Tiếng giày cao gót lúc lớn lúc nhỏ từ ngoài cửa phòng học phát ra. Học sinh trong lớp mặt dần biến sắc, lập tức điều chỉnh lại tư thế ngồi. Tiếng nói chuyện, vui cười cũng trong giây lát im bặt đi.
Được tầm vài giây, một người phụ nữ trung niên đi vào lớp, cầm theo là chiếc cặp đựng giấy tờ. Người phụ nữ trung niên đứng trên bục giảng, lia ánh mắt nhìn quanh lớp. Sát khí tỏa ra khắp người, đám học sinh áp lực cúi thấp đầu không dám ho he điều gì.
Nhóm
Bảo Kiện [Này, sao mụ Vãn lại ở đây? Không phải tiết Văn này cô Thanh dạy sao?]
Vân Hà [Ai mà biết. @Họa Thư giáo viên không thông báo gì cho cậu sao?]
Họa Thư [Không có]
Hy Linh [Hình như tớ nghe mấy lớp khác nói cô Hà chuẩn bị đẻ, nên xin nghỉ rồi!]
Cận Nhiên [W**? Sao cậu không nói sớm]
Hy Linh [Ai mà biết cô Vãn sẽ nhận lớp đâu?]
Cận Nhiên [@Họa Thư tí nữa cậu hỏi cô chủ nhiệm giúp lớp nha]
Họa Thư [Được rồi]
Hy Linh [Cô tới, cô tới! Bỏ điện thoại xuống!]
“Cả lớp!” Tin nhắn của Thiên Hy Linh vừa gửi, giọng nói như hổ gầm của cô Vãn liền vang lên, “Ba bốn bạn lên kiểm tra bài cũ! Muốn tự lên hay tôi gọi tên?”
Đáp lại lời cô Vãn là không gian yên lặng đến quỷ dị. Cô Vãn nhếch môi hừ lạnh, ngón tay có chút nhăn nheo lật từng trang giấy danh sách lớp, cuối cùng dừng lại ở một cái tên, “Ngân Nguyệt lên!”
Ngân Nguyệt tim đập nhanh, run rẩy đi từng bước tới gần cô Vãn. Còn những người dưới lớp thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ được vài giây sau, đám học sinh liền nhanh tay nhanh chân lấy sách vở ra học vội.
Cô Vãn cầm quyển sách trên tay, hất cằm nói, “Đọc phần kết luận chương 6!”
“Ủa cô, chúng em học tới chương 8 rồi mà?” Miệng nhanh hơn não, Ngân Nguyệt trong phút chốc quên luôn người đối diện là cô Vãn - giáo viên khó tính, khó chịu, kỳ quái nhất cái trường này,
Cô Vãn ngang ngược trả lời, “Tôi thích kiểm tra chương 6 được không? Thuộc hay không thuộc, nói!”
“Em… em…em không thuộc…” Ngân Nguyệt tội nghiệp, sợ tới mức giọng cũng làm cho lắp bắp.
“Không điểm, về chỗ!”
Ngân Nguyệt mặt nghệt ra, thất vọng về chỗ ngồi. Cô Vãn chống cằm, ngồi bắt chéo chân, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, lúc sau mới lên tiếng gọi, “Bảo Kiện lên, Thiên Hy Linh chuẩn bị!”
Thiên Hy Linh ngỡ ngàng nhìn cô Vãn, nhìn luôn cậu trai Bảo Kiện đang ủ rủ, sợ sệt đi lên bục.
Họa Thư hơi xích người tới gần, thấp giọng hỏi, “Này, cậu có thuộc bài không?”
Thiên Hy Linh hơi liếc mắt nhìn Họa Thư, cô khẽ gật, “Tớ thuộc hết rồi, nhưng chương 5 thì không chắc!”
“Vậy thì mau lấy ra học đi. Lỡ cô hỏi thì chết đấy!”
“Nhưng… nhưng tớ quên sách ở nhà rồi!”
Họa Thư thò tay vào họp bàn, lấy quyển sách rồi đưa xuống dưới cho Thiên Hy Linh lấy, “Mau học đi, chương 5 cũng ngắn nên chắc không sao!”
Thiên Hy Linh lật quyển sách ra phần kết luận chương 5, vội vàng lặp đi lặp lại ba câu ở chương 5.
“Thiên Hy Linh, lên bục!” Cô Vãn đột nhiên gọi tên, giục Thiên Hy Linh lên trên kiểm tra.
Thiên Hy Linh hai mắt rưng rưng, thầm oán hận trong lòng. Họa Thư ở bên an ủi động viên mới khiến cô bình tĩnh lại một chút.
