Cốc… cốc….
“Vào đi.”
Thư kí Trương bước vào, đưa tài liệu cần kí cho Trạch Đường Xuyên. Anh liếc mắt nhìn căn phòng làm việc được sửa sang lại ấm cúng và tiện nghi hơn rất nhiều. Đồ đạc được sắp xếp cẩn thận phù hợp với sở thích của Trạch tổng nhưng không hề mang cảm giác u ám, ngược lại nhiều thêm phần ấm áp linh khí.
“Cậu nhìn căn phòng này mấy lần rồi đó.”
Giọng điệu của Trạch Đường Xuyên đầy lạnh nhạt. Thư kí Trương đẩy gọng kính của mình, vội vàng ho nhẹ.
“Căn phòng được thiết kế rất hợp ý tôi. Cậu Hạ quả nhiên có tài, tôi cũng đang sắp xếp lại căn nhà của mình nên muốn nhìn tham khảo.”
“Ồ. Vậy sao?”
Thấy Trạch tổng không giận, thư kí Trương mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trước khi anh đi, Trạch Đường Xuyên lại đưa cho anh một chiếc card.
“Thưa Trạch tổng, đây là?”
“Cậu nói muốn sắp xếp lại căn nhà của mình mà. Đây là thông tin liên hệ của Hoàn Thiên, cứ nói là thư kí của tôi, họ sẽ ưu tiên đơn hàng của cậu.”
Trương Chu giật giật khoé miệng. Thật ra hắn chỉ xã giao thôi, nhưng ai ngờ ông chủ lại đưa danh thiếp thật. Lúc này hắn có thể từ chối sao. Thư kí Trương nở nụ cười tiêu chuẩn, cầm danh thiếp của Hoàn Thiên sau đó nói lời cảm ơn. Thôi căn nhà của hắn cũng đến lúc sửa sang rồi.
————————————————————-
Trương Chu sau giờ làm thì lái xe đến thẳng Hoàn Thiên, đối với căn nhà của mình, hắn vẫn rất dụng tâm, muốn tự mình đi xem.
“Chào cậu, tôi nghe Trạch Đường Xuyên nói rồi. Chúng tôi sẽ ưu tiên đơn hàng cho cậu.”
Hoàn Vũ Cư tự mình dẫn Trương Chu đi vào trong văn phòng. Dù sao đây cũng là khách VIP, hắn phải nhân dịp này vặt lông của Trạch Đường Xuyên một mớ mới được.
Trương Chu đi vào văn phòng thì đầu đầy dấu chấm hỏi. Đây là văn phòng của nhà thiết kế sao. Sao khác hoàn toàn với nơi làm việc của bộ phận thiết kế ở Trạch thị vậy? Nhìn qua có khác gì hậu trường sân khấu kịch không?
Cái làm thư kí Trương ngạc nhiên nhất là phu nhân tổng giám đốc đang ngồi chơi đất sét. Đúng chính là ngồi chơi đất sét, đất còn dính đầy tay áo kìa. Bản vẽ bút màu của cậu đâu a??
“Ha ha ha. Văn phòng chúng tôi chính là tuỳ tiện như vậy, tạo cảm hứng cho nghệ sĩ.”
Khoé miệng của Trương Chu giật một cách mãnh liệt rồi. Dẫu biết Hoàn Thiên mỗi năm đem lại lợi nhuận cũng rất khá cho Trạch thị nhưng phong cách làm việc thế này cũng ….
Nhưng khi bắt tay vào bàn luận, Trương Chu mới nhận thấy sự chuyên nghiệp của Hoàn Thiên. Từ ông chủ đến nhân viên thiết kế đều cho hắn thấy được sự chuyên nghiệp và tận tâm. Dù hắn có đưa ra nhiều yêu cầu khó như thế nào đều được Hoàn Thiên đáp ứng, còn đưa ra cho hắn rất nhiều gợi ý hay ho. Trương Chu gật gù, quả thực Trạch tổng làm gì cũng có lý do cả mà.
“Chúng tôi sẽ cho người đến đo đạc và quan sát căn nhà của anh vào ngày mai. Sau đó chúng tôi đưa ra một vài bản vẽ mẫu. Mong rằng hợp tác vui vẻ.”
Hoàn Vũ Cư cười khà khà bộ dáng thiếu đánh. Nếu không phải vừa được thưởng thức kiến thức và tài năng thiên bẩm của anh ta, Trương Chu còn cho rằng anh ta cười đểu mình nữa kìa. Tên này đúng là có vẻ ngoài không thể khiến người khác tin tưởng được mà.
Hạ Chi Nhạ lẽo đẽo cắp đồ đi theo sau lưng thư kí Trương. Lúc nãy Đường Xuyên có nhắn cậu rồi, anh đã đặt bàn ở Điềm Mật. Đợi thư kí Trương đón cậu thì cả hai sẽ dùng bữa chung. Cậu cũng có chút mong chờ bữa tối nay, cả hai đã lâu lắm rồi không có dùng bữa chung với nhau.
Cả ba vừa đặt chân ra khỏi thang máy sảnh lễ tân thì bỗng dưng một đám người cầm máy ảnh nhao nhao tới như ruồi bâu. Ánh đèn flash chiếu liên tục, cùng những câu hỏi dồn dập khiến không một ai phản ứng kịp thời.
“Cậu Hạ, có phải cậu ngoại tình khiến Trạch tổng nhập viện hay không?”
