“Danh tiếng của Trường Thị trong thời gian này rất tốt. Nghe nói đều nhờ Trường Lạc đó.” Lăng Tế vuốt cầm, bày ra bộ dạng suy ngẫm.
Quả thật là danh tiếng của Trường gia khá tốt, từ khi Trường Lạc nhập học, cô không biết bao nhiêu lần nghe đám học sinh nhắc đến Trường gia và Trường Thị. Có thể thấy địa vị của họ ngày càng được tăng lên. Dù sao đám học sinh đó đều là con nhà gia thế, khi bọn họ quan tâm đến ai đó, có nghĩa là là có biến động. Không tốt thì xấu, không xấu thì tốt.
“Nhưng nói gì đi nữa, Trường gia vẫn cần cố gắng thêm. Đây cũng chỉ là thời gian nhất thời, không thể cứ trông cậy vào được.” Thiên Phàm cùng ba người Doãn Mặc, Khê Tẫn và Họa Thư đi tới, giọng có chút cứng rắn.
“Sao anh có thể nói vậy? Trường Thị đang trên đà phát triển, không sớm thì muộn cũng sẽ có thành quả. Còn chưa nói, Trường Lạc rõ ràng là có năng lực, lo gì không nâng đỡ được Trường Thị?” Thiên Hy Linh chống nạnh, trừng mắt nhìn Thiên Phàm.
“Em biết Trường Lạc cần mấy năm nữa mới có thể quản lý Trường Thị không?” Thiên Phàm đi lại gần, quen tay gõ vào trán Thiên Hy Linh.
Cô bị gõ liền tức giận muốn hạ cẳng chân, hạ cẳng tay, nhưng vì ở nơi này không thích hợp nên chỉ dùng chút sức đánh vào bờ vai Thiên Phàm, “Đau!”
Doãn Măc thở dài, dịu dàng xoa chỗ trán cô bị Thiên Phàm gõ. Ánh mắt đầy sự ấm áp nhìn Thiên Hy Linh, có chút thương xót khi cô bị gõ như vậy.
Thiên Hy Linh được bạn trai dỗ dành, hừ lạnh một cái với Thiên Phàm, ôm cánh tay Doãn Mặc, tiếp tục nói chuyện với đám bạn. Lòng dù đầy ấm ức nhưng cố nhẫn nhịn, tính toán với Thiên Phàm sau khi về nhà.
…
Sau khi lễ thành hôn kết thúc, cả tám người cùng nhau đi chơi thêm vài chỗ tới tận hơn mười hai giờ. Cũng may họ được nghỉ mấy hôm, còn không chắc chắn không có sức dậy với mấy buổi như này.
Mấy ngày được nghỉ, Thiên Hy Linh và Doãn Mặc hoàn toàn lơ đi đám bạn, cùng nhau đi hẹn hò ở khắp nơi. Từ công viên, đến chỗ xem phim, rồi nhà hàng, nhiều tới mức cả ngày Thiên Phàm đều không thấy mặt mũi đứa em của mình đâu. Nhưng anh nói cô nào nghe, đành dùng tới tấm thân phụ huynh để đe dọa Thiên Hy Linh bớt đi hò hẹn với Doãn Mặc.
Thiên Hy Linh tức giận đánh nhau với Thiên Phàm, nhưng kết quả vẫn không thay đổi gì mấy. Dù được đi chơi nhưng vẫn bị cha mẹ kéo Thiên Phàm vào đi theo để theo dõi.
“Thôi đừng buồn nữa. Dù sao hai người vẫn có thời gian riêng trong mấy ngày đầu là tốt rồi không phải sao?” Họa Thư xoa lưng Thiên Hy Linh an ủi.
Thiên Hy Linh nhìn Họa Thư, phòng má, “Bọn tớ đã lên kế hoạch cho năm ngày nghỉ, cuối cùng đi chơi cùng nhau được ba ngày. Nghĩ mà tức!”
Họa Thư rút điện thoại, mở vào thư viện ảnh, đẩy qua cho Thiên Hy Linh, “Tớ chụp được nhiều ảnh cậu và Doãn Mặc lắm. Lấy cái này về làm an ủi!”
Thiên Hy Linh nhìn cô bạn với ánh mắt nghi ngờ, từ từ cầm điện thoại lên xem. Nhiều ảnh thật! Phải nói kỹ năng chụp của Họa Thư vô cùng tốt, tấm nào tấm náy đều nét như thật.
“Cậu chụp thật ấy hả? Nhìn cứ giống tổng tài và cô vợ nhỏ.” Thiên Hy Linh ánh mắt long lanh nhìn Họa Thư.
