Một buổi sáng trời trong mây trắng nắng vàng, không khí có chút lạnh thích hợp để ngủ nhưng lúc này Trạch Đường Xuyên vẫn còn đang lạch cạch với mớ công việc trong thư phòng.
“Aa….aaaaaa….aaaaa.”
Tiếng hét thất thanh mang theo vui sướng của Hạ Chi Nhạ khiến anh đánh rơi tập tài liệu đang cầm. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa không khống chế được.
“Cậu vào đi.”
“Đường Xuyên ơi, tôi đỗ rồi. Đỗ rồi a…. Đỗ rồi đó. Một tuần nữa tôi sẽ được đi làm đó.”
Giọng nói của Hạ Chi Nhạ tràn ngập vui sướng không thể giấu được. Thậm chí đáy mắt cậu loan loan còn hơi ươn ướt, chứng tỏ tâm trạng của cậu lúc này đang rất vui đây.
“Chúc mừng cậu.”
Hạ Chi Nhạ không cách nào giải toả niềm vui sướng hân hoan và sự biết ơn của mình với Trạch Đường Xuyên. Cậu xoắn xít đi đi lại lại mấy bận rồi ôm chầm anh lắc lắc mấy cái.
“Cảm ơn anh. Nhờ có anh mà tôi mới có cơ hội này. Thật lòng cảm ơn anh.”
Lời cảm ơn chân thành từ đáy lòng của Hạ Chi Nhạ chạm đến trái tim của anh. Lúc này cái ôm của cậu tràn đầy sự ấm áp đơn thuần. Trạch Đường Xuyên hiểu đây chính là thứ mà mình khao khát bấy lâu. Vành tai anh đỏ ửng lên cũng không đẩy cậu ra.
Ôm tầm hai phút, Hạ Chi Nhạ mới cười bẽn lẽn thả anh ra, sợ anh giận nên cậu liền xin lỗi.
“Tôi xin lỗi. Tôi vui quá nên…”
“Không sao. Tôi hiểu tâm trạng của cậu. Một lần nữa chúc mừng cậu.”
Thấy Trạch Đường Xuyên không bài xích cái ôm của mình, Hạ Chi Nhạ liền lấy lại tinh thần, lon ton đi ra khỏi phòng trả không gian cho anh làm việc. Vừa đi cậu vừa hát líu lo vui vẻ.
Trạch Đường Xuyên lúc này sao có thể tập trung làm việc được nữa, hắn cố gắng tập trung bình tĩnh nhưng không thể nào ngăn nỗi khoé miệng giương cao.
“Trạch Đường Xuyên, mày sa đoạ rồi.”
Đang chìm đắm trong vui sướng của Hạ Chi Nhạ chia sẻ cho thì bỗng dưng một tin nhắn lại đến phá tan không khí tươi vui này.
“Thưa tổng giám đốc, tôi đã điều tra sơ bộ về người có tên Quả Quả mà cậu Hạ đã gặp mặt. Đúng như người dự đoán, người này được sắp xếp để đến bên cạnh cậu ấy. Kết quả chi tiết tôi đã gửi qua mail.”
Quả Tông Tông thân phận thật sự không phải là nhân viên văn phòng hay gì chỉ là một tên trai bao chuyên lừa đảo mấy cô gái ở quán bar. Lần này có người liên hệ với hắn nhờ hắn giả làm bạn trên mạng với Hạ Chi Nhạ. Theo như điều tra thì người này cho hắn một khoản tiền lớn yêu cầu hắn tiếp cận câu dẫn và tốt nhất là quay chụp lại được bằng chứng Hạ Chi Nhạ ngoại tình.
Trạch Đường Xuyên bóp chặt tờ giấy trong tay, ánh mắt đỏ ngầu nhìn màn hình vi tính. Rõ ràng có kẻ trong bóng tối cố gắng đâm thọt cuộc hôn nhân này. Là nhắm vào Trạch Đường Xuyên hắn hay là Hạ Chi Nhạ đây.
Tài khoản liên hệ của tên này và các khoản tiền đều được chuyển từ nước ngoài dưới hình thức tiền ảo. Thư kí Trương không thể đào sâu hơn được nữa. Hết cách, Trạch Đường Xuyên đành làm phiền tên bạn thân Vi Tiếu Anh của mình. Dù sao tên đó cũng có chút tài năng trong lĩnh vực này, làm bạn bao nhiêu năm cũng đến lúc xài được rồi.
————————————————————-
Cơm tối được làm hết sức phong phú, có thêm các món ăn ở bên ngoài được mua thêm nữa với mỹ danh là chúc mừng Hạ Chi Nhạ đậu phỏng vấn. Lúc này đây cậu vẫn còn vui lắm, hai gò má đỏ, chóp mũi cũng đỏ lên chứng tỏ cậu đang rất hưng phấn mà ngượng ngùng.
Trạch Đường Xuyên trước giờ chưa thấy ai dễ đỏ mặt như cậu cả. Bất quá anh không thấy cậu yếu đuối hay gì, ngược lại còn thấy hay hay nữa.
“Ngày mai cậu theo tôi đến TTTM mua ít đồ để đi làm nhé?”