“Hạ Chi Nhạ, cậu lấy tiền Trạch gia nuôi trai đúng không?”
“Trả lời câu hỏi đi.”
“Quả Tông Tông đã lên mạng xác thực hai người hẹn hò cắm sừng Trạch tổng, cậu có gì biện giải không?”
“Trả lời đi, cậu chột dạ sao.”
Trương Chu nhận ra tình hình không ổn lập tức cởi áo khoác ngoài che chắn cho Hạ Chi Nhạ sau đó anh cùng với Hoàn Vũ Cư đưa Hạ Chi Nhạ ra ngoài. Chuyện xảy ra quá nhanh khiến bọn họ hoàn toàn trở tay không kịp.
Đám phóng viên vẫn như ruồi nhặng bu vào khiến ba người không nhúc nhích được. Thậm chí còn có bàn tay bấu chặt vào tay Hạ Chi Nhạ nhằm kéo cậu ra tạo thành một vết xước cực kì dài.
“Tránh ra nếu không Trạch thị sẽ kiện các người tội quấy rối. Lập tức tránh ra.”
Nhận thấy Hạ Chi Nhạ bàn tay run rẩy dữ dội, Trương Chu càng lo lắng hơn. Để hắn biết kẻ nào đứng sau việc này, tên đó sẽ chết với Trạch thị.
Bỗng nhiên hai mắt Trương Chu sáng lên. Một đám người vận đồ đen cao to lực lưỡng bước vào, đám phóng viên lập tức như những con tép bị ép ra hai bên.
Trạch Đường Xuyên từ tốn bước từ xe hơi xuống, dù gương mặt bị huỷ cộng với một chân bị tật nhưng cũng không làm giảm đi khí thế bá vương của hắn. Đám phóng viên lúc nãy hung hăng như điên bây giờ lập tức im thin thít không dám tiếp tục bấm máy. Người đẩy ta ta đẩy người.
Hạ Chi Nhạ chưa bao giờ thấy sợ hãi như vậy, nỗi sợ bị một đống người chỉ trích lúc nhỏ trở lại một cách đột ngột. Cậu chỉ có thể chui trong chiếc áo khoác đè nén cơn run rẩy của bản thân. Cậu nhắm mắt lại những lời chửi rủa thậm tệ từ những người xung quanh lập tức chui vào tai. Họ nói rằng cậu tệ hại như thế nào, cậu nên chết đi, cậu làm sai…. Nhưng cậu không làm gì cả. Sao ba mẹ, sao mọi người lại chán ghét cậu như vậy? Ai đó làm ơn tới cứu cậu với.
Một bàn tay to luồn vào trong áo khoác nắm chặt lấy tay của cậu. Hạ Chi Nhạ như nhìn thấy phao cứu sinh, một mực không buông tay người đó ra. Trạch Đường Xuyên có thể cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng hổi rơi lên tay của mình. Anh cảm thấy trong tim một trận xót xa cực độ. Nhạ Nhạ không nên khóc, Nhạ Nhạ cười lên mới đẹp. Những kẻ khiến em thương tâm, anh tuyệt đối không tha cho kẻ nào.
Bàn tay to lớn vỗ vỗ lưng Hạ Chi Nhạ trấn an, thấy người trong lòng bớt run rẩy anh mới từ từ kiểm tra. Nhìn vết cào vừa dài vừa sâu trên tay cậu, máu Trạch Đường Xuyên như dồn lên tới não. Ánh mắt anh sắc bén nhìn về phía đám phóng viên đang co rúm lại. Bọn họ lập tức người chen ta đẩy tìm cách đi về, dù sao họ cũng có tư liệu rồi, không cần ở đây chịu chết.
“Ai?”
Tất cả lãng tránh đi. Nhưng vệ sĩ không cho bọn họ cơ hội. Người áo đen lôi ra phía trước một tên đàn ông cao to, trên móng tay hắn ta còn mang theo máu thịt, vừa nhìn là biết nguyên do.
“Tôi… tôi… các người… giết người là… phạm pháp… tôi sẽ…”
Đối mặt với ánh mắt như ăn tươi nuốt sống của Trạch Đường Xuyên, tên phóng viên sợ như điên. Dù sao Trạch tổng cũng là kẻ nhẫn tâm có tiếng trong giới.
Trạch Đường Xuyên không nói gì, chỉ nắm tay Hạ Chi Nhạ dẫn cậu ra xe sau đó cho Trương Chu một ánh mắt. Một ánh mắt tàn nhẫn cực kì, Trương Chu lập tức hiểu kết cục của đám phóng viên này e rằng không được tốt rồi.
Chiếc xe khởi động đi rất xa. Trương Chu lúc này mới lấy lại thái độ bình tĩnh, anh đẩy gọng kính lên nhìn đám người như ruồi bọ trước mắt.
“Các vị ở đây cứ bình tĩnh. Chúng tôi sẽ không làm gì phạm pháp. Các vị cứ về nhà và chờ đợi thư của luật sư Trạch thị đi.”
Đám người lập tức run rẩy. Bọn họ không nghĩ luật sư Trạch thị sẽ ra tay. Bọn họ nổi tiếng tàn nhẫn cực kì, kẻ dây vào không bị lột một tầng da mới lạ.
“Tất nhiên, nếu các vị phối hợp thì chúng ta có thể thương lượng lại.”