Thiên Hy Linh thấy anh không có động tĩnh gì thì thấy lạ, quơ quơ tay trước mặt Doãn Mặc “Này, anh làm gì mà đơ người thế?”
Doãn Mặc nắm lấy cánh tay quơ quơ trước mặt, chậm để xuống “Không có gì! Anh hỏi em cái này được không?”
Thiên Hy Linh xoa xoa cổ tay “Anh hỏi đi!”
“Thích hay yêu một ai đó là như thế nào?”
Thiên Hy Linh tròn xoe mắt, như không nghe rõ, hỏi lại “Anh… anh hỏi lại đi!”
“Thích hay yêu một ai là cảm giá như nào?” Doãn Mặc chậm rãi nhắc lại câu.
"...” Không, không phải ảo giác. Ôi mẹ ơi, con người này còn có thể hỏi những câu như vậy cơ à!
Doãn Mặc nhìn cô, thấy cô không trả lời thì hỏi “Sao?”
Thiên Hy Linh gãi đầu “Không sao. Cảm giác anh thích một người là khi anh nhìn một ai đó cảm thấy rung động, tim đập, anh sẽ có cảm giác vui vẻ và thích bên người đó. Còn yêu thì… những điều đó gấp đôi, anh sẽ tình nguyện hy sinh một điều gì đó cho hay bảo vệ người đó!”
“Vậy em đã từng có cảm giác thích hay yêu ai đó chưa?” Doãn Mặc cúi thấp đầu nhìn cô.
Thiên Hy Linh chỉ tay vào mình “Em hả?”
Doãn Mặc gật đầu, Thiên Hy Linh nhìn anh, trầm mặc một lúc, không trả lời vội.
Thích ai đó? Đã từng chưa nhỉ?
Thiên Hy Linh ngẩng đầu lên cao, khẽ lắc đầu. Doãn Mặc nghiêng đầu “Um"
Vậy là tốt rồi, cô ấy chưa từng yêu ai hết!
“Chúng ta xuống phía dưới thôi. Hai người kia vẫn đang chờ!” Doãn Mặc đi lên trước vài bước, đợi Thiên Hy Linh đi theo mới tiếp tục mở cửa xuống cầu thang.
…
Thiên Phàm đang chơi game thì nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu nhìn lên trên, hai bóng người đan xen nhau đi xuống.
“Hai người làm gì lâu quá vậy, ngủ trên đó luôn à?” Thiên Phàm thu tầm mắt, cúi đầu tiếp tục chơi game, không quên giở giọng cà khịa.
Thiên Hy Linh hất tóc “Làm gì kệ em, gần treo rồi kìa!”
“...” Thiên Hy Linh vừa dứt câu, màn hình điện thoại của Thiên Phàm liền tối thui, mấy chữ ‘Bạn đã tử vong’ hiện lên “Con mẹ nó, sao miệng em linh thế!”
Thiên Hy Linh nhún vai, cười nhếch mép “Ai biết được!”
Thiên Phàm tức giận lườm cô một cái, rủ Doãn Mặc vào game chơi cùng mình.
Thiên Hy Linh lấy từ dưới bàn tài liệu ôn tập, không quan tâm tới cái lườm của Thiên Phàm, trọn một ghế rộng rãi nằm xuống. Với tay lấy thêm chiếc máy tính, lên mạng tra cái gì đó. Họa Thư thấy Thiên Hy Linh tập chung học bài thì có chút tò mò, chậm đi qua, đứng ở đầu ghế nhìn vào máy tính cô, lâu lâu sẽ chỉ chỉ vào máy tính hướng dẫn cô làm bài.
Thiên Phàm để thấp điện thoại xuống, liếc nhìn Họa Thư bên kia vẫn miệt mài đứng bên kia cùng Thiên Hy Linh. Um… Nhìn Họa Thư trong bộ dạng tập trung như vậy, rất có sức hút.
“Này, nhìn gì vậy? Nhìn vào màn hình đi!” Doãn Mặc cầm lấy điện thoại Thiên Phàm, giơ lên trước mặt anh.
“A… Cái gì? Sao cậu không nói sớm?” Thiên Phàm nhìn bốn chữ quen thuộc ‘Bạn đã tử vong', hét lớn.
