A Bảo mặc bộ đồ con vịt vàng, nằm trên lưng ba lớn đung đưa chân, cùng ba lớn nhìn vào màn hình máy tính bảng.
“Ya ya….”
“Đúng vậy, tên này là tên nhìn chằm chằm vào ba của con đó, A Bảo. Ba nhỏ của con nhìn vậy chứ hấp dẫn người khác lắm.”
Trạch Đường Xuyên biết càng ngày Nhạ Nhạ của hắn càng hấp dẫn ánh mắt của người khác. Mỗi nụ cười, cái liếc mắt của cậu đều mang theo nét tự tin sáng chói, chút gì đó quyến rũ. Kẻ dây vào rồi sẽ không thể nào dứt ra được. Anh chính là một nhân chứng rõ ràng nhất.
Từ ngày cả hai nói rõ tình cảm với nhau, anh như bị trúng lời nguyền, lúc nào trong mắt cũng chỉ có mình cậu.
“Ba …. Ba…. Ba…”
Bé con nằm trên lưng ba mình vỗ vỗ chỉ chỉ vào màn hình máy tính bảng cười hi hi ha ha, dường như không hiểu được nỗi lo của ba lớn.
Trạch Đường Xuyên lắc đầu sau đó hôn nhẹ lên má của con trai mình. Thằng bé này, quả thực vô tâm vô phế mà. Không được rồi, có lẽ anh phải ra tay thôi.
Hạ Chi Nhạ ở nước C sau khi hoàn thành bản hợp phác thảo của mình thì đặt nhẹ cây bút xuống dưới bàn học, cậu vươn mình thở dài, khẽ thầm thì.
“Cuối cùng cũng xong. Mong rằng sẽ có kết quả tốt. Mà… không biết hai bố con ở nhà sao rồi nhỉ?”
Đúng lúc này, điện thoại của cậu nhận được tin nhắn.
Chồng yêu: Hai bố con anh nhớ em quá. “Hình ảnh” “Hình ảnh”
Gửi kèm là hai tấm ảnh chụp cận mặt hai bố con. Trạch Đường Xuyên không biết tự bao giờ có thói quen tự sướng gửi cậu lắm. Trong tấm ảnh này mặt của cả hai bố con đều chù ụ lên cả, dường như là muốn nói với cậu cả hai người đều có chuyện gì đó không vui vẻ lắm.
Rốt cuộc là gì mà muốn làm nũng vậy ta?
“Hai người có chuyện gì sầu muộn sao? Em vừa hoàn thành bản vẽ xong, kể em nghe với nào?”
“Không có gì, chỉ là bên kia có một đoá hoa đào mà thôi. Làm cho A Bảo nhà chúng ta cảm thấy nguy cơ thất sủng ghê gớm.”
Bên Trạch Đường Xuyên rất nhanh hồi đáp. Hạ Chi Nhạ liền lăn lông lốc trên giường cười vật vã. Hoá ra là ai đó ghen tuông sao. Đã vậy A Bảo đáng thương của chúng ta lại bị đổ oan vất vả. Con trai mình cũng gánh nồi oan quá đi.
“Nào anh nói em xem. Là anh ghen hay con trai ghen hả? A Bảo còn chưa biết gì đâu.”
“Là anh và con trai ghen. Chồng con em đều ghen đây. Đợi em về đây đi, anh sẽ xử tội em.”
Nhạ Nhạ đỏ bừng mặt, nằm trên giường mà vùi đầu vô gối. Nghĩ đến mấy cái hình phạt này nọ của anh lại khiến cậu mắc cỡ. Chẳng có hình phạt nào là đứng đắn cả. Toàn là mấy trò anh nghĩ ra để “vui chơi” với cậu không thôi. Quả là người xấu xa mà.
“Dù ai có đến đi chăng nữa, em cũng chỉ có mình anh và con thôi. Tuyệt đối không có một ai khác.”
Trạch Đường Xuyên bên đầu dây bên kia mà ngọt từ tận trong tim. Hạnh phúc không thể nào diễn tả bằng lời. Quả nhiên anh là người dễ dụ dỗ mà. Chỉ bằng Nhạ Nhạ nói vài lời ngọt ngào là anh xiu lòng ngay. Nhưng anh cũng tin rằng người bạn đời của mình trong lòng chỉ có mình. Lần này chỉ là anh kiếm cớ giận dỗi để lúc cậu về chơi trò tình thú mà thôi.
Trạch Đường Xuyên thầm nghĩ. Bản thân mình quả nhiên là cầm thú mà.
Ngày hôm sau, rất nhanh trong buổi tham quan toà nhà, Hạ Chi Nhạ lại gặp nhiếp ảnh gia thêm một lần nữa. Lần này nhiếp ảnh gia lại chủ động tiến lên bắt chuyện với cậu nhưng rất nhanh Nhạ Nhạ lập tức ngắt câu chuyện.
“Xin lỗi nhưng tôi có gia đình rồi. Mong anh đừng hỏi mấy câu riêng tư như vậy.”
