thế mà cô nhóc này vẫn bình chân nhưvại là sao? Lục Thiều Trì không có ở Vân Trạch, Trần Sở Dương mỗi ngày đều lolắng bất an, lúc lúc lại đi xem tình hình Dĩ Mạch, anh sợ cô bé này có ngàynghĩ quẩn làm chuyện gì ngốc nghếch thì xong.

“DĩMạch, báo có hay không?”. Dường như hôm nào anh đến, Dĩ Mạch cũng đang xem báo.Không tìm được chuyện gì hay hơn để nói, Trần Sở Dương chỉ biết hỏi câu hỏi đếnmình còn thấy ngớ ngẩn.

“À,chán lắm”. Câu trả lời của Dĩ Mạch làm cho Trần Sở Dương đứng không vững.

“Chánthì em còn xem làm gì?!”.

“Emđang tìm việc”. Dĩ Mạch ngẩng đầu, những ngày này trông cô gầy đi nhiều. Cô giơtờ báo đầy vết khoanh ra trước mặt Trần Sở Dương.

“Em bắtđầu đi tìm việc rồi à? Em...”. Em cũng tỏ ra thản nhiên quá đấy. Trần Sở Dươngnuốt lời định nói ra, quá thản nhiên lại chính là cái bất thường lớn nhất.

“Nhậtbáo Vân Trạch năm naycó một đợt tuyển dụng lớn, em định thử lần nữa xem sao”. Dĩ Mạch cẩn thận cầmbút khoanh một vòng lên trên tờ báo.

“Sao,em vừa bị họ đuổi việc, giờ còn muốn quay lại à?”. Có phải con bé tức quá hóangớ ngẩn rồi không? Hay là nó có lý do gì khác?

“Embiết báo chí đã viết như thế thì em khó mà trụ được ở nghề này nữa. Giờ em đãmang tiếng xấu, tìm việc khác chưa chắc đã được. Nhưng còn một tia hy vọng emcũng sẽ không bỏ cuộc”.

“Anhthật không hiểu, làm paparazzi có gì hay? Dĩ Mạch, anh biết em không cam lòngnhưng hiện giờ điều em cần nhất là

“Anhkhông hiểu được đâu, việc làm phóng viên rất quan trọng với em”. Không ai hiểuđược, nhật báo Vân Trạch có ýnghĩa thế nào đối với cô.

“Quantrọng ư? Có phải vì tòa soạn có thể phỏng vấn Vân Mộ Hàn bất cứ lúc nào, lúcnào em cũng có thể gặp được anh ta phải không? Lần trước ở bệnh viện anh ta ômem, anh đã thấy không ổn, em chú tâm đến Kim Eun Chae là vì anh ta phải không?Giờ dầu sao phóng viên cũng đã đẩy tất cả trách nhiệm cho bệnh viện rồi. Embiết đám phóng viên đó viết về Thiều Trì như thế nào không? Vân Mộ Hàn ngoàitiền ra thì cho em được gì nữa? Em như thế này có phải với Thiều Trì không?”.Trần Sở Dương thấy bộ dạng lãnh đạm của Dĩ Mạch thì tức quá nên mới nói. DĩMạch bị cơn giận bất chợt của anh làm giật mình.

“Bác sĩTrần, anh có thấy mình nhiều chuyện quá không?”. Hóa ra trong mắt tất cả mọingười, cô là kẻ lăng loàn, cái gì cũng dám làm. Người hiểu sẽ tin cô, từ trướcđến nay cô không bao giờ muốn giải thích.

“Cứ cholà tôi nhiều chuyện đi, An Dĩ Mạch, tôi nhìn nhầm cô rồi! Thiều Trì vì cô màphải đi Mỹ cầu xin người ta cứu cô. Cô biết không? Thiều Trì đã nhận lời cô gáikia, bất kể bệnh của cô có chữa được hay không thì sau này cũng sẽ ở trongphòng thí nghiệm của cô ta cả đời. Chỉ vì cô, chỉ vì cô còn sống được ba thángmà nó đã đặt cược cả cuộc đời mình!”. Trần Sở Dương nhất thời nổi nóng nói tuộtra hết, sau đó mới nhận ra mình đã nói cả những chuyện không nên nói.