“Hả, cần sao? Không cần đâu, tôi có rồi mà.”
Thật ra lúc đến phỏng vấn, Hạ Chi Nhạ đã quan sát các nhân viên ở Hoàn Thiên, mọi người đều ăn mặc khá thoải mái tuỳ tiện. Ngày cả ông chủ cũng vậy.
“Cần chứ. Hơn nữa ngày đầu tiên cậu đi làm, tôi muốn tặng cậu một món quà.”
Hạ Chi Nhạ vội xua tay nói không cần. Cơ hội này là anh giúp cậu có được. Theo lý mà nói, cậu phải tặng quà cho anh mới đúng, sao có thể nhận thêm được.
Nhưng Trạch Đường Xuyên đã nói chuyện chắc như đinh đóng cột. Thậm chí, anh còn lèo lái rất giỏi qua chuyện khác. Nói chuyện một hồi khiến Hạ Chi Nhạ quên mất tiêu lúc nãy mình vừa từ chối cái gì luôn, cứ tỉnh tỉnh mê mê theo anh đến khu mua sắm ở TTTM vào sáng hôm sau.
Hai người đang đứng trước quầy đồ điện tử. Trạch Đường Xuyên đã muốn mua cho cậu một chiếc máy tính cấu hình đủ mạnh để cậu có thể thoải mái thiết kế rồi.
Anh đi qua đi lại nghe nhân viên tư vấn một hồi nhưng vẫn không ưng ý được cái nào. Trong khi đó thì Hạ Chi Nhạ chỉ có thể lơ mơ đi theo anh, nghe anh hỏi nhân viên mấy cái thuật ngữ chuyên môn gì đó.
Đang xem một chiếc khá vừa lòng thì vạt áo bị người phía sau giật giật, Trạch Đường Xuyên quay lại, đập vào mắt anh là đôi mắt như thỏ con có chút hoảng hốt của Hạ Chi Nhạ.
“Sao vậy, cậu ưng ý được cái nào chưa?”
“Không được a. Mấy cái này đắt quá. Anh… anh… tôi ngại lắm.”
“Không sao. Nó không đắt với tôi. Hơn nữa, cậu sắp đi làm, có chiếc máy tính này hỗ trợ rất nhiều. Hạ Chi Nhạ, cậu cứ coi như đây là món quà tôi cảm ơn công chăm sóc đôi chân của tôi suốt mấy tháng qua đi.”
Hạ Chi Nhạ nghe vậy thì cũng có hơi xui lòng. Mặc dù cậu nghĩ mình hằng ngày xoa bóp chân cho anh là chuyện đương nhiên nhưng nhìn sắc mặt có phần hơi nghiêm túc của Trạch Đường Xuyên, cậu lại rút mấy lời từ chối đang ở cổ họng lại. Cậu sợ anh giận khi mình cứ liên tục từ chối. Cậu cũng biết khoảng cách giữa mình và anh khác nhau. Món quà đối với cậu khá đắt tiền nhưng chắc chắn đối với anh chỉ như muối bỏ biển, cậu sợ mình không nhận sẽ khiến anh mất mặt.
“Hay là thế này, cậu giúp tôi thiết kế lại phòng làm việc ở Trạch thị được không?”
“Được a.”
Hạ Chi Nhạ sung sướng hét lên nho nhỏ. Như vậy, cậu sẽ không còn thấy quá ngượng ngùng lúc nhận món quà rồi. Chỉ là lúc tính tiền, Hạ Chi Nhạ không biết Trạch Đường Xuyên còn mua cho cậu thêm một cái bản vẽ điện tử loại đắt nhất trên thị trường lúc này nữa.
Nhân viên tư vấn khi thấy hai người đi thì mỉm cười như hoa, nhìn cả hai như Thượng đế a. Hu hu hu, một vị khách đến xem chưa đầy hai tiếng đã hoàn thành KPI của chi nhánh bọn họ trong nửa tháng. Họ có thể coi đó là Phật sống luôn chứ đùa.
Trước khi về nhà, cả hai còn ghé đến nơi bán hoa cỏ ở TTTM. Hạ Chi Nhạ muốn bổ sung một vài loài hoa ở ban công. Cậu xem một hồi thì chọn một chậu hoa lan trông rất đẹp. Tưởng tượng đến cảnh buổi sáng có thể tưới tiêu tắm táp cho mấy đoá hoa này, thế nào cũng thấy vui.
Bất quá, niềm vui ngắn chẳng tày gang, có người không có mắt phá vỡ giây phút riêng tư của hai phu phu nhà họ Trạch.
“Anh Đường Xuyên.”
Trạch Đường Nghinh gặp được anh trai mình thì vui lắm. Cả mấy tháng nay anh không về nhà cũng không cho phép cô đến tìm, khiến cô bức rứt lo sợ nhiều lắm. Hôm nay cô đi TTTM thế mà lại gặp được.
Trạch Đường Xuyên nhìu mày nhìn em gái mình cùng với hai người phía sau lưng cô ta. Một người anh không nhớ tên nhưng đã gặp vài lân ở công ty, một người là thư kí riêng của anh Dung Hoạch.