Nhiếp ảnh gia trừng lớn hai mắt, tựa hồ không nghĩ là cậu sẽ thẳng thắng như vậy. Nhưng Hạ Chi Nhạ chỉ cười mỉm sau đó dời bước đi. Bản thân đã có chồng con, cậu có trách nhiệm cắt đứt mấy tay đào hoa như thế này. Dù sao, ông chồng “già” của cậu cũng dỗi ghê lắm cơ.
Quả nhiên, chỉ trong tối hôm đó, Trạch Đường Xuyên đã vui vẻ hí hửng trở lại.
Nhạ Nhạ dùng bút tính toán. Thế mà đã năm ngày trôi qua, chỉ còn mười ngày nữa là phải giao kết quả, cuộc thi cũng kết thúc, cậu có thể trở về với gia đình nhỏ của mình rồi.
Hạ Chi Nhạ nhẹ nhàng mở ảnh nền điện thoại ra ngắm nghía. Đó là tấm ảnh gia đình ba người cậu chụp chung với nhau. Không biết từ lúc nào, gia đình nho nhỏ này đã trở thành động lực to lớn mạnh mẽ của cậu. Chỉ cần nhìn thấy chồng con, chút mệt mỏi nhỏ bé lại nhanh chóng bay đi, chỉ còn lại mạnh mẽ trong tim.
Chụt….
Nhạ Nhạ hôn lên tấm hình trên điện thoại sau đó nhẹ nhàng nói.
“Ngủ ngon nhé hai bố con. Em yêu hai người.”
Gần đến ngày có kết quả, hai cha con Trạch Đường Xuyên liền khăn gói sang nước C tham dự buổi triễn lãm được tổ chức công khai. Các tác phẩm của thí sinh sẽ được đặt tại đây, để mọi người tới chiêm ngưỡng đánh giá, qua đó đưa ra kết quả.
Hai cha con tất nhiên phải đi cổ vũ cho Nhạ Nhạ rồi. Ngay cả bố mẹ Thẩm, hai anh trai Thẩm gia và Hoàng Vân cũng đi. Nói chung là đội hình rất đồ sộ. Gần như mọi người đều mang tâm thế cổ vũ tinh thần cho cậu chứ không đặt nặng kết quả.
Bé con A Bảo lần đầu tiên đi ra nước ngoài, bay chuyến bay dài nên có hơi uể oải. Nhưng khi đến sân bay nhìn thấy ba ba mình nhớ nhung bấy lâu nay, lập tức oà khóc đòi ba nhỏ ôm lấy. Sau đó suốt quá trình bé con chỉ bám lấy ba nhỏ mà thôi. Dù cho mọi người có muốn ôm bé để Nhạ Nhạ nghỉ ngơi, A Bảo cũng nhất mực bám lấy không cho.
Đêm đó, Trạch Đường Xuyên cực kì muốn gần gũi thân thiết với bạn đời mình nhưng kẹt nỗi là A Bảo không chịu thả ba ba.
“Nào, A Bảo hay con sang ngủ chung với bác Hiểu Phong được không? Bác ấy nhớ con lắm, lúc nãy cứ bảo với ba lớn là muốn ngủ chung với con thôi.”
“Khum… ngủ… ba nhỏ cơ.”
A Bảo vùi vào ngực ba nhỏ, chỉ cho ba lớn một cái mông mà thôi. Trạch Đường Xuyên cũng chỉ có thể cười trừ thôi chứ biết sao giờ. Dù sao đây cũng là con của mình, đâu thể vô cớ đánh mắng được.
Hạ Chi Nhạ dở khóc dở cười nhìn Trạch Đường Xuyên lên kế hoạch bất thành. Anh bắt đầu lên kế hoạch chơi xấu A Bảo, liên tục bế bé con ra nằm ngoài mép giường, bản thân thì chui tọt vào ngực Nhạ Nhạ. Là người lớn thì cũng cần ủ ấm vậy.
A Bảo đang ấm áp trong lồng ngực ba nhỏ bỗng nhiên bị bế đi thì lập tức khó chịu. Ba lớn thật ác độc, lúc nào cũng dành ba nhỏ với bé hơn.
“Nha.. nha….”
A Bảo ngồi trên giường, vỗ lưng ba lớn mình mấy cái, ý bảo cho con chui vào nằm giữa với. Nhưng Trạch Đường Xuyên lại giả vờ ngủ rồi, thế là bé quyết định tự thân vận động, trèo qua người ba lớn, lại một lần nữa chui vào lòng ba nhỏ.
Nằm trong lòng ba nhỏ rồi, lúc này bé con mới thở phào một hơi thoả mãn. Thích quá đi mất.
Nhạ Nhạ mỉm cười nhìn hai cha con tị nạnh với nhau từng chút một. Đã lâu rồi cậu mới có lại cảm giác này. Thật sự rất nhớ nó. Trạch Đường Xuyên quay lưng ra ngoài, vòng tay to lớn ôm hai bố con vào trong.
Dưới không khí hơi se se lạnh của nước C, quả thực ôm nhau ngủ ấm áp như thế này thích thú vô cùng. Bé con A Bảo nằm giữa hai ba cũng mỉm cười toe toét, sau đó hôn mỗi ba ba một cái, rồi đánh một cái ngáp thật dài.
Nhạ Nhạ rướn người, hôn nhẹ lên trán hai người quan trọng nhất đời mình lúc này. Ngủ ngon nhé, tình yêu của em.