“Anhnhắc lại xem nào, ba tháng là sao? Không phải anh nói Thiều Trì đi tập huấnà?”. Nghe Trần Sở Dương nói, mặt Dĩ Mạch trắng bệch. Trần Sở Dương im lặng,những lời vừa rồi đã đủ khiến anh buồn bực. Dĩ Mạch thấy anh như vậy cũng khônghỏi gì nữa. Lời của Trần Sở Dương khiến cô ngẩn ra trong chốc lát, không phảivì anh vừa nói cô chỉ còn sống được ba tháng, mà bởi vì anh vừa nói Thiều Trìvì cô mà chịu hy sinh cả sự nghiệp, tim cô bỗng nhói đau. Cô không thể hìnhdung cảm giác này, có chút vui mừng và xót thương, không rõ là vui hay buồn. Cảmxúc kỳ lạ này khiến cô không biết phải làm sao, lúc trước nhìn thấy ảnh ThiềuTrì và mình trên tạp chí, cô cũng hơi bực bội, không phải vì đám phóng viên kiabôi xấu cô mà vì... cô không muốn họ làm tổn hại đến Thiều Trì.

Sao lạinhư thế này? Người mà trái tim cô hướng về không phải là Vân Mộ Hàn sao? Tạisao cô vừa đau khổ vì Mộ Hàn đoạn tuyệt với mình, lại vừa vương vấn vì tấm lòngcủa Thiều Trì. An Dĩ Mạch, lẽ nào ngươi chính là thứ con gái xấu xa dễ dãi?

“Xinlỗi, em không biết anh bất mãn với em như thế. Em thấy ó chịu trong người, emra ngoài hít thở một lát”. Những cảm xúc như trăm nghìn dây tơ giăng chằng chịtkhiến cô không sao thoát được, càng vò càng rối. Cô buồn bực khoác áo đi rangoài.

“DĩMạch...”

Nhìn bộ dạng hoảng hốt muốn bỏ chạycủa Dĩ Mạch, Trần Sở Dương cảm thấy ân hận. Sao anh lại nhục mạ, làm tổn thươngcon bé? Anh biết rõ trong chuyện này người đau đớn nhất chính là nó; biết rõ làcon bé vẫn luôn gắng gượng, dù trong lòng rất cay đắng, thế mà anh lại rắc muốilên vết thương của nó. Rốt cuộc là mình bị làm sao thế này?

Trời đãdần tối, Dĩ Mạch không về bệnh viện mà bắt taxi đi đến nghĩa trang Vân Trạch.Xảy ra nhiều chuyện như thế, ngoài bố mẹ ra cô không biết còn nói được với ai.Suốt dọc đường đi trời luôn âm u, tựa như lúc nào cũng chợt đổ mưa. Tài xế taxikhông ngớt lầm bầm rủa thời tiết quỷ quái, cứ như chính Dĩ Mạch đã mang rắc rốiđến cho anh ta. Dĩ Mạch coi như không nghe gì, cô trầm ngâm tựa cửa sổ xe ngắmnhìn phong cảnh bên ngoài.

Nghĩatrang Vân Trạch ở khu ngoại ô gần đó, vì không phải là dịp tảo mộ nên rất vắngngười, trong không khí ẩm ướt có làn hơi âm u lạnh giá. Nhìn ra xa, từng hàngtừng hàng bia mộ theo sườn núi mấp mô, ẩn hiện trong màn sương nhạt nhòa. Chiếctaxi thả cô xuống rồi vội vã rời đi, giữa lúc chiều tà không ai muốn ở lạinhững chỗ như thế này. Một cơn gió thổi qua, Dĩ Mạch so vai rùng mình, cô cọxát đôi tay để lấy chút ấm áp. Giờ đã vào đầu thu, hoa trên các ngôi mộ đã tàn,chỉ có cây tùng bên đường vẫn xòe tán xanh tốt, âm u che lấp tia sáng nơi cuốitrời. Dĩ Mạch rảo bước, đi vào sâu trong khu nghĩa trang.

