Chuyến bay kết thúc vào lúc chín giờ tối, và cả bốn chia ra ai về nhà đó. Thiên Hy Linh và Thiên Phàm vừa bước xuống xe đã có người tới chào đón.
Ngôi biệt thự Thiên Gia sáng hơn thường ngày, giữa sân là cây thông đón lễ Giáng Sinh được trang trí rất đẹp.
Ông bà Thiên đã đứng ở cửa đợi từ lâu, vừa thấy họ về thì vui mừng đến ôm, nỗi nhớ con cũng thế vơi đi. Hôm nay là đêm Giáng Sinh, là lúc cả gia đình có thể đoàn tụ về. Vừa bước vào trong, đập thẳng vào mắt là ba ông bà xa lạ. Thiên Hy Linh trầm ngâm nhớ lại từng người rồi mới bước lên chào hỏi.
“Con chào ông bà nội!” Người ngồi bên phải là ông Thiên Cẩm, và bà Cơ Hậu; “Con chào ông ngoại!” Người còn lại ngồi bên trái là ông Vương Đế, vợ cũng như là bà ngoài đã mất cách đây bảy năm.
Thiên Phàm khẽ cúi đầu, “Con chào ông bà nội, chào ông ngoại!”
“Hai đứa về rồi, mau mau lên thay đồ rồi xuống đây!” Cơ Hậu vẻ mặt hiền hậu khuyên bảo.
Thiên Cẩm nhấp ngụm trà, gật đầu tán thành, “Đúng đó, lên thay quần áo, vệ sinh răng miệng. Đừng để cảm!”
Vương Đế không nói gì, dùng cái gật đầu như tán đồng ý kiến.
Hai người quay đầu nói với ông bà Thiên vài câu rồi mới xoay người lên lầu thay quần áo, vệ sinh cá nhân.
Ngả lưng trên chiếc giường êm ái, Thiên Hy Linh cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Doãn Mặc trước.
Tin nhắn
Thiên Hy Linh [Anh về tới nhà chưa?]
Doãn Mặc [Anh vẫn chưa, chắc tầm mười phút nữa]
Doãn Mặc [Em đã về tới rồi đúng không?]
Thiên Hy Linh [Đúng rồi! Hôm nay còn có ông bà nội, ngoại tới nữa. Vừa nãy em nhìn thì giật cả mình]
Doãn Mặc [Có lẽ do cả ba bên lâu rồi chưa gặp mặt nên em thấy không quen]
Thiên Hy Linh [Cũng đúng, dù sao cũng hơn một năm rồi chưa gặp lại]
Doãn Mặc [Vậy em có mua đủ quà không?]
Thiên Hy Linh [Ôi chết, hình như không đủ]
Thiên Hy Linh [Giờ làm sao đây…]
Doãn Mặc [Anh còn bốn vé nghỉ dưỡng, em muốn không?]
Thiên Hy Linh [Vé nghỉ dưỡng?]
Doãn Mặc [Đúng rồi, nghỉ dưỡng ở Hawaii]
Thiên Hy Linh [Vậy thi may quá, bao nhiêu tiền để em gửi]
Doãn Mặc [Không cần tiền, cho em]
Thiên Hy Linh [Vậy có ơi kỳ…]
Doãn Mặc [Dù sao cũng là vé bên tập đoàn. Anh đâu tốn tiền]
Doãn Mặc [Với cả hai bên nội ngoại và anh đã quen nhau, em không cần ngại]
Thiên Hy Linh [Thế cảm ơn anh, sau Giáng Sinh em mời anh đi ăn với xem phim]
Doãn Mặc [Anh đợi]
Thiên Hy Linh [Em thay đồ đã, Giáng Sinh an lành!]
Doãn Mặc [Giáng Sinh vui vẻ nhé]
Thiên Hy Linh để điện thoại xuống giường, lon ton chạy đi vệ sinh răng miệng, tỉ mỉ chọn một bộ đồ ngủ sắc đỏ mình thích nhất. Xuống lầu chuẩn bị đón Giáng Sinh cùng gia đình.
Cơ Hậu quay đầu nhìn lên cầu thang, hào hứng vẫy tay với Thiên Hy Linh, “Nào cháu gái, lại đây ngồi với bà nội!”
