Trạch Đường Vĩ định lên kế hoạch uy hiếp Hạ Chi Nhạ ly hôn sau đó đưa Phương Vi Vi vào thế chỗ nhân lúc Trạch Đường Xuyên đau khổ. Vì thế ngay trong đêm hôm đó, hắn ta cho người lái xe đến thôn làng nơi Nhạ Nhạ đang sống để đưa những bức ảnh chụp tình tứ của Trạch Đường Xuyên và Phương Vi Vi. Như thế thì mối hôn sự này không gãy mới lạ.
Bất quá, hắn có chết cũng không thể ngờ được mình bị nắm thóp rồi. Trên đường đi, xe của hắn bị chặn lại, sau đó bị người của Trạch Đường Xuyên lôi xuống xềnh xệch. Các bức ảnh chụp lấy góc rồi giấy ly hôn rơi ra lả tả.
“Anh họ, xem ra anh cũng chuẩn bị kĩ quá nhỉ?”
“Trạch Đường Xuyên, mày câm miệng. Mày… mày…”
Hai mắt Trạch Đường Vĩ long sòng sọc nhìn thằng em của mình bằng ánh mắt tàn nhẫn độc địa nhất. Hắn luôn miệng chửi rủa bằng thứ ngôn ngữ dơ bẩn vô cùng.
Trạch Đường Vĩ đã gần 40 tuổi, sự nghiệp chưa đâu và đâu, lại còn suốt ngày gái gú. Lần trước vợ hắn bắt gian tại trận hắn và Hạ Linh Lung, sau đó kí giấy ly hôn với hắn. Không có sự trợ giúp của nhà vợ, Trạch gia thì nằm trong tay Trạch Đường Xuyên, Trạch Đường Vĩ không có một cái gì cả. Nợ nần chồng chất. Không một ai dám đứng ra cho hắn vay hay đầu tư gì cả. Trạch Đường Vĩ hận thằng em này của mình.
“Tất cả là tại mày, Trạch Đường Xuyên. Tại mày mà tao không có gì cả. Tại mày. Trạch gia phải là của tao. Phải là của tao.”
Trạch Đường Xuyên không thèm để ý đến mấy lời mắng chửi vô nghĩa của hắn. Anh chỉ phân phó thư kí Trương đưa anh họ của mình cùng với mấy tấm ảnh đến Trạch gia cho ông nội giải quyết. Còn anh thì tiếp tục đến thôn làng nơi Nhạ Nhạ đang ở.
Lần này có cớ chính đáng, anh không sợ bị cậu khó chịu rồi.
Nhạ Nhạ, anh tới đây.
Hạ Chi Nhạ lăn lộn trên giường hai vòng cũng không chịu dậy. Đêm qua cậu đã thức rất khuya giúp Hoàn Vũ Cư hoàn thành bản thiết kế. Có nên thưởng cho bản thân một ngày ngủ nướng không cơ nhỉ?
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng líu ríu của con nít. Dần dà âm thanh ngày càng to. Ở đây cách âm vốn không tốt nên Hạ Chi Nhạ có thể láng máng nghe được.
“Nghe gì chưa… trao tặng học bổng…”
“Chiếc xe to lắm… đẹp nữa….”
“Chú ấy có vết sẹo to, trông dữ lắm…”
Có vị đại nhân nào đến vùng nông thôn này hay sao nhỉ? Nhưng Hạ Chi Nhạ không quan tâm lắm. Cậu định đắp chăn ngủ tiếp thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
Trạch Đường Xuyên bên này thì có chút bối rối. Hắn đang đối diện với một đám nhóc nhỏ vây quanh. Chúng đứng nhìn chiếc xe rồi nhìn anh bằng đôi mắt có chút tò mò nhưng không hề mang theo ác ý.
Đây cũng là lần đầu tiên Trạch Đường Xuyên được vây quanh nhiều trẻ con như vậy. Thực ra anh có chút không thích con nít, thấy chúng nó quá ồn. Nhưng nghĩ đến cảnh anh cùng Hạ Chi Nhạ cùng chăm sóc một đứa con, anh lại thấy ngọt ngào. Con của anh và Nhạ Nhạ nuôi dạy chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đáng yêu.
“Phi phi phi. Mày mơ mộng cái gì thế hả Trạch Đường Xuyên. Người còn chưa đuổi tới tay. Ở đó mà nghĩ chuyện tương lai.”
Trạch Đường Xuyên cố gắng ho mấy tiếng che đi gương mặt hơi đỏ của mình, anh hỏi đám nhóc đang bàn tán về mình.
“Mấy đứa biết chú sao?”
“Biết a. Chú chính là tiên tử trong tranh.”
Thư kí Trương suýt chút nữa thì phun ngụm nước đang uống. Cái gì mà tiên tử trong tranh. Đây là gọi ông chủ của hắn sao?
“Tiên… tiên… tử…?”
Khuôn mặt Trạch Đường Xuyên có chút nghệch ra không tin được. Hắn chắc chắn mình chưa từng đến vùng nông thôn này. Chẳng lẽ có kẻ nào mạo hắn giả thần giả quỷ sao.
Lúc này một cậu bé bụ bẫm chui ra từ trong đám đông, có vẻ là thủ lĩnh của đám nhóc này.