Mộ củabố mẹ Dĩ Mạch rất đơn sơ, chìm nghỉm giữa một đám bia mộ sừng sững, rất khótìm. Dĩ Mạch nhìn đôi giày lấm lem bùn đất, cảm thấy có lỗi trong lòng, cô mãikhông thể kiếm được cho bố mẹ một chỗ khác tốt hơn, chỉ có thể tìm chỗ rẻ nhấtan táng hai người. Trong không khí còn vương vất mùi hương chưa tan đi, thỉnhthoảng có gió thổi qua, đám tro tàn vàng mã lại bay tả tơi khắp nơi. Khu mộ“dân nghèo” này đã lâu không được quét dọn.

Vậy màmộ của bố mẹ cô lại sạch sẽ khác thường, bia mộ như vừa được lau sạch sẽ, mấycành cúc trắng nằm yên trên đám cỏ xanh rì, bên cạnh đó còn có mấy bông báchhợp trắng tinh khôi. Hồi còn sống mẹ thích nhất là hoa bách hợp, không lẽ vừacó người đến thắp hương? Dĩ Mạch chau mày suy nghĩ, bao nhiêu năm qua ngoài côra nào còn ai đến thăm viếng bố mẹ?

“Conxin lỗi bố, con lại làm bố thất vọng rồi. Con không có khả năng làm phóng viên,việc gì con làm cũng toàn hỏng. Bố đừng trách con, thế này nhé, lần sau con sẽđem đến loại bánh quy mà bố thích ăn nhất được không?”.

“Mẹ ơi,mẹ ở dưới đó chăm sóc bố nhé, chớ để bố làm việc mệt quá. Phải rồi, Thiều Trìvốn định đến thăm mẹ nhưng giờ anh ấy đang bận việc ở Mỹ, không đến được. Mẹđừng giận anh ấy, mọi việc sẽ đâu vào đấy cả thôi!”.

“Bố ơi,mẹ ơi, con gặp lại người đó rồi. Nhưng bố mẹ yên tâm, con không qua lại với anhta nữa đâu. Con sẽ toàn tâm toàn ý với Thiều Trì, để Thiều Trì về nước rồi concưới anh ấy, nếu anh ấy không chịu thì con sẽ trói anh ấy đến nhà thờ, rồi khinào có con, bọn con nhất định sẽ đưa cháu ngoại đến cho bố mẹ xem mặt, đượckhông?”.

Dĩ Mạchnói một mình, cô bày từng thứ hoa quả bánh kẹo ra trước phần mộ. Cô chìm đắmtrong những lời tự sự, cho dù không nghe thấy câu trả lời nhưng Dĩ Mạch vẫn vừanói vừa bật cười vui vẻ.

Mưa thulất phất nhưng kéo dài như vô định. Đứng một hồi lâu trong nghĩa trang, Dĩ Mạchmới nhận ra quần áo đã ướt đẫm. May mà cô đã chuẩn bị sẵn ô trong túi, nếukhông chắc phải đội mưa về mất. Cô cười một mình, trong đầu hiện ra vẻ mặttrách móc của Lục Thiều Trì, nhất định anh sẽ mắng cô không biết tự chăm sócmình. Bỗng tim cô như hẫng lại, sao mình lại nghĩ đến Thiều Trì cơ chứ?

Nghĩađịa gặp mưa xuống càng lầy lội khó đi, bùn lầy trơn trượt. Mưa như tơ vươngcàng lúc càng mau, sắc núi mơ màng như tranh thủy mặc loang nước, mọi thứ phíaxa như hòa vào nhau, mơ hồ nhạt nhòa. Dĩ Mạch để ý thấy phía trước có ngườiđang bước đi trong làn mưa mịt mùng, người đó gầy gò, vóc người cao cao, vộivàng bước đi trong mưa một cách khó khăn, Dĩ Mạch thấy ông ta trượt chân suýtngã mấy lần. Cô vội giương ô, rảo bước đuổi theo.

Thấymưa trên đầu bỗng ngớt, người đàn ông dừng bước. Ông có vẻ ngạc nhiên nhìn côgái trước mặt, tóc mái của cô ướt đầm dính bết vào trán, giày ở chân cũng đãướt sũng, nước mưa chảy theo ô của cô rơi xuống đất tí tách, đó là một chiếc ôcó hoa văn của đồ sứ Thanh Hoa, cán ô màu trà nhạt. Những ngón tay cô hơi runrun, rõ ràng là cô đã ngấm lạnh. Dù bàn tay cứng đờ vì giá buốt, cô vẫn cố gắnggiương cao ô trên đầu ông.