Thiên Hy Linh môi hơi mỉm cười, bước tới ngồi ở chiếc ghế bên Cơ Hậu. Cơ Hậu hài lòng xoa đầu cô, “Chỉ mới có hơn nửa năm không gặp, mà con bé đã lớn thế rồi. Càng ngày càng ra dáng thiếu nữ yêu kiều, không khác gì mẹ con!”
Vương Kiều ngồi cạnh ông Thiên hơi ngẩng đầu, “Tiểu Linh thừa hưởng toàn gen tốt từ nhà chúng ta, thông minh, xinh đẹp"
“Mẹ với bà quá lời rồi, đây cũng là nhờ mọi người chăm sóc con tốt!” Thiên Hy Linh lễ phép đáp.
“Chuyện học hành của hai con thế nào?” Ông ngoại - Vương Đế lên tiếng hỏi Thiên Hy Linh và Thiên Phàm ngồi bên.
Thiên Phàm đang nhâm nhi mấy ngụm nước, dừng lại trả lời “Đều ổn ạ!”
“Vâng, vẫn không có gì thay đổi!” Thiên Hy Linh khẽ gật đầu tiếp câu.
Thiên Cẩm liếc nhìn Thiên Phàm rồi nhìn Thiên Hy Linh, “Hai con có dự định thi vào trường nào chưa?”
Thiên Hy Linh và Thiên Phàm nhìn nhau, khẽ gật đầu. Ông nội lại hỏi, “Hy Linh, con định học ngành nào?’
“Con…con định chọn học thiết kế thời trang” Cô e dè đáp.
“Sao lại chọn ngành thiết kế thời trang?”
“Lúc đầu con định học bên lĩnh vực công nghệ thông tin và truyền thông, nhưng sợ không hợp nên muốn chuyển qua ngành thiết kế, đều là ước mơ và sở thích của con!”
Cơ Hậu vuốt ve lưng cô, “Thiên Phàm, con vốn là cháu đích tôn của cả họ, còn là người thừa kế của Thiên gia. Chúng ta biết là bất công với con, nhưng tập đoàn Thiên gia đều hy vọng hết vào con, trường đại học cũng phải học đúng ngành, không có sự lựa chọn!”
Thiên Phàm tươi cười quay đầu nhìn bà nội, “Vốn đây là trách nhiệm của con, có gì đâu mà bất công chứ!”
“Tiểu Phàm từ lúc mười lăm tuổi đã có khả năng điều hành tập đoàn. Hiện tại cũng giữ một vị trí nhất định, tài năng thiên phú đều rất tốt.” Thiên Vũ Quân để chén trà xuống, lên tiếng ca ngợi.
Vương Đế vỗ vai Thiên Phàm, “Vậy coi như đã tốt rồi” Hít một hơi, rồi lại nói “Gần đến lúc đón Giáng Sinh, đem món lên đi!”
Người hầu ở bên nghe thấy lệnh, cúi đầu lùi xuống bếp, bắt đầu mang từng món sơn hào hải vị lên bàn. Trong lúc đó, Thiên Hy Linh nhân cơ hội mở điện thoại lên kiểm tra tin nhắn, thấy bốn đường liên kết Doãn Mặc gửi, cô nhắn một tin cảm ơn rồi vội cất điện thoại sợ bị nhắc nhở.
Bảy người bắt đầu động đũa, vừa nói chuyện, vừa ăn uống cùng nhau cho tới khi đồng hồ chỉ vào mười hai giờ.
Từng người cầm ly của mình lên, cụm ly chúc mừng Giáng Sinh an lành.
“Bây giờ là lúc mở quà. Chúng ta sẽ bốc thăm xem ai ai mở quà trước.” Vừa nói, Vương Kiều vừa đưa bộ bốc thăm cho quản gia đưa đến từng người bốc.
Đợi quản gia đi một vòng quay về, kết quả liền có. Thiên Cẩm chọn quà đầu tiên, Thiên Phàm chọn quà thứ hai, Vương Kiều thứ ba, Thiên Hy Linh thứ bốn, Thiên Vũ Quân thứ năm, Vương Đế thứ sáu và cuối cùng là Cơ Hậu. Bảy người lần lượt lên lựa quà cho mình, sau đó là những món quà được dành tặng riêng cho từng người.
…
Bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi, đệm thêm là tiếng pháo hoa rực rỡ giữa bầu trời, như chiếc váy dạ hội yêu kiểu tỏa sáng. Cả nhà cùng nhau hướng mắt ra cửa sổ ngắm nhìn pháo hoa, tiếng cười vui vẻ rộn ràng.
