Hạ Chi Nhạ và Trạch Đường Xuyên kết hôn với nhau ba năm, vui vẻ có tất nhiên xung đột cũng có. Đỉnh điểm là một lần cả hai cãi nhau cực kì căng thẳng vì chuyện mấy vết sẹo của Trạch Đường Xuyên.
Đối với Trạch Đường Xuyên, cả thế giới có thể sập chứ vợ anh không thể nào bỏ bữa được. Mỗi ngày anh đều ăn cùng cậu ngày ba bữa cơm, thậm chí là còn được bồi bổ thêm bữa khuya. Thế nhưng hơn một tháng nay, Hạ Chi Nhạ thấy anh khá lơ là bữa cơm với mình, luôn tìm cớ ra ngoài vào mỗi bữa ăn. Với sự nhạy cảm và kinh nghiệm tích luỹ được ở các bộ phim 20h cẩu huyết, Hạ Chi Nhạ rút ra kết luận ông chồng của mình có gì đó dấu mình.
Hạ Chi Nhạ tin chắc Trạch Đường Xuyên yêu mình hơn mạng sẽ không có chuyện ngoại tình. Nhưng không hiểu sao trong lòng cậu cứ lo lo. Cậu đã hỏi anh nhiều lần nhưng lúc nào anh cũng ậm ừ cho qua. Thậm chí thư kí Trương hay đám bạn của anh cũng không hé răng nửa lời. Dù cho Hạ Chi Nhạ có xụ mặt nhìn anh hay không thèm cho anh vào phòng, anh cũng chỉ bảo là không có gì. Điều đó càng dấy lên nghi ngờ mãnh liệt hơn.
Được thôi, không nói thì cậu sẽ tự tìm hiểu. Hạ Chi Nhạ hai mắt sáng như sao. Hừ! Đừng hòng dấu cậu cái gì.
Thế là buổi tối thứ 6 cậu lấy cớ tăng ca để ra ngoài, sau đó nấp trong một chiếc taxi dưới toà nhà Trạch thị. Đúng giờ tan tầm, nhìn thấy xe của Trạch Đường Xuyên rời đi, cậu liền đi theo.
Nơi mà Trạch Đường Xuyên lén lút tới là nơi mà Hạ Chi Nhạ không thể tưởng tượng đến. Đó là thẩm mỹ viện lớn nhất thành phố a. Cậu từng nghe mẹ Hoàng Vân nhắc đến nơi này mấy lần rồi.
Một đống câu hỏi chạy ra trong đầu Hạ Chi Nhạ. Anh vào đây làm gì? Anh gặp ai? Hay anh có bí mật gì không thể nói? Cậu có nên vào trong đây hay không?
Trong khi Hạ Chi Nhạ đang ở ngoài rối rít thì trong phòng tư vấn của bác sĩ, không khí khá căng thẳng. Bác sĩ thẩm mỹ làm trong nghề cũng hơn chục năm nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp khó ăn như thế này.
Trạch tổng là tinh anh xã hội, muốn chữa hết vết sẹo trên mặt. Vết sẹo này bị khá lâu lại rất sâu nên khả năng xử lý hết là không thể nào. Nhưng ngài ấy cứ khăng khăng muốn làm. Bác sĩ cùng chuyên viên khuyên nhủ mà muốn khóc luôn. Thật sự không làm được mà.
“Nếu không chữa được hoàn toàn, tôi còn tìm các người làm gì?”
Ngữ điệu Trạch Đường Xuyên vô cùng lãnh đạm, tựa như nói bâng quơ một chuyện gì đó rất đơn giản vậy.
“Trạch tổng, thật sự vết sẹo này rất sâu hơn nữa thời gian cũng khá lâu. Chúng tôi chỉ có thể giúp ngài làm mờ đi. Nếu muốn khôi phục tình trạng ban đầu của khuôn mặt, quả thực với công nghệ tiên tiến nhất hiện nay cũng không thể nào làm được.”
Trạch Đường Xuyên đưa tay sờ lên vết sẹo trên mặt của mình. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ được, có ngày bản thân mình lại tự ti vì vết sẹo này.
Trước giờ Trạch Đường Xuyên đúng là có coi trọng vẻ ngoài thật nhưng khi bị tai nạn, vết sẹo to như thế anh cũng chưa từng có ý định làm phẫu thuật thẩm mỹ. Chỉ là hôm đó khi cả hai cùng xem tivi, Nhạ Nhạ của anh có lơ đãng khen nam diễn viên đẹp trai sau đó say sưa xem phim làm dấy lên cảnh giác của anh.
Trạch Đường Xuyên biết người làm công việc thiết kế như Nhạ Nhạ rất quan trọng tính thẩm mỹ. Anh thừa nhận sâu thẳm trong đáy lòng mình tự ti và lo lắng. Lo liệu một ngày cậu có phiền chán vết sẹo này hay không? Liệu khi cả hai già rồi cậu càng đẹp lão, anh càng yếu ớt lại mang vết sẹo xấu xí này liệu cậu có bỏ anh không? Liệu có người nào đó đẹp trai hoàn hảo hơn anh đến cướp cậu đi hay không?