“Chúơi, mưa to thế này chú đi với cháu đi”. Hơi lạnh khiến cô nói có vẻ khó khăn,giọng nói hòa lẫn tiếng răng va vào nhau lập cập, nhưng không biết tại saogiọng nói này truyền đến tai ông lại ấm áp như thế.

“Cảm ơncháu”.

“Chú khôngcần cảm ơn đâu ạ, dẫu sao cháu đi một mình ở đây cũng sợ. Chúng ta phải đinhanh hơn một chút thì mới kịp bắt chuyến xe bus cuối cùng về phố, ở đây khóbắt xe lắm”. Dĩ Mạch nhún vai, hiếm khi mới gặp được người ở đây, thế nào cũngphải kéo ông đi cùng.

“Để chúcầm ô cho”. Thấy cô cầm ô khó khăn, ông đón lấy cái ô từ tay cô.

“Chú cóđói không? Cháu có bánh quy với kẹo trong túi, chú có ăn rong biển không?”. Túixách của Dĩ Mạch như cái túi thần kỳ của Doraemon, bao nhiêu thứ linh tinh nhétcăng phồng. Con gái vụng thế này thường ngày ông vốn không ưa, nhưng nhìn cô bénày ông bỗng có cảm giác thân thiết.

Dĩ Mạchcố gắng đi thật nhanh, cô không muốn qua đêm ở nghĩa trang. Người đàn ông bêncạnh rất ít nói, suốt dọc đường đi chỉ nghe tiếng cô nói liến láu. Ông rất lịchsự tay cầm ô, chậm rãi đi sau cô, thỉnh thoảng Dĩ Mạch bị trượt chân ông lạiđưa tay đỡ cô, đầy vẻ lịch lãm quý phái.

“Xinlỗi, ngài không cho chúng tôi theo...”. Vừa ra khỏi nghĩa trang, lập tức có mấyngười đàn ông trung niên mặc âu phục tiến đến, mấy chiếc ô màu đen nhanh chóngđưa lại, Dĩ Mạch trong thoáng chốc cảm thấy thật ấm áp. Mấy người này cầm ô màuđen to cán dài, nghiêm nghị lạnh lùng, trông như trong phim xã hội đen.

“Khôngsao. Bảo cậu Trương đưa xe đến đi, cháu gái, nhà cháu ở đâu? Chú đưa cháu về”.Ông quay đầu nói với Dĩ Mạch.

“Dạ?Cháu?”. Dĩ Mạch nhìn nhãn hiệu chiếc xe hơi màu đen sang trọng đang lái đến,bất giác nuốt nước bọt, không lẽ cô đụng phải nhân vật cỡ lớn?

“Cảm ơncháu đã cho chú mượn ô, giờ để chú đưa cháu về nhà được chứ?”. Người đàn ôngkhẽ cười, nghiêm trang mà dễ gần. Vừa thấy Dĩ Mạch, ông hơi sững lại, cô dùngdầu gội đầu mùi trái cây, trong ngày mưa ẩm ướt này thật thanh nhẹ ngọt ngào,khiến người ta thấy nhẹ nhõm khoan khoái.

Dĩ Mạchmáy móc gật đầu, sau đó lại hối hận, sao cô lại có thể dễ dàng đồng ý lên xengười lạ như thế? Lại còn là xe của một người đàn ông lớn tuổi nữa chứ!

Xe vunvút chạy thẳng vào thành phố Vân Trạch, Dĩ Mạch không ngờ ông lại bận rộn đếnthế. Trong không gian nhỏ hẹp phía sau xe, cô cố hết sức giữ khoảng cách vớingười ngồi bên cạnh. Tuy ông ta trông có vẻ thân thiện nhưng chưa chắc đã làngười t

“CậuTrương, bảo lái xe đến Bệnh viện Nhân Tâm trước nhé”. Người đàn ông bên cạnhkhẽ ra lệnh, Dĩ Mạch kinh ngạc.

“Saochú biết cháu đến Bệnh viện Nhân Tâm?”.