Thiên Hy Linh và Thiên Phàm không chờ đợi thêm, xin phép rồi cùng nhau mở quà. Người lớn chỉ biết bất lực cười trừ, quả nhiên hai người họ vẫn là đứa trẻ con chưa lớn.
“Ủa? Đây không phải là chìa khóa xe sao? Ông bà nội, ông bà tặng cho con sao?” Thiên Hy Linh nhìn say mê một lúc, ngạc nhiên hỏi.
Cơ Hầu cười tươi, “Không phải con chuẩn bị lấy bằng lái xe rồi sao? Ông bà là đặc biệt thiết kế riêng cho con, chỉ đợi tới hôm nay thôi đó!”
“Khụ…khụ…Con…con cảm ơn ông bà nội!” Thiên Hy Linh họ khan vài tiếng, tiếp tục mở quà của ông ngoại.
Thiên Hy Linh hai mắt tròn xoe cầm quyển sổ lên, “Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất?”
Vương Đế điềm tĩnh cúi đầu nhìn cô, “Ông cũng không biết nên tặng gì hết. Nhớ ra còn dư hai ngôi nhà ở trung tâm thành phố và một ngôi nhà ở Pháp, con lấy tạm!”
Cái wt* gì đây? Đây là không biết tặng gì hết?
Khóe miệng cô giật giật vài cái, cúi đầu cảm ơn, quyết không mở thêm quà vì sợ bản thân sốc đến ngất thì không hay.
Còn Thiên Phàm mặt không mấy biến đổi khi mở quà, vì có lẽ năm nào quà cũng tương tự nhau nên không mấy bất ngờ.
“Vậy bây giờ chúng ta cùng mở quà tự chọn!” Ông Thiên cúi người cầm quà của bản thân lên.
Mọi người thấy vậy cũng lấy quà theo, lần lượt mở giấy bọc bên ngoài ra.
“Con được một bộ ấm trà…” Thiên Phàm ở ra đầu tiên, hơi ngơ ngác một chút.
Thiên Phàm tò mò quay đầu nhìn, “Ồ, hợp với anh đấy. Tập tính tao nhã, thư sinh một chút đi anh!”
“Lo mở quà của em đi!” Thiên Phàm trừng mắt, đẩy nhẹ cô một cái.
“Sách?” Lần này tới ông Thiên ngơ ra, đưa quyển sách lên biểu thị.
“Sách về chăm sóc bản thân…” Thiên Hy Linh méo mặt, cố nhịn cười.
Ông Thiên hất cằm, “Của con là một bộ làm bánh sao? Con cũng đúng lúc nên học nấu ăn chút ít đi!”
Cô xua tay, cầm quyển sách lên lật lật vài trang, giả bộ làm ngơ.
…
“Tiểu Băng, mau qua mời nước cô chú và anh Doãn Mặc đi!” Bà Kết mang một bộ đồ màu đỏ ngồi giữa ông Kết và Kết Băng, bà khẽ nói nhỏ nói cô ta qua mời nước mọi người.
Kết Băng đẩy ghế ra, cầm ly nước đi tới mời ông bà Doãn. Tới lượt Doãn Mặc, Kết Băng có hơi run rẩy, “Em mời anh một ly…”
Doãn Mặc cầm ly lên cụm một cái, uống một ngụm rồi thả xuống, không đáp lại một tiếng. Kết Băng cũng hiểu, quay người về chỗ ngồi.
Bà Kết liếc mắt nhìn Kết Băng, muốn nói gì đó nhưng lại bị ông Kết cản lại. Ra hiệu ý muốn bà ta im lặng.
Ông Doãn liếc qua cũng nhận ra có chuyện bất thường, quay đầu hỏi nhỏ bà Doãn vài câu rồi quay lại trạng thái cũ. Ông cầm ly rượu đỏ trên tay, nói: “Thằng cả nhà tôi năm nay không ở nhà, cảm ơn ông bà và cháu tới tham gia cùng. Khiến không khí nhà tôi cũng vui lên nhiều. Tôi mời ông bà một ly!”
Mấy cái ly thủy tinh va chạm vào nhau, tiếng ‘keng’ vang lên vui tai vài giây rồi dừng lại. Nối sau là tiếng trò chuyện của hai gia đình.