Doãn Mặc nhún vai, không để ý tới anh, che đi tầm mắt. Doãn Mặc vẫn cầm điện thoại trên tay, nhưng mắt anh lại không nhìn vào màn hình mà hướng về phía Thiên Hy Linh đang nằm. Ánh mắt của anh không rõ ý gì, vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng nhìn càng sâu, lại càng cảm nhận được một sự dịu dàng nào đó khó tả.
Thiên Hy Linh mỏi cổ, xoay qua xoay lại khởi động, tình cờ đụng ngay ánh mắt của Doãn Mặc. Cô có chút không kịp phản ứng nên đơ người ra, Doãn Mặc cũng không biết thế nào mà không quay đi. Hai người nhìn nhau lâu tới mức người bên cạnh cũng phát hiện ra.
Thiên Phàm và Họa Thư liền cang thiệp, tách hai ánh mắt của hai người mới xong chuyện. Thiên Phàm nhìn chằm chằm Doãn Mặc, cứ luôn miệng nói không được có ý đồ với em gái anh, không thì sẽ cho Doãn Mặc biết tay. Còn Họa Thư thì khác, cô ôm mặt Thiên Hy Linh, thấp giọng hỏi mấy câu như “Trúng tiếng sét ái tình sao?” “Sao hai người nhìn nhau ghê vậy?” “Cậu rung động à?” “...”
Doãn Mặc vẫn không một biểu cảm, Thiên Hy Linh lại ngượng đỏ cả mặt, lôi lôi kéo kéo Họa Thư lên lầu. Đến khi lên, Thiên Hy Linh trực tiếp bỏ Họa Thư bên ngoài, lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng mình, chốt cửa.
Thiên Hy Linh nhảy lên giường, mặt và hai tai đỏ như ớt, liên tục dụi dụi vào gối.
“Khi nãy… Doãn Mặc cũng nhìn mình mà đúng không? Tại sao chứ!?” Lăn qua lăn lại vài vòng, Thiên Hy Linh ôm mặt, tự mình an ủi “Chắc do trùng hợp thôi, không có gì hết. Không có gì hết!”
Dù nói là vậy, nhưng không hiểu sao tim cô vẫn đập rất nhanh, cảm giác này cô chưa từng trải qua bao giờ cả. Trước đây cô giống như một người vô tâm, không bao giờ để tâm tới hai chữ ‘tình cảm' hay ‘yêu đương'. Nhưng… bây giờ lại khác, Thiên Hy Linh cũng không chắc chắn đây là cảm giác thích ai đó hay không. Có lẽ đây chỉ là cảm giác nhất thời.
Thiên Hy Linh điều chỉnh lại biểu cảm, đi vào phòng tắm tắm thêm một lần nữa, đi chậm lên giường rồi ngủ luôn.
…
Sáng hôm sau lên trường, hai hốc của Thiên Hy Linh đen như gấu trúc, cơ thể uể oải đi từng bước vào lớp học. Họa Thư sáng sớm đã lên vì có cuộc họp ở hội học sinh, cô ngồi ở bàn của mình, nhìn Thiên Hy Linh trong bộ dạng ‘gấu trúc' thì có chút hốt hoảng, vội đi bước lớn tới bên cạnh.
“Tối qua cậu ngủ sớm lắm mà, sao hôm nay mắt cậu như gấu trúc vậy?”
Thiên Hy Linh xoa xoa đầu, lắc đầu bất lực “Không biết, cả đêm hôm qua tớ ngủ không được. Sáng nay cũng chỉ ngủ được 10 phút thôi!”
“Cậu muốn tớ xin giáo viên cho cậu nghỉ một tiết không? Xuống phòng y tế nhắm mắt một lúc! Tiết đầu dù sao cũng tự học!” Họa Thư cẩn thận đỡ cô vào chỗ ngồi.
Thiên Hy Linh lắc đầu từ chối “Cảm ơn cậu, nhưng tiết sau là thi rồi, tớ ôn thêm bài”
Họa Thư nhìn Thiên Hy Linh, hết lòng khuyên nhũ nhưng vẫn là không được. Thiên Hy Linh muốn kỳ này điểm cao hơn nên trong giờ tự học rất chăm.