Cô Vãn hơi mím môi, “Tóm tắt chương 5 và 8”
“Hả? Chương…” Thiên Hy Linh ngạc nhiên nên lỡ lời, cũng may cô kịp bịt miệng lại trước khi nói hết câu.
Cô Vãn đẩy gọng kính, liếc mắt vào quyển sách trên tay ra hiệu ý muốn Thiên Hy Linh bắt đầu trả lời câu kiểm tra miệng.
“Chương 5 - Alice vì tình yêu đơn phương mà… mà cắt đứt mối quan hệ với gia đình…”
“Em đọc gì vậy? Đó là chương 4 mà!” Cô Vãn xoay đầu nhắc nhở Thiên Hy Linh.
Thiên Hy Linh sượng mặt, “Em nhầm. À… Alice London… vì không muốn bị ép hôn nên bỏ nhà đi. Cha cô là vua William London lo lắng cử hậu vệ đi tìm khắp nơi. Trong số đó có một chàng trai trong đội hậu vệ tên… tên… tên là…”
“Tên David Wales”
“Trong số đó có chàng trai trong đội yêu thầm Alice tên David Wales. Anh phát hiện ra cô đầu tiên nhưng vì cô mà che dấu…”
“Um, kết luận chương 8”
Thiên Hy Linh thở phào nhẹ nhõm người, chú tâm đọc tiếp phần kết luận chương 8 rồi về chỗ.
“Cậu làm tớ hết hồn, còn tưởng cậu ăn nửa điểm về chỗ chứ!” Họa Thư chống cằm nhìn Thiên Hy Linh về chỗ ngồi.
“Tớ cũng hết hồn chứ riêng gì cậu đâu. Cũng may khi nãy cậu nhắc tớ học sớm!”
“Nhưng lần sau đề phòng vẫn hơn”
“Tớ biết rồi, cảm ơn cậu!”
“Này, giáo viên ấy khó tính lắm sao?” Trường Lạc ngồi sau lưng nghe rõ mồn một câu chuyện của hai cô gái, tò mò hỏi chuyện.
Thiên Hy Linh và Họa Thư cùng lúc quay đầu xuống nhìn Trường Lạc, Thiên Hy Linh cười nhếch môi, nhiều chuyện thêm, “Cậu không biết à? Cô Vãn nổi tiếng khó tính nhất trường này, nghe nói cô ấy có chỗ chống lưng nên mới không bị đám học sinh trường này trả thù ấy chứ!”
“Um, hiệu trưởng cũng rất thích cách dạy này của cô Vãn nên mới không nhúng tay vào. Vì thế học sinh không còn cách nào ngoài nghe lời!” Họa Thư gật gù đồng tình.
Trường Lạc mặt ngạc nhiên tới mức như không thể ngờ tới, “Vậy các cậu biết ai chống lưng cho cô không?”
Cả hai người lắc đầu, Họa Thư nói, “Có thể mấy học sinh khác biết, còn chúng tớ thì không mấy quan tâm!”
“Họa Thư, Thiên Hy Linh, Trường Lạc, đây là giờ học, không phải giờ nói chuyện của ba em!”
Cả ba người bị nhắc tên, giật mình quay đầu nhìn cô, tim như muốn nhảy ra ngoài. Họa Thư và Thiên Hy Linh vội quay người lên trên, ánh mắt xin sự thương xót ngẩng đầu nhìn cô Vãn đứng trên bục đang nghiêm nghị trừng mắt.
“Trường Lạc, đứng lên đọc tiếp đoạn của Minh Tinh.”
Trường Lạc bình tĩnh cầm quyển sách đứng lên, nhìn một vòng quanh sách mới đọc theo yêu cầu của cô Vãn.
Cũng may khi nãy Trường Lạc có để ý đoạn văn Minh Tinh đọc nên rất nhanh đã được cô Vãn tha tội, cho ngồi xuống tiếp tục học. Nhưng cô vẫn là nhắc nhở nặng nhẹ ba người trước lớp
…
“Nam Mô A Di Đà Phật! Một tuần mà học cô Vãn 5 lần là tớ chết luôn đấy!” Thiên Hy Linh tiều tụy nằm ra bàn. Ánh mắt đáng thương nhìn bạn thân cầu sự giúp đỡ.
Họa Thư chăm chú làm bài tập, nhưng vẫn trả lời Thiên Hy Linh với giọng vui đùa, “Yên tâm, hiếm lắm chúng ta mới học cô Vãn một lần. Cơ mà để cậu hồi sinh lại sau mỗi lần học thì tớ sẽ đãi cậu bánh và trà sữa nhé!”
Hai mắt Thiên Hy Linh long lanh, tinh thần liền trở nên lạc quan hẳn so với vừa nãy, “Thật sao?”
“Chứ tớ nói dối cậu làm gì?”