“Chú chính là tiên tử trong tranh. Anh Nhạ Nhạ nói như vậy a.”
“Đúng vậy, anh Nhạ Nhạ cũng hay nói là nhớ chú ấy lắm.”
“Anh Nhạ Nhạ có khi nhìn tranh chú ấy rồi lén lau nước mắt nữa. Tớ thấy đó.”
Mấy đứa nhóc mồm năm miệng mười kể hết bí mật của Hạ Chi Nhạ. Nhưng Trạch Đường Xuyên lại chỉ lọt tai được mấy câu.
Nhạ Nhạ đến đây vẫn nhớ tới anh, vẽ tranh anh, còn nói với bọn nhóc sự tồn tại của anh. Có phải cậu vẫn còn yêu anh rất sâu đậm đúng không?.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo: Bảo Bối, Mami Đừng Hòng Trốn! |||||
“Chú ơi, có phải chú làm gì sai khiến anh Nhạ Nhạ giận chú đúng không? Hay chú đi xin lỗi anh ấy đi. Anh ấy chắc sẽ vui lắm.”
Cháu trai trưởng thôn bắt chước bộ dáng người lớn khuyên nhủ anh. Trạch Đường Xuyên nghe vậy thì xoa đầu cậu nhóc.
“Ừ. Chú có lỗi nên bây giờ phải đi xin lỗi em ấy đây. Sau này mấy đứa cố gắng đừng làm người mình yêu quý buồn nhé. Nếu không sẽ rất hối hận đấy.”
“Vâng ạ.”
Vệ sĩ của Trạch gia lúc này cũng tới đem theo một đống đồ ăn trái cây con nít thích, theo trưởng thôn phân phát cho tụi nhỏ.
Trạch Đường Xuyên thì len theo đường ruộng, dưới chỉ dẫn của mấy người dân đến căn nhà nho nhỏ mà người yêu mình đang sống. Càng đến gần tim hắn lại càng đập rộn ràng, tay cầm gậy cũng hơi run run.
Căn nhà có cổng hoa giấy dần hiện ra. Vườn hoa trong sân rất tươi tốt chứng tỏ người chăm chút cho nó vô cùng có tâm.
Lòng bàn tay Trạch Đường Xuyên đổ đầy mồ hôi, hắn chùi vội vào bên quần. Thật sự lần này hắn còn hồi hộp hơn cả lần đầu tiên theo ông nội họp cổ đông ở công ty nữa.
Mấy cánh hoa giấy nhẹ nhàng rơi theo gió, một cánh hoa đậu khẽ lên vai Trạch Đường Xuyên. Tim anh có chút hồi hộp bối rối như chàng thiếu niên lần đầu đến nhà người yêu rủ đi chơi. Lại có chút sợ hãi hối hận, như chàng trai làm người yêu mình giận dỗi phải đến tận nhà xin lỗi.
Anh lấy từ trong túi chiếc túi vải đỏ đựng nhẫn kim cương. Lần này anh quyết tâm rồi. Sẽ không có hợp đồng hay kí kết gì hết, lần này anh sẽ không lùi bước nữa, lần này anh sẽ tiến lên.
Trạch Đường Xuyên thở ra một hơi thật dài sau đó tiến lên gõ cửa.
Cốc…. Cốc… cốc…
Đợi một hồi lâu vẫn không có thanh âm đáp lại. Anh lại lo lắng gõ thêm lần nữa, đám nhóc đó nói cậu vẫn chưa ra ngoài mà.
Lúc này ở phía tầng trên một cánh cửa sổ mở toang ra, giây phút đó cả đời Trạch Đường Xuyên cũng không thể nào quên được.
Hạ Chi Nhạ đang cầm cọ vẽ, cả hai tay mở rộng cánh cửa. Ánh mắt cậu có chút chờ mong lại có chút ngập ngừng nhìn anh đứng dưới nhà.
Đã hai tháng không gặp, những đau đớn thất vọng lúc trước dường như đã phai đi bớt. Lúc này ánh mắt hai người chạm nhau, thấy trong nhau cả những nỗi tương tư không nói nên lời.
Tim Trạch Đường Xuyên càng đập mạnh mẽ rộn ràng. Trên đường đi tới đây, anh đã tập dượt lời chào rất nhiều lần nhưng lúc này anh lại không nói được gì cả. Mọi cảm xúc câu chuyện dường như cô đọng lại nơi đáy mắt.
Ánh nắng nhẹ nhàng buổi sớm mai chiếu lên khung cửa sổ, mấy cánh hoa giấy bay bay trong gió nhẹ. Người mà anh yêu đang tựa trên khung cửa sổ nhìn xuống. Bên cạnh là bức tranh vẽ người vẫn chưa hoàn thành.
Hạ Chi Nhạ không nói gì cả. Lần này cậu sẽ đợi anh mở lời trước. Ánh mắt cậu đầy sự trông mong hờn dỗi nhìn anh.
Trạch Đường Xuyên khẽ mím môi, bàn tay trong túi quần siết chặt chiếc nhẫn. Anh ngẩng đầu, nở một nụ cười dịu dàng nói với cậu:
“Nhạ Nhạ, anh đến tìm em.”