Sáng hôm sau, cô và Lisa phải đến trường nên để hai anh em kia ở nhà. Hôm nay bầu trời trong xanh mát mẻ thế mà éo le thế nào, tự dưng đang đi bọn cô bị một đám chặn đường. Thà là đầu trâu mặt ngựa hay mấy cô tiểu thư chảnh chọe tới kiếm chuyện đi, tự dưng một đám vệ sĩ từ đâu chui ra, đen hết cả lối đi, tên đứng đầu bước ra hỏi vài câu rồi lại chạy đi tiếp. Sau đó thì cô và nhỏ tiếp tục sải bước trên đường, kết luận đám người lúc nãy bằng một chữ: ĐIÊN!
Và cũng vào hôm nay, vì ông anh hai phải ở nhà trông Tử Văn nên cô phải xuất đầu lộ diện với diện mạo thật. Vừa vào trường là bao giọng vang lên, bàn tán có, chửi mắng có, khen có.......
Và hiện tại cô đang ngồi trên lớp thả hồn bay theo gió sau đó thì ngủ luôn.
- Tuyết Tuyết à, cậu có thể giúp mình mang đồ lên phòng giáo viên không? - Hoa Nghi từ đâu xuất hiện, bê theo một chồng giấy lớn mỉm cười nhìn cô nói.
- Ừ, sao cũng được. - Cô nhàn nhạt nói sau đó đứng lên. Người ta đã nhờ mà mình không giúp thì khác gì khi dễ.
Thế là cô với cô ta mỗi người một chồng giấy tiến tới phòng giáo viên, bỗng cô đang đi thì có cái gì gạt chân khiến cô té nhào ra, chồng giấy cũng bay loạn xạ, có cái còn bị dính nước ướt nhẹp.
- Tuyết Tuyết, sao cậu bất cẩn thế! Hồ sơ quan trọng của thầy cô bị rơi ra hết rồi kìa. - Hoa Nghi thầm cười trong lòng nhưng ngoài mặt thì tỏ vẻ lo lắng.
- Trời đất, hồ sơ quan trọng của trường sao lại dơ hết rồi? - Không biết từ đâu một bà cô nhào tới. Nhìn bả làm cô liên tưởng tới con tắc kè nhìu màu, đã vậy còn ăn mặc quá là mát mẻ đi, nay là mùa đông rồi mà như vậy không sợ chết cóng à.
- Thưa cô, bạn Mĩ Tuyết có hơi vụn về nên lỡ làm rơi ra thôi ạ. Cô đừng trách bạn ấy. - Hoa Nghi vội lên tiếng can ngăn thực chất là đang kể tội cô.
- Hừ, em đã học không tốt. Làm có chút việc cũng không xong, suốt ngày chỉ biết ăn chơi hư hỏng, em thật là làm mất mặt cái trường này! - Bà ta xem ra cũng thuộc thành phần ghét nguyên chủ đi. Không chịu nghe giải thích liền chửi thẳng mặt cô.
- Quả nhiên vô dụng vẫn là vô dụng, cô đúng là sinh ra trên đời chỉ để người ta chà đạp! - Một nữ sinh bước tới châm chọc.
- Chị à, chị đừng nói chị Tuyết như vậy. Chị ấy chỉ là hơi bất cẩn thôi mà. - Nữ chủ nhân hậu lên tiếng hòa giải.
- Thấy chưa, quả nhiên con hoang vẫn không bằng một góc con ruột. Người ta là đại tiểu thư Trương gia hiền lành, thánh thiện vậy đó, còn cô ta đúng là chỉ đáng xách dép cho nữ thần Linh Linh.
- Phải phải, đúng là đồ không biết xấu hổ, tưởng phẫu thuật thẫm mĩ là được sao!
- Đúng vậy, cô ta tưởng mình còn là thiên kim tiểu thư sao!
Từng lời sỉ nhục cứ vang lên xung quanh, không một ai giúp cô cả. Nhìn lại mọi thứ xung quanh cô bỗng nhớ lại những ngày trước kia.
Nè, mày đừng tưởng mày giỏi thì lên mặt nhá! Cùng lắm chỉ là con nhỏ không có cha mẹ thôi mà!
Đúng vậy, thứ như mày với anh mày chỉ đáng xách dép cho tụi tao thôi.
Ơ kìa, sao Windy lại đi lau dọn hành lang thế, nếu rảnh như vậy thì đi chùi luôn nhà vệ sinh đi ha!
Mày căn bản không có tư cách làm bạn với tao, đừng tưởng mấy anh thích mày là kiêu ngạo, mày cũng chỉ là con chó xách dép cho tao thôi.
Phải rồi, sao cô có thể quên được? Những điều thế giới này đã mang đến cho cô, tất cả chỉ là sự phản bội, giả dối, khinh rẻ........ Ha! Thật đúng là buồn cười, sao cô có thể quên được cái cách thế giới đã đối xử với hai anh em cô? Lấy đi cha mẹ, lấy đi mái nhà hạnh phúc, lấy đi những người cô yêu, lấy đi những người bạn của cô. Hóa ra trên thế giới này, chẳng có ai quan tâm cô hơn anh hai. Không, cô còn có cả Lisa và Văn Văn ở bên nữa, chỉ cần bấy nhiêu đó cũng đã đủ với cô rồi.
Nhưng........nếu các người đã không cho tôi được hạnh phúc, tôi cũng không ngại ngần khiến các người hối hận.
- Tiểu Tuyết, em không sao chứ? - Trương Tử Minh thấy cô thẫn thờ mà đau lòng. Chắc chắn cô lại nghĩ về quá khứ không vui của trước kia.
- Các người đứng đó làm cảnh à, nếu không giúp thì biến! - Bạch Thượng Thiên nhanh chóng tiến lại đỡ cô đứng dậy nhưng nhanh chóng bị cô hất ra. Ánh mắt cô lạnh lẽo hệt như Winter, đôi môi nhỏ nhắn buông ra một câu chế nhạo.
- Hóa ra cái trường này hào quang chói lóa thực chất cũng chỉ toàn những con người thô tục.
- Cô....cô dám nói như thế!? Cô là đang chửi ngôi trường mình đang học đấy, cô đúng là đồ không đạo đức. - Bà cô kia tức giận định vung tay tát cô nhưng ngay lập tức bị ánh mắt của cô khiến cho sợ hãi.
- Bà có giỏi thì tát đi, tôi rất mong mọi người có thể thấy được những bí mật của bà! - Sau khi nói xong cô lạnh lùng bước đi.
Cô đã quay trở lại vì thế đừng động chạm vào cô, nếu không kẻ đó sống không bằng chết!
Cô lạnh lùng bước đi mà không để ý đằng sau có hai người đang đau đớn phía sau. Bạch Thượng Thiên cùng Trương Tử Minh cứ thế mà nhìn theo bóng cô mãi, tim bọn hắn như có hàng nghìn con dao đâm xuyên qua.
Là bọn hắn không tốt, là bọn hắn lúc trước đã để cô chịu quá nhìu đau khổ. Bọn hắn còn có thể trách ai chứ! Nhưng tim bọn hắn rất đau, đau lắm! Vì vậy, tiểu Tuyết. Xin lỗi!