“Trời ơi là trời! Đâu ra một cô bạn quốc dân vậy hả? Họa Thư à, sao tớ lại có một người bạn như cậu vậy hả?” Hai ngón cái của Thiên Hy Linh đưa lên, vẻ mặt nịnh nọt đáng yêu vô cùng.
Họa Thư bật cười thành tiếng, tỏ vẻ theo biểu cảm của cô bạn, “Quá khen quá khen. Chỉ có Họa Thư tớ là tốt với cậu nhất thôi!”
Thiên Hy Linh gật đầu lia lịa, “Không sai không sai, cậu là người tốt với tớ nhất”
Họa Thư bất lực nhin cô bạn thân yêu đời trước mặt. Thiên Hy Linh quả thật là người lạc quan. Họa Thư chưa bao giờ thấy cô giận dỗi gì quá hai mưoi phút. Là một người thân thiện, dễ gần, đôi khi lại rất bảo vệ người khác. Dù trước hay bây giờ cũng vậy.
“Họa Thư, Thiên Hy Linh, khi nãy xin lỗi hai cậu rất nhiều. Vì tớ mà hai cậu bị cô mắng. Đây là chút quà tạ lỗi. Mong hai cậu nhận!” Trường Lạc từ ngoài cửa đi tới, cắt đi mạch suy nghĩ của Họa Thư.
Thiên Hy Linh đang đọc sách chầm chậm hạ cánh tay, để lộ ánh mắt hứng khởi khi thấy hai túi bánh quy trên tay Trường Lạc. Có điều muốn giữ liêm dỉ nên vẫn nói khéo, “Không không không…Lỗi cũng là do tớ nhiều chuyện gây ra. Không phải lỗi cậu!”
Họa Thư gật đầu, “Một phần cũng do chúng tớ. Cậu không phải lo đâu!”
Trường Lạc hơi mỉm môi, đặt bánh lên bàn, “Nhưng dù sao đi nữa thì hai cậu cũng nhận lấy hai gói bánh này đi. Lỗi hay không lỗi cũng phải lấy. Một phần công sức này là của Trường Ninh. Con bé rất mong lời nhận xét của hai cậu.”
“Hai anh ai cũng biết nấu ăn làm bánh. Đỉnh thật đấy, còn hơn cả tớ!” Thiên Hy Linh vỗ tay thán phục.
Trường Lạc đẩy ghế ngồi xuống, “Không phải khi trước cậu và Họa Thư mượn phòng nấu ăn làm bánh sao? Tớ ăn thử thấy ngon, đâu có tệ"
Thiên Hy Linh chỉ ngón tay về hướng Họa Thư, “Nếu mà không có cậu ấy giúp thì còn lâu tớ mới…”
“Thiên Hy Linh! Nam thần tới gặp cậu này!” Giọng nói như cái loa phát ra từ vị trí cửa ra vào của lớp.
Thiên Hy Linh mặt nghệt ra nhìn, “Wt*? Cậu kêu nhỏ tí không dược à?”
“Xin lỗi! Mau ra gặp người ta đi!” Cậu trai cười khúch khích, vẫy tay giục Thiên Hy Linh.
Cô đẩy ghế đứng dậy, nói “Đợi tớ chút!” Rồi đi ra gặp Doãn Mặc đang đứng đợi.
…
“Sao anh lại đến đây?”
Doãn Mặc xòe lòng hai bàn tay ra, bên trong là loại sữa chua cô thích và một chiếc bánh mỳ gói, “Anh nghe nói hôm nay cô Vãn dạy lớp em. Đem lên để em bồi bổ!”
Thiên Hy Linh vui mừng cầm lấy sữa chua và bánh từ tay Doãn Mặc, nhưng vẫn không quên nói vài câu dư thừa, “Anh định nuôi em béo đấy à? Ngày nào cũng như vậy chắc em tăng cân không kiểm soát quá!”
Doãn Mặc xoa đầu cô, “Anh vẫn yêu em là được!”
“Lúc đó ai biết được anh còn yêu em hay không chứ?”
“Cô ngốc nhà em. Nếu em muốn thì bây giờ chúng ta cũng có thể đi ký khế ước gia tộc đấy!”
“Khế ước gia tộc?” À, khế ước gia tộc là một khế ước vĩnh viễn của một hay nhiều đời nào đó. Thường khế ước này ký khi một đời kết hôn hoặc được đính hôn. Nhầm liên minh quan hệ của hai gia tộc lại với nhau. Vì thế mà khế ước quy định đời kết hôn này không được ly hôn hoặc làm điều gì đó có hại cho bên gia tộc kia… Nếu không, hậu quả dẫn đến sẽ rất tồi tệ.
“Em mong chúng ta sẽ có một ngày nào đó sẽ ký vào tờ giấy khế ước ấy!"