Ban đêm uống cà phê thì không tốt cho dạ dày nhưng tiếc là trong nhà Trương Chu lại không có gì ngoài cà phê cả. Uống nước lọc thì nhạt mồm nhạt miệng quá.
Thẩm Hiểu Phong uống hai ly cà phê liền nhưng mãi vẫn không bắt đầu câu chuyện, Trương Chu nhíu mày, cảm giác gấp gáp hẳn lên.
“Có gì thì nói mau đi, tôi còn đi ngủ.”
“Ể. Anh ngủ sớm vậy sao? Chúng ta vẫn chưa làm chút vận động mà.”
Hai tai Trương Chu đỏ bừng. Cái gì mà vận động. Cái gì mà ngủ sớm? Cái tên **** ***** thượng não này. Sớm ngày chỉ nghĩ đến chuyện lăn giường thôi.
“Cậu… cậu… cậu có nghiêm túc nói chuyện không hả? Nghĩ đi đâu thế. Tôi đã nói chúng ta kết thích rồi mà.”
“Hì…”
Thẩm Hiểu Phong thấy anh đỏ rần cả mặt lẫn cổ thì thích thú vô cùng. Cậu thích nhất chính là dáng vẻ này của anh ở trên giường, nhìn thế nào cũng là kiểu tinh anh cấm dục nhưng lại có chút ngại ngùng ngây thơ. Người quý giá như thế này thế mà lại trong vòng tay của hắn.
“Cậu cười cái gì thế hả?”
Thấy Thẩm Hiểu Phong chỉ cười mà không nói gì, Trương Chu liền tức tối đứng dậy khỏi sô pha. Tiếc là chưa đi được mấy bước, Thẩm Hiểu Phong đã vội vàng ôm lấy anh.
“Này… cậu làm gì thế?”
Thẩm Hiểu Phong ôm anh cứng ngắc, cậu thì nằm dài trên sô pha, hai tay như càng kẹp chặt lấy thân người thon dài của Trương Chu.
“Anh nghe em nói đã. Chuyện quan trọng tiếp theo em chỉ nói cho anh nghe thôi.”
“Được, cậu nói đi. Nhưng mà thả tôi ra trước đã.”
Thẩm Hiểu Phong vẫn một mực không biết thả người ra.
“A Chu, anh nghe em. Chúng ta không chia tay, chúng ta làm lại từ đầu được không? Chúng ta bắt đầu mối quan hệ nghiêm túc được không?”
“Cậu….”
“Em đã cắt đứt tất cả các mối quan hệ trước kia rồi. A Chu, anh thích em, em cũng thích anh. Chúng ta cho nhau cơ hội được không?”
Trương Chu nghe vậy thì có chút động lòng. Trái tim anh đập bình bịch như muốn nảy ra khỏi lồng ngực. Những lời yêu thương lúc đó cứ quanh quẩn trong đầu anh vậy.
Đúng thế, anh không thể không thừa nhận anh đã rung động với Thẩm Hiểu Phong, cho nên anh mới vội vàng kết thúc mối quan hệ như vậy. Không muốn bản thân lún sâu vào như vậy sẽ khiến mình càng thêm đáng thương mà thôi.
Nhưng mà anh lúc này lại bị những lời nói của Thẩm Hiểu Phong làm động lòng lần nữa. Anh có nên thử tin tưởng cậu không? Hoa hoa công tử như cậu ấy liệu có quay đầu được không? Trương Chu anh đã ba mươi lăm tuổi rồi. Nếu anh trao nhầm con tim, anh sẽ không còn đường quay đầu nữa.
“Em không thề hay hứa gì cả. Em sẽ dùng thời gian chứng minh tất cả. Nếu như không hợp nhau, em sẽ không đeo bám anh nữa được không?”
“Cậu… cậu nói thật sao?”
“Em tuyệt đối sẽ không dính vào ai trong thời gian quen anh cả. Em nói thật đấy. Trong thời gian chúng ta quen nhau, em sẽ dùng chân tình đối đãi. A Chu, nể tình em hết lòng vì anh như vậy. Anh cho em cơ hội được không?”
“Tôi…tôi lấy gì tin tưởng cậu chứ?”
Tuy nói như vậy nhưng lỗ tai ửng đỏ đã bán đứng Trương Chu. Thẩm Hiểu Phong càng nhìn tai cậu càng cảm thấy khát khô cổ họng. Nếu cắn vào vành tai mọng nước này có khi nào nó sẽ chảy nước ra không nhỉ.
Trong không khí hơi hơi ái mụi này, Trương Chu ngồi trong lòng Thẩm Hiểu Phong nhích tới nhích lui khiến không khí càng trở nên ngọt nị hơn. Thẩm Hiểu Phong thấy bản thân mình bắt đầu nổi lên phản ứng thì càng ôm chặt người hơn. Bàn tay không yên phận vuốt ve sau lưng Trương Chu.
Tình ý nổi lên như bão, điên cuồng cuốn hai người vào trong lốc xoáy không cách nào thoát ra.
Trong phòng khách vang lên tiếng nhóp nhép, hơi thở hai người quyện vào với nhau. Trương Chu rất nhanh bị Thẩm Hiểu Phong đẩy vào nụ hôn ngọt ngào nhưng anh vẫn cố gắng đẩy cậu ra nói chuyện chính sự.
“Chúng ta vẫn chưa…”
“Đừng nói gì cả. Em nhớ anh quá. Anh đừng từ chối em.”