Trạch Đường Xuyên muốn nắm tay Hạ Chi Nhạ đi đến hết đời. Anh không muốn bất kì nhân tố nào phá vỡ mối quan hệ của họ. Cho nên anh mới tìm đến cách này.
Cuối cùng hôm nay cũng không đạt được gì. Đây là thẩm mỹ viện thứ năm anh đi trong tháng. Nếu còn không đạt được kết quả, Trạch Đường Xuyên dự định đi ra nước ngoài.
Đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, bỗng nhiên, Trạch Đường Xuyên bị một ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm. Anh giật mình, Nhạ Nhạ đang nước mắt lưng tròng nhìn anh, bờ môi mím chặt không nói gì trông vô cùng đáng thương. Cậu nhìn anh giận dữ nhưng lại không nỡ trách, cuối cùng quay lưng bỏ đi.
“Nhạ Nhạ, em nghe anh giải thích. Nhạ Nhạ, em đứng lại đi mà.”
Trạch Đường Xuyên tưởng vợ mình sẽ bỏ đi luôn, ai dè cậu quen cửa quen nẻo, leo lên xe của anh ngồi, nhưng đầu ngoảnh đi không thèm nhìn mặt anh. Tay chống cằm nhìn ra cửa sổ, bộ dáng ta đây rất giận.
Thật ra cậu định đi luôn cho anh đuổi theo nhưng chợt nhớ chân anh đang đau, dạo này còn phải chườm nóng, chắc chắn đuổi không lại cậu cho nên mới leo lên xe. Cậu không có xót xa gì anh đâu. Thề đấy.
Xe chạy đi. Trạch Đường Xuyên ngồi ở ghế bên cạnh xoa xoa tay. Anh lén lút nhìn sang Hạ Chi Nhạ vẫn còn bí xị nãy giờ, không biết mở miệng sao để cứu vãn tình hình.
“Nhạ Nhạ, anh….”
Anh vừa nói, Hạ Chi Nhạ lập tức mở máy hát, trút tất cả những gì mình giữ trong lòng ra.
“Sao anh ngốc thế hả? Sao anh dám làm vậy? Sao anh không bàn bạc gì trước với em? Có phải anh không xem em là người thân hay không?”
Mấy câu hỏi của cậu tuông ra như suối. Trạch Đường Xuyên vội vã nắm tay cậu trấn an, nhưng cậu liên tục giãy ra, cuối cùng giãy không được đành để anh nắm chặt.
“Anh… anh xin lỗi. Tại anh không nắm chắc cho nên…”
“Nếu anh muốn xoá sẹo, anh cứ làm. Nhưng để vừa lòng em thì em không cần. Ngày ấy em chỉ khen vậy thôi, anh tốt như vậy, em hạnh phúc như vậy, em còn điểm nào không hài lòng nữa chứ. Lần sau anh không được vì em làm mấy điều ngu ngốc đó nữa.”
Nhạ Nhạ vừa nói vừa chùi nước mắt. Một tháng nay cậu rất bức bối. Hôm nay lại phát hiện Đường Xuyên chỉ vì một câu nói của mình mà đi tìm PTTM càng khiến cậu cảm thấy có lỗi với anh hơn. Là cậu không quan tâm cảm thụ của anh nên mới nói như vậy.
“Đừng khóc, Nhạ Nhạ. Anh biết em yêu anh nhất. Anh sẽ không miễn cưỡng đi PTTM nữa. Có vết sẹo này em vẫn yêu anh mà đúng không?”
Nhạ Nhạ gật đầu như trống bỏi, hôn nhẹ lên vết sẹo của anh. Mọi thứ trên người anh cậu đều yêu cả. Không cần anh sửa một cái gì cả.
Trạch Đường Xuyên được cậu an ủi, trong thâm tâm tựa như có một dòng suối mát chảy qua vậy. Đúng thế, hai người là vợ chồng của nhau, yêu nhau, sẽ đi cùng nhau đến hết cuộc đời, có chuyện gì vẫn nên nói với nhau mới phải. Lần này anh sai, anh khiến cậu khóc rồi.
Trạch Đường Xuyên cầm tay Hạ Chi Nhạ áp lên bên má đầy sẹo của mình. Cậu mỉm cười nhìn anh, đưa tay sờ sờ. Anh là của cậu, vết sẹo này cũng thuộc về cậu, không cho đi đâu hết.
Cả hai ân ân ái ái chọc mù mắt chó của tài cế và Trương Chu. Hai người ngồi phía trước cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình đi, để không phá vỡ giây phút ngọt ngào của ông chủ nhà mình.
Chiếc xe đi xa khuất bóng, lúc này một bác sĩ khá trẻ tuổi của thẩm mỹ viện lúc nãy mới lân la hỏi thăm lễ tân về cậu con trai mới nãy xuất hiện bên cạnh Trạch tổng. Gương mặt ấy quá giống nhau, không khỏi khiến anh nghi ngờ được.
Thẩm Hiểu Phong nhấc điện thoại gọi điện cho bạn mình. Quá giống, liệu có phải là trùng hợp hay ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của bọn họ.