‘Reng reng'
Tiếng chuông reo lớn báo hiệu tiết học thứ 2 chuẩn bị bắt đầu, học sinh trong lớp cùng lúc cất những sách vở không cần thiết vào cặp. Họa Thư là lớp trưởng, cô từ dưới đi lên, lấy trong tủ đồ bàn giáo viên ra mấy tập giấy để sẵn trên bàn, sau đó về lại chỗ ngồi.
Họa Thư lấy cặp lên, lấy từ túi bên phải một trai nước màu hồng đưa cho Thiên Hy Linh “Nước tăng lực, uống cho tỉnh táo rồi thi!”
“Đa tạ bạn yêu của tôi!” Thiên Hy Linh cầm lấy trai nước tăng lực, uống mấy ngụm.
Vừa hay đặt chai nước xuống bàn, giáo viên bên ngoài liền đi vô, giới thiệu mấy câu, viết lên bảng vài dòng chữ như môn thi, thời gian,... Giáo viên đi lại, từ từ phát đề cho cả lớp, canh đúng thời gian, cho cả lớp bắt đầu làm bài.
Cầm cây bút trên tay, Thiên Hy Linh nhanh tay khoanh tròn mấy câu trắc nghiệm, rồi chuyển sang tự luận. Lâu lâu có liếc qua nói chuyện với Họa Thư vài câu.
Hơn 50 phút trôi qua yên lặng, đã dần có hai ba người làm xong và bước lên nộp bài. Họa Thư đúng lúc hoàn thành xong bài cuối, đi lên nộp bài cho giáo viên, quay đầu xuống, người sau lưng là Thiên Hy Linh. Đợi Thiên Hy Linh nộp xong cùng đi xuống chỗ ngồi, hai người hỏi thăm kết quả vài câu.
“Làm bài thế nào?” Thiên Hy Linh vặn nhẹ cổ qua lại.
Họa Thư gật đầu “Đều thuận lợi"
“Câu cuối kết quả là bao nhiêu vậy?”
Họa Thư chớp mắt suy nghĩ “Là âm bảy mươi lăm!”
Đang định ngồi xuống ghế thì Thiên Hy Linh khựng lại “Tới làm âm năm mươi lăm"
Họa Thư nhìn mặt cô biến sắc, không biết phải làm sao, có hơi lúng túng “Chưa chắc tớ đã làm đúng, đừng lo lắng quá!”
Thiên Hy Linh lắc đầu cúi mặt xuống bàn “Còn lỡ như tớ tính sai thì sao đây"
“Yên tâm, còn mấy bài khác bù vào mà!” Họa Thư tới gần, thấp giọng an ủi.
Thiên Hy Linh không đáp lại cô, dụi mặt vào tay trong sự mệt mỏi.
“Ting… Thời gian đã hết, các em dừng bút nộp bài. Lớp trưởng, giúp cô thu bài của các bạn!” Giáo viên đứng dậy, bấm nhẹ vào cái chuông trên bàn.
Họa Thư được giáo viên nhờ thu bài nên đành rời đi một lúc, để lại mình Thiên Hy Linh vẫn thẫn thờ nằm trên bàn.
…
Giáo viên phụ trách coi thi cầm bài ra khỏi phòng, nối tiếp là hình bóng của giáo viên chủ nhiệm dẫn theo một học sinh lạ mặt đi vào phòng học “Các em ổn định chỗ ngồi!”
Sau tiếng yêu cầu của giáo viên, mọi học sinh nghe theo, ngồi vào chỗ của mình. Thiên Hy Linh được Họa Thư nhắc nhở cũng ngẩng mặt lên.
“Từ hôm nay, lớp chúng ta sẽ có học sinh mới. Bạn ấy tên Trường Lạc.” Giáo viên ngừng mấy giây, quay đầu nói nhỏ với Trường Lạc “Em mau giới thiệu bản thân với các bạn đi!”
Trường Lạc khẽ gật, quay đầu, tự tin nói “Xin chào tất cả các bạn, mình tên Trường Lạc. Học sinh mới, mong mọi người giúp đỡ thêm, mình cảm ơn!”
Lớp học yên tĩnh dần ồn ào sau màn giới thiệu đơn giản của Trường Lạc.
“Oa, đẹp trai quá à!”
“Cậu ấy cao quá, đúng gu của tớ!”