“Cháumặc đồ bệnh nhân của Bệnh viện Nhân Tâm bên trong mà. Cháu lén trốn ra ngoàiphải không?”. Ông nheo mắt, trong đáy mắt là nét tinh tường có thể nhìn thấumọi điều.

“Chúđúng là nên làm thám tử! Giống y như... Conan ấy!”. Người đàn ông này có khảnăng quan sát quá xuất sắc.

“Chú cóngười quen ở Bệnh viện Nhân Tâm, nếu có việc gì cần cứ gọi chú”. Dĩ Mạch cườihì hì, gì chứ quen thì còn ai quen bằng cô? Con trai của Viện trưởng cũng bị côcâu từ lâu rồi. Chờ đã, sao lại nhắc đến Thiều Trì rồi!

“Cháugái, chú còn chưa hỏi cháu tên gì?”.

“Cháulà An Dĩ Mạch, nghĩa là vui tựa hoa nở trên đồng”. Cô tươi cười trả lời, vừadứt lời lại nghĩ sao mình lại nói cho ông ta biết? Người đàn ông kỳ lạ nàytrông hiền hòa nhưng toát lên vẻ uy phong làm cô thấy hơi sợ.

“An DĩMạch? Hoa nở trên đồng?”. Sắc mặt ông bỗng biến đổi, sau đó trầm ngâm nhìn DĩMạch, ánh mắt thâm trầm khó hiểu, dường như muốn tìm kiếm bóng hình ai đó trênmặt cô. “An Dật và Lâm Mạc là gì của cháu?”.

Dĩ Mạchđang ăn bánh quy không cẩn thận cắn luôn vào lưỡi, những hạch vị giác truyềnđến vị tanh ngọt, cơn đau làm mắt cô gợn nước. Cô ngẩng đầu dò xét người đànông trước mặt, máy móc trả lời: “Đó là bố mẹ cháu”.

Mưangoài cửa xe như nước mắt tuôn trào, khóc than trên cửa kính.

Khônggian nhỏ hẹp trong xe đầy vẻ nặng nề, ông ta chăm chú nhìn Dĩ Mạch. Cô gái nàycó đôi mắt rất to, dưới hàng mi cong rợp là đôi mắt đen trong sáng, pha chútnét bướng bỉnh nhưng chân thật, giống hệt như người con gái trong ký ức củaông.

Dĩ Mạchbị ánh mắt dò xét của ông ta làm cho khó chịu, cô vô thức dựa vào thành xe. Côđã quen với vẻ ngạc nhiên và khinh bỉ khi người ta biết đó là bố mẹ cô, hồi họcđại học cũng vì chuyện này mà suýt chút nữa thì không vay được quỹ khuyến học.Người đàn ông vừa mới đây còn cười thân thiện giờ đã cất nụ cười đi, ánh mắtnghiêm nghị của ông làm cô thấy sợ, nhưng cô không muốn để nhìn thấy vẻ mặt yếuđuối của mình, đành ngông nghênh đón nhận ánh mắt ông.

“Bốcháu là An Dật, mẹ cháu là Lâm Mạc, cháu nói thật chứ?”. Ông cố gắng giữ vẻ uynghiêm, nhưng giọng nói vẫn không khỏi run run, cô bé này đúng là... con củahai người họ?

“Vâng.Chú có thể chửi mắng cháu, cười nhạo cháu, nhưng cháu không cho phép chú coithường bố mẹ cháu”. Dĩ Mạch mạnh mẽ ngẩng đầu. Sáu năm trước, cô hại bố khôngdám ngẩng đầu nhìn thiên hạ, cuối cùng đành kết thúc cuộc đời bằng tự sát. Họhàng bạn bè nhìn cô như nhìn bệnh dịch, có những đứa trẻ còn thảm hại hơn connhà nghèo, đó là những đứa trẻ có bố mẹ dính vào tù tội như cô. Cô đã luyện chomình cách mặc kệ những lời châm chích và khinh rẻ của người đời, học cách làmquen và lãng quên.

“Cháukhông phải sợ chú. Cháu còn nhớ không? Hồi bé có chú cao cao biết làm ảo thuậtthường đến nhà cháu?!”. Nét mặt sợ hãi nhưng vẫn cố giữ vẻ mạnh mẽ của cô khiếntim ông thắt lại, chuyện hồi đó, người bị tổn thương nhiều nhất có lẽ chính làcô.