Họa Thư lấy lại điện thoại, chuyển hết mấy tấm ảnh đã chụp được qua cho Thiên Hy Linh, nói: “Thế nào? Đẹp không?”
“Đẹp, đẹp! Sao tớ lại có một người bạn xuất sắc như cậu chứ?”
“Nói quá à, mau về chỗ ngồi đi. Giáo viên gần vào lớp rồi đây. Nghỉ năm ngày, kiểu gì cũng bị hành hạ, cậu lo mà chuẩn bị tâm lý!” Họa Thư cười trừ, lên tiếng đe dọa, làm mặt nguy hiểm đuổi Thiên Hy Linh về chỗ ngồi.
Thiên Hy Linh mếu máo, ôm điện thoại quay về chỗ, soạn ra một núi sách vở, chờ đợi sự ‘hành hạ’ của giáo viên.
Cái này sao giống khổ trước sướng sau. Nghỉ cho đã rồi quay về trường học, học bù đầu bù cổ cho những ngày được nghỉ. Đây là kiểu dạy gì của trường quý tộc vậy? Khắc nghiệt tâm lý quá!
“Cả lớp mau về chỗ!” Giọng nói trầm ấm của giáo viên nam vang lên từ cửa lớp vào.
Giáo viên nam đó là người có ngoại hình lãng tử. Tóc màu bạch kim, dài và được cột lên. Hắn có khuôn mặt rất đẹp, từng đường nét đều sắc sảo và hài hòa. Nhưng…giáo viên nam này là ai? Họ chưa từng gặp người này.
“Chào các em, thầy tên Kinh Ân. Là giáo viên sẽ đảm nhận môn toán, thay cô Hạ Vân trong thời gian nghỉ phép.” Kinh Ân thấy học sinh đã ngoan ngoãn về chỗ, mới bước lên bục giới thiệu.
Lớp học rơi vào không gian yên tĩnh quỷ dị, chỉ còn lại tiếng gió và tiếng lá cây xào xạc bên ngoài. Tầm mấy giây sau, liền vỡ òa với vô số tiếng bàn tán lớn nhỏ, mà nhiều nhất có lẽ là tiếng của đám nữ sinh trong lớp.
“Hả? Là nam sao?”
“Chán quá vậy?”
“Oa…Thầy ơi, thầy đẹp trai quá. Thầy bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
“Là giáo viên mới sao? Tự nhiên tôi lại yêu trường lớp quá! Thầy ơi, thầy sẽ dạy bao lâu vậy ạ?”
“Dạo này trường chúng ta trúng tà gì vậy? Giáo viên dạo này ai cũng đẹp cả!”
“Nói đúng đấy. Thầy ơi, thầy đã có bạn gái chưa?”
“Có gì đâu mà các cậu la ôm sùm thế? Chỉ là giáo viên mới thôi mà?”
“Cậu thì biết gì, im lặng giúp tôi cái đi!”
“Cả lớp im lặng chút nào! Những câu hỏi không liên quan tới môn học thầy sẽ không trả lời. Các em còn thắc mắc gì không?” Kinh Ân gõ lên mặt bàn mấy cái, giọng nói lớn chèn những tiếng bàn tán xuống.
Thấy trong lớp đã giảm bớt tiếng ồn, Kinh Ân mới nói tiếp, “Bàn đầu thu lại bài tập nghỉ đông cho thầy. Trên bảng là phần bài ôn luyện, các em có mười lăm phút suy nghĩ. Sau đó, thầy sẽ gọi lên làm. Bắt đầu!” Vừa nói, hắn vừa bấm giờ bằng chiếc đồng hồ nhỏ đặt trên bàn làm việc.
Thiên Hy Linh mơ hồ mở quyển vở nháp, vừa làm vừa suy nghĩ. Người thầy mới này cứ quen mắt sao ấy. Nhưng trong ký ức lại không có thông tin nào về cái tên Kinh Vân. Mà trong những người cô từng gặp qua trong những đại gia tộc, cũng chưa từng thấy người này…
“Họa Thư, Họa Thư!” Thiên Hy Linh ghé người lại gần mép bàn, gọi nhỏ Họa Thư bên cạnh.
Họa Thư quay đầu, ‘hả’ một tiếng. Thiên Hy Linh nhìn cô rồi nhìn Kinh Vân trên bục, “Cậu biết thầy giáo mới có thân phận gì không?” Người vào được ngôi trường này chắc chắn là người có thân phận hoặc chỗ dựa.
“Tớ…”
“Bíp, bíp, bíp…” Tiếng đồng hồ hết giờ vang lên, đi sau là giọng nói của thầy giáo mới, “Mời bạn Thiên Hy Linh lên làm bài một.”