“Nhìn vậy chắc học giỏi lắm ha!”
“Họ Trường sao? Cậu biết cậu ta không?”
Giáo viên tức giận quát “Cả lớp trật tự!”
Tiếng quát của giáo viên như có lực, ép hết xuống tiếng nói chuyện của đám học sinh ồn ào trong lớp.
“Thiên Hy Linh!” Giáo viên đột nhiên gọi.
Thiên Hy Linh vẫn mơ mơ hồ hồ nghĩ về chuyện bài thi, nghe thấy có người gọi tên, có chút giật mình, cô vội đứng dậy “Có em!”
Giáo viên hài lòng gật đầu “Tốt! Trường Lạc, em ngồi sau lưng Thiên Hy Linh nha!”
Thiên Hy Linh ngạc nhiên nhìn xuống dưới, quả nhiên có một chỗ trống sau này. Trước giờ cô không để ý nên có chút ngạc nhiên.
Trường Lạc từ trên bục đi xuống, trai gái đều phải hướng mắt theo từng bước chân của hắn. Trường Lạc ổn định chỗ ngồi của mình. Giáo viên quan sát một lúc, nói thêm vài câu dặn dò và cổ vũ rồi ra ngoài.
Còn 20 phút nữa là tan tiết, Thiên Hy Linh quay xuống chào hỏi người bạn mới “Chào cậu, tớ là Thiên Hy Linh. Rất vui được làm quen!”
“Ra là cậu, nghe danh đã lâu, giờ mới gặp mặt. Rất vui được làm quen" Trường Lạc tươi cười đáp lại.
“Cậu là học sinh mới, có làm bài thi xếp hạng đầu năm không?” Thiên Hy Linh vẫn còn canh cánh trong lòng vụ bài thi, hỏi Trường Lạc.
“Ai cũng phải thi, học sinh mời càng không thể bỏ qua!” Họa Thư vừa quay đầu chen vào, nhưng chợt nhớ tới bản thân có chút không hợp lý nên ngại ngùng giới thiệu thêm “Xin lỗi, tớ tên là Họa Thư. Rất vui được làm quen!”
Trường Lạc lắc đầu tỏ ý không sao, tay lấy trong cặp ra hai bịch bánh đưa Thiên Hy Linh và Họa Thư “Quà gặp mặt, là tớ tự làm. Cái màu nhạt là nhân kem, còn cái có màu đậm hơn là nhân phô mai!”
Thiên Hy Linh và Họa Thư nhận bánh, hai mắt sáng ngời, lia lịa thay nhau cảm ơn Trường Lạc.
Trong lớp giờ chỉ có học sinh, Thiên Hy Linh và Họa Thư lấy ra một cái ăn thử. Bánh cá không quá lớn, chỉ to bằng đầu ngón tay cái, ăn hai miếng đã hết, nhưng đổi lại, một bịch Trường Lạc cho rất nhiều.
“Ngon quá à, không ngờ cậu có tài nấu nướng vậy luôn đó!” Thiên Hy Linh đưa hai ngón tay cái tỏ lòng hâm mộ.
“Cậu khen quá lời rồi, tớ chỉ là học được từ dì giúp việc thôi!” Trường Lạc khiêm tốn đáp lại.
Họa Thư nuốt xong miếng bánh trong miệng, nói “Cậu là con trai, vậy là đã giỏi lắm rồi!”
“Vậy tớ cảm ơn! Nếu hai cậu thích cứ nói tớ, tớ sẽ làm cho các cậu. Đảm bảo an toàn, không tốn phí!”
Thiên Hy Linh và Họa Thư nhìn nhau, sau đó nhìn Trường Lạc, cùng lúc vui vẻ gật đầu.
…
Ở ngoài, Thiên Phàm và Doãn Mặc cầm trên tay một núi giấy tờ, mặt như ai cướp tiền của họ, quan sát từng cử chỉ hành động của Thiên Hy Linh, Họa Thư và Trường Lạc.
“Hửm, hai đứa sao đứng đơ ra ở đây?” Một giáo viên nam đi qua, thấy hai người chôn chân ở đó, đi tới hỏi thăm.
Thiên Phàm hít thở sâu một hơi, quay lại nói nhỏ với Doãn Mặc gì đó, sau mới trả lời giáo viên “Em chào thầy, chúng em đi mỏi chân nên nghỉ một lát ấy mà!”