“Chú làchú Tin Nóng! Chú Tin Nóng biết làm ảo thuật!”. Dĩ Mạch cố gắng nhớ lại, độtnhiên vui sướng hét to. Hóa ra là người chú tốt bụng thường đến nhà cô hồi bé.Cô không biết ông tên gì, chỉ nhớ lúc mới lên mấy tuổi có lần một chú đến nhàchơi, thấy cô dễ thương liền bế lên thơm. Hồi bé cô hay lạ người nên hoảng sợgào khóc ầm ĩ. Chú ấy biết làm ảo thuật, chiếc chìa khóa trong tay thoáng chốcđã biến mất tăm, cô thích quá quên cả khóc. Về sau bố nói chú này học khóa trêncủa bố ở khoa báo chí hồi học đại học, nghe nói chú đã từng nhập ngũ rồi đượccử đi học đại học, sau đó về làm phóng viên thời sự của một tờ báo, chuyên viếttin quan trọng. Vì thế Dĩ Mạch thường gọi là chú Tin Nóng.

Sau đóbẵng đi một thời gian, chú Tin Nóng không xuất hiện nữa. Nghe bố nói chú đãđược chuyển lên sở Tuyên truyền, làm thư ký cho lãnh đạo thành phố, sau đó theođà thăng quan tiến chức. Giờ nhớ lại cũng đã bao nhiêu năm không gặp ông rồi.

Tính bốhướng nội không thạo ăn nói, chỉ biết cắm đầu điều tra viết bài, bạn bè thânthiết cũng không có mấy, vì thế nên Dĩ Mạch có ấn tượng rất sâu sắc với chú TinNóng cao lớn đó. Dĩ Mạch vốn là dạng người chỉ cần có thiện cảm với ai đó làkhông chút đề phòng. Biết ông là bạn cũ của bố, cô thấy thoải mái hơn, nói liếnthoắng không ngừng, từ chuyện mình đi học thế nào, cuộc sống ra sao, kể cả vụvô cớ mất việc của mình.

“ChúTin Nóng, chú có nhớ không? Hồi trước cháu lén giấu cái chìa khóa chú làm ảothuật, nên bị bố đánh đòn, bố nói còn bé đã ăn trộm thì lớn lên thành cái gì?Hồi đó nhờ chú can nếu không mông cháu đã bị sưng phồng lên rồi!”. Nhớ lạinhững chuyện ngày xưa Dĩ Mạch cười vô tư, người đàn ông trung niên chỉ khẽ mỉmcười.

“Bốcháu vốn rất nghiêm, việc gì cũng nghiêm chỉnh quá, không khéo léo, cũng khôngbiết cách giao tiếp. Chú vẫn bảo thực ra bố cháu không hợp làm phóng viên, cólần ông ấy còn vạch mặt một doanh nghiệp vốn là khách hàng quảng cáo của báo”.Ông thở dài.

“Vâng,mẹ cháu vẫn bảo bố là ngốc, nhưng mẹ nói mẹ thích người ngốc. Mẹ nói trước kiacó rất nhiều người theo đuổi nhưng mẹ đều không để mắt đến, vì bố thật thà chânchất, nên mẹ biết chắc cả đời bố sẽ đối tốt với mẹ”. Nhớ đến mẹ, mặt Dĩ Mạch lộvẻ hạnh phúc. Tình yêu của bố mẹ là điều cô vẫn hướng theo từ bé. Tình cảmriêng tư đó thật bao dung, sâu sắc.

“DĩMạch, với tính cách của bố cháu thì cháu có tin chuyện ông ấy nhận phí im lặngkhông?”.

Nụ cườicủa Dĩ Mạch đông cứng lại trên mặt, đầu cô cúi xuống, ngón tay cô siết chặtchiếc áo gió, vẻ mặt trầm tư.

“Cháukhông biết”. Dĩ Mạch thì thầm, đầu cô cúi xuống. Cô có thể chịu đựng sự khinhkhi của bất cứ ai, nhưng không muốn bạn của bố coi thường ông.

“Theonhững gì chú biết về bố cháu thì bố cháu chắc chắn không nhận số tiền đó, cậuấy không thể vì năm trăm nghìn mà bỏ rơi sự nghiệp phóng viên mà cậu ấy vẫn ấpủ bao nhiêu năm!”.