Rất nhanh, không cho Trương Chu trả lời, Thẩm Hiểu Phong lại bắt đầu dùng kĩ năng tình ái điêu luyện của mình cuốn anh vào trong. Cuối cùng não của anh cũng trống rỗng, tay ôm chặt lấy cổ cậu, càng làm thêm sâu sắc nụ hôn của hai người.
Đêm đó hai người như bám dính lấy nhau mọi lúc mọi nơi, từ phòng khách lăn lộn trên ghế sô pha cho đến trên giường. Hậu quả là ngày hôm sau Trương Chu không cách nào đi làm được, cuối cùng đành xin nghỉ ốm đột xuất.
Câu trả lời chắc không cần nói nữa đâu. Thẩm Hiểu Phong ở bên ngoài nhà bếp quen thuộc cửa nẻo mà nấu cháo cho anh. Vừa ngâm gạo cậu vừa hát vu vơ mấy câu, vừa gọi điện cho mẹ.
“Mẹ gạo con ngâm tầm đấy được chưa?”
“À. Người lao lực quá đáng thì ăn thịt heo được không nhỉ?”
“Nên bằm tay hay xay bằng máy đây mẹ?”
Mẹ Thẩm ở nhà vừa bận chăm cháu vừa bận trả lời ngàn câu hỏi vì sao của thằng hai nhà mình. Thằng này gặp được mùa xuân rồi hay sao vậy?
Không chỉ Thẩm gia nhốn nháo vì chuyện Thẩm Hiểu Phong gặp được chân ái mà giới ăn chơi A Quốc cũng vì chuyện này mà nhốn nháo không thôi.
Hoa Hoa công tử như Thẩm Hiểu Phong lại vì một người đàn ông mà quay đầu sao. Đây chính là chuyện lạ có thật đấy. Hơn nữa người đàn ông đó cũng chả có gì hấp dẫn, chỉ là một thư kí, gia thế cũng bình thường, nhan sắc cũng bình thường nốt. Rốt cuộc anh ta đã thu hút Thẩm Hiểu Phong như thế nào được cơ chứ?
Bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ đều tiếc hùi hụi cả đây?
Nhưng người bọn họ tiếc nuối lúc này đây lại đang cong lưng lau dọn nhà cửa cho ai đó. Trương Chu thì ngồi trên sô pha ăn khoai lang chiên. Chân anh ngoe nguẩy theo điệu nhạc, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn về kẻ còn đang mải mê chiến đấu với robot quét nhà.
“Cho chừa cái tội manh động. Đêm qua đã nói là dừng lại đi mà cứ làm. Cho lau dọn đến chết luôn. Tốt nhất là gãy lưng luôn đi.”
Thẩm Hiểu Phong bận rộn dọn nhà nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy hận ý của ai đoa dành cho mình. Cậu liền ngước đầu nhìn về phía anh sau đó cười khà khà lấy lòng. Đêm qua cậu cũng biết là mình hơi quá đáng. Nhưng một tuần không gặp, cậu nhớ anh điên đầu đâu chịu nổi, nên đành làm thôi.
“Còn cười nữa. Lo mà dọn đi. Đống này là do cậu gây ra không đó.”
“Được.. được.. em dọn mà. Dọn xong rồi em hâ cháo lại cho nóng anh ăn nhé.”
“Vậy còn được.”
Thẩm Hiểu Phong nhìn người yêu mình thảnh thơi xem ti vi mà vô cùng hài lòng. Cậu cảm thấy Trương Chu rất có dáng làm ngạo kiều thụ đó. Từ cách anh hếch mắt đến mắng yêu cậu, kiểu nào cũng dễ thương cả.
Trong khi Thẩm Hiểu Phong lau nhà thì Trương Chu cũng đang cực kì không dễ chịu gì. Lý do vì sao à? Chính là mông đau quá. Tên nhóc chết bầm này.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trương Chu lại có chút nhẹ dạ tin tưởng Thẩm Hiểu Phong thêm lần nữa. Anh biết lần này mình đặt cược là đặt cả trái tim mình vào trong đó rồi.
Cũng may, Trương Chu anh đặt lần này đúng rồi.
Hai người tuân thủ lời hứa nghiêm túc yêu đương cũng hơn năm năm. Thẩm Hiểu Phong lúc này như con ngựa hoang được thuần phục đến ngoan ngoãn, luôn vỗ ngực tự hào mình là người đàn ông của gia đình: xuống được phòng bếp lên được phòng khách, chăm vợ béo tốt núc ních khiến Trạch Đường Xuyên phải ganh tị. Ha ha. Nói chung Thẩm Hiểu Phong hắn chính là một công cực kì toàn năng mà vợ hắn Trương Chu lúc nào cũng được hắn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa cả.
Lúc này, Trương Chu đang gõ bàn phím hoàn thành báo cáo thì có một bàn tay len lén mò vào áo của hắn.
“Này, cái gì vậy? Anh đang làm báo cáo.”
“Để đó mai đi. Anh ngủ đi, anh thức mấy đêm rồi.”
“Tôi thức vì công việc sao? Tôi thức chính là vì cậu đó? Cậu có tin tôi phế thằng em của cậu đi không hả?”
“Phế đi rồi không những em buồn mà anh cũng buồn nữa đó. Nào lại đây ngủ với em.”
Trương Chu bĩu môi. Già đầu rồi còn bị trai trẻ dụ dỗ. Nhưng mà nghĩ lại mai là chủ nhật nên anh rất quyết đoán gập máy tính xuống, ba chân bốn cẳng leo lên giường.