Nghe Cố Miên tức giận hét lên, Phó Dư liền tắt loa ngoài điện thoại.
Khi Cố Miên ghen thanh âm đáng yêu như vậy, hắn không muốn để người đàn ông khác nghe được.
"Phó Dư, có phải anh cũng muốn tới quán bar hay không?"
Cố Miên phẫn nộ nắm chặt khăn trải bàn.
"Nếu tôi thật sự đi thì sao? "
Phó Dư gắt gao xiết chặt ngón tay thon dài. Những lời này vừa nói ra, hắn liền có chút hối hận.
Nếu cô căn bản không phải ghen thì phải làm sao đây...
Nhưng mà giây tiếp theo, Cố Miên liền hét lớn vào đi động: "Anh dám đi quán bar nào, em sẽ phá nát quán bar đấy, sau đó ném người phụ nữ anh coi trọng xuống sông làm mồi cho cá! Không đúng, sẵn tiện cũng ném anh xuống dưới cho cá ăn luôn!"
Nói xong Cố Miên liền nổi giận đùng đùng cúp máy.
Hôm nay cô ở trong bếp vất vả cả ngày học nấu ăn cho Phó Dư. Kết quả hắn lại khen ngược, buổi tối thế nhưng muốn chạy tới quán bar tìm phụ nữ.
Người đàn ông này rất muốn chết đúng không!
Còn muốn ăn đồ cô nấu nữa à? Không có cửa đâu, dù có cho chó ăn cũng không cho hắn!
Cố Miên vừa nghĩ liền đem tất cả thức ăn bày biện trên bàn đổ hết vào thùng rác. Cho thùng rác ăn cũng không cho tên hỗn đản này ăn!
Bệnh viện bên này, Phó Dư cất điện thoại, xoay đầu nhìn về phía Lý Nham.
"Anh cũng thấy rồi đấy. Ở nhà vợ tôi quản rất nghiêm. Loại địa phương này không cần lại rủ tôi đi cùng."
Môi mỏng gợi cảm cong lên, nhìn vào liền biết tâm tình hắn đang rất tốt. Trừ bỏ từ chối lời mời của Lý Nham, Phó Dư còn vô ý lộ ra một chuyện.
Người đàn ông có vợ ở nhà nhớ mong như hắn căn bản không cần đến quán bar. Chỉ có Lý Nham cẩu độc thân cô đơn mới cần đến đó tìm phụ nữ mà thôi.
Thẳng đến lúc Phó Dư rời đi, Lý Nham lúc này mới phản ứng lại được. Bác sĩ Phó luôn luôn cao lãnh tôn quý trong mắt toàn thể trên dưới bệnh viện, thế nhưng lại bị vợ quản nghiêm!
Bác sĩ Phó khí tràng cường đại như vậy đều bị ép đi vào khuôn khổ, vị kia ở nhà hắn rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại a.
Nghĩ đến đây, Lý Nham không khỏi run lên. Sau đó lập tức thông báo tin tức lên diễn đàn bác sĩ của bệnh viện, nói cho toàn bệnh viện biết vợ Phó Dư có bao nhiêu lợi hại. Nguyên bản vẫn còn vài tiểu hộ sĩ chưa hết hi vọng sao khi đọc được tin tức này của Lý Nham cũng không thể tiếp tục mơ ước Phó Dư nữa.
Cố Miên cũng không biết Lý Nham thế nhưng trong lúc vô tình giúp cô giải quyết mấy cái tình địch.
Phó trạch.
Cố Miên tức giận đến ăn không ngon, trực tiếp tới hầm rượu lấy ra mấy chai rượu vang đỏ. Không phải muốn uống rượu sao! Đâu phải cô không uống được!
Chai rượu vang đỏ năm 82 bị Cố Miên uống như nước lọc. Tửu lượng cô vốn đã không tốt, uống xong chai rượu đi đường liền ngã trái ngã phải.
Phó Dư về đến nhà lập tức đi tìm Cố Miên, kết quả phòng khách thư phòng đều không thấy người đâu. Kiểm tra camera theo dõi mới biết cô thế nhưng chạy đến hầm rượu uống đến say bí tỉ ở bên trong. Lúc này đang bước đi tập tễnh trở về phòng ngủ.
Hắn lập tức theo đến cửa phòng, chỉ thấy Cố Miên ghé vào bên giường, hai mắt vô thần nhìn Phó Dư.
"Anh tên hỗn đản này, còn biết trở về. Mỹ nữ ở quán bar đó không thỏa mãn được anh à?"
Cố Miên nói rồi hướng Phó Dư nhào tới. Phó Dư lập tức một tay ôm lấy Cố Miên đè xuống trên giường, thanh âm hắn trầm thấp nói: "Không có đi quán bar, cũng không có người phụ nữ nào khác."
"Em không tin. Anh dục vọng mãnh liệt như vậy sẽ nhẫn được sao!" Cố Miên lại không phải không biết năng lực ở phương diện kia của chồng cô. Phải nói là tốt quá mức luôn ấy chứ.
Cô vươn đôi tay ôm bả vai Phó Dư, lung tung hôn xuống trên cổ hắn: "Xin anh thao một mình em, chỉ một mình em thôi được không?"
Phó Dư tùy ý cô hôn, chỉ cảm thấy đâu đó trong tim hoa đào nở rộ, sáng lán đẹp đẽ vô cùng.
Nhưng mà một đợt kinh hỉ qua đi, Cố Miên cũng không đình chỉ động tác. Cô kéo khóa quần Phó Dư, sau đó móc côn thịt cực nóng bên trong ra, dùng ngón tay hạ xuống, cúi đầu kéo ra áo ngoài cùng bịt ngực đang mặc trên người, giải thoát cặp vú tuyết trắng xinh đẹp, sau đó dùng vú chính mình kẹp lấy Phó Dư côn thịt.