“Nămtrăm nghìn đó không phải là bố cháu nhận”. Dĩ Mạch khẽ nói.

“Cháunói gì thế?”.

“A,không có gì ạ, cháu nói bố cháu không bao giờ nhận tiền của người khác đâu”. DĩMạch cuống quýt nhìn chú Tin Nóng, hy vọng ông không nghe rõ điều cô vừa nói.

“Cháunhớ lại xem, trước lúc bố cháu mất còn xảy ra chuyện gì nữa?”.

“Còn...không có gì nữa ạ, có lẽ do bố không chịu được oan khuất nên mới dùng cái chếtđể chứng minh sự trong sạch của mình”. Có xảy ra chuyện gì ư? Xảy ra quá nhiềuchuyện, nhiều đến mức cô hoàn toàn không thể cùng lúc nhớ lại hết, cho đến naycô vẫn còn thường xuyên bật dậy giữa đêm khuya vì cơn ác mộng đó, những cảnhtượng hãi hùng ùa về khiến cô đau đớn khôn nguôi. Chỉ là có nhiều việc rất khóđể có thể nói ra tất cả, mà cô cũng không muốn nhắc lại chuyện ấy nữa.

“Bất kỳai cũng có thể nghi ngờ bố cháu, nhưng cháu tuyệt đối không được như vậy. Bốcháu là một phóng viên tốt, chú nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, trả lại sựtrong sạch cho bố cháu”.

Ông nóikhông to nhưng đầy uy lực khiến người khác yên tâm. Không biết có phải vì thếkhông mà Dĩ Mạch rất tin vào lời hứa của ông.

“Trướckhi mất bố cháu còn nói, ông muốn cháu làm phóng viên phòng tin tức để đăng nốtnhững tin bố còn chưa kịp hoàn thành. Đó là di nguyện cuối cùng của bố cháu,đáng tiếc là cháu kém cỏi quá, không giúp bố hoàn thành được, lại còn bị tòasoạn đuổi việc nữa”.

“Cháulàm phóng viên rồi à? Chú nhớ hồi bé cháu nói muốn làm nhà thiết kế trò chơi cơmà!”.

“Nhưngbố...”

“DĩMạch, sống ở đời phải sống cho những người đang yêu thương mình, không nên cốchấp vì người đã khuất. Cháu không thích nghề đó thì lấy đâu ra nhiệt huyết đểlàm? Chú biết cháu rất muốn thực hiện tâm nguyện của bố, nhưng còn mơ ước củacháu thì sao? Mỗi người đều có những việc không thể không hoàn thành nhưng cónhững việc phải học cách buông tay”. Ông khẽ thở dài, con bé này giống cô ấyquá, người không buông tay được đâu phải chỉ mình cô ấy? Bản thân mình cũng thếthôi.

“Họccách buông tay?”. Dĩ Mạch không hiểu, nhìn ông.

“Nếucháu đang uống dở một cốc Coca nhưng lại muốn uống nước quả, thì cháu sẽ làmthế nào?”.

“Cháusẽ uống hết Coca trong cốc rồi rót nước quả uống sau”. Dĩ Mạch không nghĩ ngợigì, trả lời luôn.

“Cháucó nghĩ đến chuyện đợi đến lúc cháu uống hết Coca rồi thì nước quả đã bị ngườikhác tranh mất không? Có một số thứ rõ ràng là không hợp với cháu nhưng cháulại không nỡ buông tay. Sao lại không nghĩ đến việc đổ Coca đi rồi uống nướcquả? Dĩ Mạch, đừng để những thứ cháu không muốn chiếm đầy cốc của cháu, có lúctừ bỏ là để có được nhiều hơn. Lùi một bước, trời biển mênh mang cơ mà”.

Từ bỏđể có được nhiều hơn. Dĩ Mạch lặp lại câu nói này trong lòng, lời nói của chúTin Nóng thật sâu sắc, có lẽ cô đã hiểu rồi. Những khát vọng trong lòng bắt đầudao động, cô thật sự là vì một di nguyện xa vời không thể thực hiện mà lãng phíthời gian thế này sao? Làm phóng viên không phải là ước mơ của cô, sao cô lạiphải buồn bực đến thế? Trong chốc lát, Dĩ Mạch bỗng ngộ ra, cô thấy trong lòngnhẹ bẫng, cảm kích nhìn chú Tin Nóng, ông đã dạy cô cách tự cứu mình.