Ông thầy đẩy kính, gật đầu, rời đi.
Thiên Phàm thở phào một hơi “Được rồi, chúng ta đi đưa tài liệu trước đã!”
Doãn Mặc không nói gì, ánh mắt vẫn lạnh tanh nhìn vào cửa sổ phòng học, lúc sau mới đi theo Thiên Phàm tới phòng giáo viên.
“Tôi thấy tên đó có tình ý với em gái cậu đó!” Doãn Mặc ho khan, biểu hiện ra vẻ có lòng nhắc nhở.
“Em gái tôi không thích cái loại thư sinh đó đâu.” Mặt Thiên Phàm đã tệ còn tệ hơn.
“Ồ, mong vậy!”
…
Chuông tan tiết thứ 3 kêu lớn, tiếp theo sẽ là giờ ra chơi. Thiên Hy Linh và Họa Thư cùng nhau đi dạo trên sân trường.
“Tên của Trường Lạc hình như có chút quen đúng không?” Thiên Hy Linh cầm bịch bánh trên tay, vừa ăn vừa nói.
Họa Thư gật đầu “Cậu cũng cảm thấy vậy à?”
“Chúng ta…”
“Chị Thiên Hy Linh!”
Thiên Hy Linh chưa kịp đáp lại Họa Thư đã bị một tiếng kêu khác phân tâm. Hai người nhìn về phía phát ra tiếng gọi, ngạc nhiên khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
“Ủa, cô bé này là Trường Ninh đúng không?”
“Vâng, là em. Em chào hai chị!” Trường Ninh chạy tới, cúi đầu chào hai người.
“À, ra là cô bé này. Quả nhiên học chung trường với chúng ta!” Họa Thư vuốt cằm, nhìn Trường Ninh.
“Gói bánh cá đó là của anh trai em đúng không?” Trường Ninh bỗng hỏi.
“Anh trai? Trường Lạc là anh trai em sao?” Thiên Hy Linh bất ngờ hỏi ngược lại.
“Tớ nhớ ra rồi. Hôm qua Thiên Phàm có nói, tập đoàn Apollo International là của Trường gia. Mà Trường gia có hai đứa con, con trai tên là Trường Lạc!” Họa Thư chợp nhớ qua câu nói của Thiên Phàm khi còn ở bãi biển chiều hôm qua, nhắc lại cho Thiên Hy Linh.
“Nếu vậy Trường Ninh chính là con gái của Trường gia sao?” Thiên Hy Linh chỉ tay vào Trường Ninh đang không hiểu chuyện gì.
“Hai chị biết từ khi nào vậy?” Trường Ning ngây ngô hỏi.
Thiên Hy Linh cười không ra hơi “Hôm qua và hôm nay vừa tìm ra chân tướng ấy mà.”
Trường Ninh xoa xoa cái đầu, cười ngượng “Vậy hai chị giữ bí mật giúp em nha!”
Thiên Hy Linh và Họa Thư nhìn nhau, sau đó cùng quay đầu nhìn Trường Ninh. Họa Thư khó hiểu đặt câu hỏi “Tại sao? Em là thiên kim tiểu thư, cần gì phải giấu?”
“Hì hì… Em muốn đợi đến khi tốt nghiệp mới cho mọi người biết. Cha mẹ em cũng muốn vậy!” Trường Ninh giải thích.
Thiên Hy Linh và Họa Thư cùng lúc ‘ồ' lên tiếng ngạc nhiên.
Trường Ninh đi song song với Thiên Hy Linh, Họa Thư, vui vẻ hỏi “Bánh thế nào ạ?”
“Rất ngon, em có người anh trai tốt thật đấy, không như…”
“Này này, mày định nói xấu anh đấy à!” Từ đâu tới, Thiên Phàm tức giận hét lớn.
“...” Chưa nhắc mà tào tháo đã tới…
Thiên Hy Linh chống nạnh quay đầu, hất mặt “Em có nói anh đâu!”
“Chứ mày nói ai? Tao nói nghe nhá, không ai thương mày bằng anh mày đâu!” Thiên Phàm làm theo điệu bộ Thiên Hy Linh, chống nạnh, hất cằm.