"Sao, sao lại là cậu?"
Nhị phu nhân sợ tới mức hai chăn nhũn ra, mặt xám như tro tàn. Bà ta rốt cuộc biết được tại sao đám bảo tiêu lại sợ hãi. Bởi vì ở đây căn bản làm gì có gian phu nào, rõ ràng là Phó Dư nha! Với tính cách có thù tất báo của Phó Dư thì lần này hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta.
"Biến!"
Thanh âm Phó Dư lạnh băng nói.
"Phó Dư, mày nói chuyện với mẹ hai của mày như vậy sao? Bà ấy tốt xấu gì cũng là quan tâm mặt mũi của mày." Phó Thịnh cảm thấy Phó Dư phát hỏa với Nhị phu nhân trước mặt mọi người như vậy là tát vào mặt ông ta, vì thế ông ta liền tức giận đập cây gậy xuống đất.
Ánh mắt Phó Dư lạnh băng bắn về phía mọi người làm tất cả sợ đến ngậm chặt miệng lại. Phó lão gia tử cũng vội vàng dẫn người rời khỏi. Tình cảnh trước mặt thật đáng sợ, nếu họ còn ở đây lâu hơn một phút nói không chừng sẽ bị Phó Dư giết chết hết.
Phó Dư mặc quần áo giúp Cố Miên rồi ôm cô vào ngực hôn hôn:"Miên Miên ngoan, không có việc gì. Tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai xúc phạm đến em."
Cố Miên hôn hôn trầm trầm, chỉ biết hiện tại cô đang được Phó Dư ôm vào lòng, thanh âm nhược nhược nói:"Em muốn anh..."
"Tôi vẫn luôn ở bên cạnh em."
Phó Dư đau lòng hôn hôn sườn mặt cô.
Kẽo kẹt ~
Cửa lớn mở ra, Phó Dư ôm Cố Miên rời khỏi đại sảnh. Tất cả mọi người đều cuối đầu, không dám nhìn hắn một cái.
Đặc biệt là nhị phu nhân, bà ta nghĩ đến việc mình vừa làm liền sợ tới mức lòng bàn tay ứa đầy mồ hôi lạnh.
Phó Dư căn bản không thèm liếc mắt nhìn những người này một cái, trực tiếp ôm Cố Miên rời khỏi Phó gia.
Vốn dĩ Phó Thịnh tính nhân cơ hội này xoa dịu mối quan hệ căng thẳng với Phó Dư nhưng bây giờ xem ra đều phản tác dụng cả.
Phó Dư không mang Cố Miên về nhà mà trực tiếp đưa cô tới bệnh viện, tự mình kiểm tra sức khỏe toàn thân cho cô, may mà tất cả đều ổn thõa, chỉ trừ mức độ mẫn cảm của cơ thể tăng cao ngoài ra không có việc gì đáng ngại. Lúc này hắn mới thoáng yên tâm.
Nhưng mà là thuốc thì ít nhiều cũng có tác dụng phụ. Sau khi thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng, Cố Miên vẫn cứ hôn hôn trầm trầm, mê mang không tỉnh.
Phó Dư ôm Cố Miên về phòng, để cô nằm trêи giường lớn rồi đắp chăn lại. Cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, chỉ là ngủ lúc ngủ hai chân cô vẫn mở ra, ɖâʍ thủy từ đóa hoa vẫn chảy róc rách chảy. Không cần lo việc cô vì mê mang mà cơ thể không chuẩn bị tốt làʍ ȶìиɦ với đàn ông.
"Đáng chết!"
Phó Dư nhìn thấy một màn này, hai mắt liền đỏ đậm. Trực tiếp đóng cửa phòng xông ra ngoài. Người hắn đặt ở đầu quả tim yêu thương bị kẻ khác hại thành như vậy. Thù này hắn không thể không báo!
Ngày hôm sau. Cố Miên trêи giường tỉnh lại, vừa cử động liền phát hiện eo mình đau lợi hại, giống như sắp gãy ra làm hai, hoa huyệt cúc huyệt đồng thời có cảm giác no trướng nhưng không có đau đớn như bị xé rách. Hơn nữa cô thoáng vặn vẹo một chút, hoa huyệt liền phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục để lại sao một đêm hoan ái.
Thân thể cô giật giật, muốn rời giường, trong đầu bỗng nhiên hồi tưởng lại sự tình ngày hôm qua. Cô bị bỏ thuốc, sau đó thì làʍ ȶìиɦ với Phó Dư.
Cố Miên lập tức sợ tới tỉnh. Gậy mát xa cắm huyệt, giang giao, phun nhũ.
Rốt cuộc cô đã làm cái gì với Phó Dư a! Nhất định trong mắt hắn, cô đã biến thành một người phụ nữ ɖâʍ đãng!
Tuy rằng bị bỏ thuốc, nhưng hiện tại thanh tỉnh Cố Miên vẫn còn nhớ rõ tư vị làʍ ȶìиɦ lúc trước. Nghĩ đến kɧօáϊ cảm khi bị Phó Dư dùng côn thịt lớn cắm vào cúc huyệt, cô liền nhịn không được kẹp chặt hai chân, cọ xát an ủi hoa huyệt và hậu huyệt.
Hoa huyệt liên tục chảy ra tϊиɦ ɖϊƈh͙, bên trong còn lẫn với rất nhiều ɖâʍ thủy trong suốt.
Cô thật sự rất muốn bị Phó Dư thô bạo chơi đùa như vậy thêm một lần nữa.
Vặn vẹo ʍôиɠ nhỏ, cô rất nhớ kɧօáϊ cảm nhiều năm về trước bị hắn cưỡng gian...
Ẩn ẩn, Cố Miên cảm giác thân thể mình giống thấy đổi.