“Saunày còn có gì không rõ cứ tìm chú. Đây là số điện thoại của chú, thường ngàythư ký Trương sẽ nghe điện”.

“Hóa rachú họ Lục, cùng họ với bạn trai cháu”. Nhìn tấm danh thiếp ông đưa, Dĩ Mạchbuột miệng nói.

“Ha ha,cháu yêu rồi cơ đấy, chú đang định giới thiệu cháu với con trai chú, nó cũngkhá lắm. Nhưng tên đó thì không được hay lắm, chuyện gì cũng chậm một bước”.Chú Tin Nóng cười có vẻ nuối tiếc.

“Bạntrai cháu giỏi lắm, mọi người đều nói anh ấy là người đàn ông tuyệt vời. Cònnữa, cháu đã quyết định sẽ kết hôn với anh ấy rồi”. Nghe ông chú định mai mốicho mình, Dĩ Mạch vội vàng nói luôn.

“Vộikhen cậu ấy thế, xem ra cháu rất yêu cậu ấy”.

“Cháurất yêu anh ấy?”. Trong mắt Dĩ Mạch ánh lên nét mơ hồ, đây là lần đầu tiên cóngười nói cô rất yêu Thiều Trì.

“Cháucó yêu ngón tay của mình không?”. Ông cười và nhận ra nỗi hoài nghi của cô.

“Dạ?”.Dĩ Mạch ngẩn ra với câu hỏi đột ngột.

“Có lẽcháu thích túi xách hàng hiệu, thích xe hơi nhà lầu, nhưng khi người khác hỏicháu có yêu ngón tay của mình không thì sao? Thường thì cháu sẽ nói là khôngquan tâm, nhưng như thế không có nghĩa là cháu không yêu nó. Đa phần mọi ngườiđều rất ngốc, cứ đuổi theo những thứ mình mơ tưởng, mà bỏ qua những thứ mìnhthật sự muốn có, trong khi những thứ mà mình mơ tưởng đó có thể chỉ là một kýức hoặc một ước mơ xa vời. Chú không nhìn nhầm đâu, có những người giống nhưcái túi xách hàng hiệu mà cháu cứ tưởng là yêu nhất. Nhưng cũng có những ngườilà một phần của con người cháu, tình yêu của cháu đã sớm ngấm vào tận xươngtủy, nhưng cháu lại không tự biết. Cô bé ngốc, những điều chú trải qua nhiềuhơn cháu, giờ cháu vẫn chưa rõ lòng mình đâu, sau này cháu sẽ hiểu”.

Mưangoài cửa xe đã tạnh, ráng chiều nơi cuối trời hiện ra những vệt sáng màu tímnhư hoa oải hương. Đám bụi vàng li ti bay trong không trung, xoay xoay trongánh sáng, mang theo hương thơm ngọt mát đặc biệt chỉ có sau cơn mưa. Dĩ Mạch mởcửa sổ xe, hít sâu. Không khí trong lành tràn vào phổi, đưa đến một cảm giácsảng khoái dễ chịuả. Chỉ qua một cuốc xe ngắn ngủi mà cô cảm thấy dài như cảmột cuộc đời. Nói chuyện với người hiểu biết như được mở mắt, khiến cô trongphút chốc đã bừng tỉnh ngộ. Có lẽ cuộc trò chuyện hôm nay, cô vẫn chưa thể hiểuhết những gì chú Tin Nóng nói, nhưng cô đã quyết định tự mình đi tìm kiếm câutrả lời. Chú Tin Nóng nói phải, trên đời này có những người là cái túi xáchthời trang, bạn khát khao muốn có nhưng không phải là không thể thiếu; và cónhững người như huyết mạch của bạn, nếu không thể cùng sẻ chia ngọt bùi với họthì cuộc đời sẽ không còn vẹn toàn nữa. Cô không còn tự trách mình vì đã dao động,yêu hai người không có gì là sai, nhưng lần này cô nhất định sẽ chọn một ngườivà để người kia vào hoài niệm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv