Hoa Hân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức thì khá bực dọc. Đêm qua cô đã thức tới sáng để hoàn thành buổi chụp hình, rốt cuộc kẻ điên nào không có mắt đánh thức cô chứ?
“Chị Hân có chuyện lớn rồi. Không hiểu sao, một lượng lớn nghệ sĩ đăng bài nói chị xấu tính, xây dựng hình tượng, yêu sách… Bây giờ báo chí đang làm ầm lên kìa.”
Hoa Hân mắt nhắm mắt mở nghe đến đây cũng hoàn toàn tỉnh táo. Cô là lá ngọc cành vàng của Hoa gia, mấy con hát nhỏ bé kia có kẻ nào mà dám động vào cô chứ.
Mạng xã hội lúc này tràn ngập hình ảnh Hoa Hân với những lời chửi mắng, nói cô yêu sách đại bài, ỷ thế hiếp người, cướp tài nguyên của người khác,…. Hoa Hân tức giận muốn hộc máu.
“Liên hệ bên toà soạn gỡ hết tất cả xuống cho tôi. Bọn họ muốn chết à. Gỡ hết xuống. Gọi luật sư cho tôi.”
Hoa Hân phát điên hét vào điện thoại. Tuy vào showbiz chỉ để vui chơi nhưng cô ta không cho phép kẻ nào dám chơi mình.
Quản lý bên kia cũng sầu đến bạc tóc.
“Chị Hân, em liên hệ tất cả các toà soạn rồi nhưng bọn họ dầu muối không ăn, tựa như có kẻ chỉ điểm vậy.”
Hoa Hân đi đi lại lại bức tóc mình. Đúng vậy, đằng sau chắc chắn có kẻ nhúng tay. Hoa gia vốn dĩ không phải là quả hồng mềm muốn bóp thì bóp.
“Có biết là ai chưa?”
Quản lý bên đầu dây có chút ngập ngừng.
“Mẹ kiếp. Mày nói không. Mày tưởng bà rảnh ậm ừ với mày sao?”
Tiếng thét chói tai khiến cả văn phòng quản lý ngôi sao im bặt.
“Người đầu tiên đăng bào tố là.. là…. nghệ sĩ Lan Uyển Chi bên công ty Hoa Cà.”
“Cái gì Lan Uyển Chi.”
Rầm….
Hoa Hân điên lên chọi thẳng điện thoại vào màn hình ti vi. Con ả Lan Uyển Chi chỉ là đứa cô nhi bị cô giẫm dưới chân mà thôi. Mẹ nó. Cô ta bỗng nhớ ra gì đó. Đúng vậy, công ty Hoa Cà chính là công ty riêng của Trạch Đường Xuyên, chuyện này trong giới rất ít người biết cô cũng chỉ là vô tình biết lúc hai người mập mờ mà thôi.
Trạch Đường Xuyên muốn đối phó với cô.
“Trước mắt tìm cách hạ nhiệt tin này đi. Bọn họ không có chứng cứ. Cứ tìm luật sư kiện vài tên đi. Nhanh lên.”
Phòng làm việc của Hoa Hân rất nhanh bắt tay làm việc. Một mặt thì đút tiền xoa dịu, một mặt thì ra văn bản thanh minh cộng thêm văn bản luật sư doạ kiện, mua thêm vài bài báo nói rằng Hoa Hân sắp có tài nguyên nên bị người bôi nhọ,…
Trạch Đường Xuyên u ám ngồi trong phòng nhìn màn hình máy tính, sự việc đã bắt đầu đảo chiều. Cư dân mạng bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của sự việc cộng thêm thuỷ quân của Hoa Hân dẫn dắt. Tất cả đồng loạt quay xe chỉ trích Lan Uyển Chi nói dối.
Trạch Đường Xuyên cười khẽ. Đây chính là hiệu quả mà anh muốn. Phải cho con cá đớp chút oxi, sau đó một phát chặt đứt nó. Như vậy mới phù hợp với tác phong của anh.
Trạch Đường Xuyên nở nụ cười có phần ghê rợn, lâu rồi anh mới có lại cảm giác nhìn người sắp chết vùng vẫy như thế này. Trạch Đường Xuyên biết bản thân có chút bệnh tâm lý, nhưng hắn sẽ không nói ra bên ngoài đâu. Không ai biết cả. Đúng vậy.
Hạ Chi Nhạ đang đóng gói tranh cho khách hàng thì nhận được điện thoại từ số lạ. Cậu có hơi do dự bắt máy.
“A lô, tôi là Hạ Chi Nhạ. Ai…”
“Hạ Chi Nhạ, tên hồ ly tinh nhà mi. Mày đã nói gì với anh ấy để anh ấy hại tao ra nông nỗi này. Mày đã nói gì.”
Hạ Chi Nhạn vội vàng cúp máy. Cậu điếng hồn thật sự. Thậm chí cậu còn không định hình được đó là ai nữa. Nhưng “anh ấy” chắc là nói Trạch Đường Xuyên nhỉ?
Nhạ Nhạ ba chân bốn cẳng chạy đến thư phòng của Trạch Đường Xuyên. Vì quá sợ haiz nên cậu quên luôn phép tắc gõ cửa mà chạy ù vào.
“Đường Xuyên Đường Xuyên, có kẻ xấu.”
Giọng nói cậu có phần hoảng sợ nên Trạch Đường Xuyên vội vã giấu đi nụ cười tăm tối của mình. Anh bật sáng đèn, tập tễnh lại gần cậu.
“Có chuyện gì mà cậu hoảng sợ thế?”
Hạ Chi Nhạ nhìn mặt của Trạch Đường Xuyên, không hiểu sao cậu cảm thấy có chuyện gì không đúng ở đây. Nhưng rất nhanh cậu đã bị Trạch Đường Xuyên đánh lạc hướng, vội vàng kể lại câu chuyện lúc nãy.
“Cậu đưa số điện thoại của người đó cho tôi để tôi điều tra. Tôi nghĩ chắc là kẻ nào bị kích thích tinh thần nên vậy thôi.”
Hạ Chi Nhạ gật gật đầu. Lúc tính quay người đi thì cậu hỏi anh.
“Sao lúc nãy anh không bật đèn vậy?”
“Tôi lỡ tay làm rơi phích cắm của đèn bàn.”
Hạ Chi Nhạ không thấy nghi ngờ câu trả lời đó. Cậu nào biết đâu, bóng tối chính là thứ mà Trạch Đường Xuyên muốn chìm đắm vào nhất đâu.
Bên này, Hoa Hân như phát điên chửi mắng khắp nơi. Mọi chuyện đang có xu thế dần ổn định thì bất ngờ một tài khoản ất ơ nào đó đăng tải một video. Chính là cái video Hoa Hân đập phá chửi rủa ở dưới chung cư của Trạch Đường Xuyên.
Mọi chuyện bắt đầu vỡ lỡ. Hình tượng thục nữ ít nói của cô bị sụp đổ. Fan vỡ mộng lập tức quay lưng mắng chửi.
“Mẹ kiếp. Bọn chúng tiêu cho ta được mấy đồng mà dám quay lưng mắng chửi chứ? Mấy con nhỏ chết giẫm. Biến hết đi.”
Người trong phòng làm việc lúc này rụt cổ nghe Hoa Hân trút giận. Số điện thoại của cô Hạ Chi Nhạ đã chặn, cô lập tức lấy điện thoại quản lý gọi cho cậu ta chửi tiếp nhưng chưa kịp hành động thì Trạch Đường Xuyên đã nhắn tin cho cô ta.
“Quán cà phê xxx - 9h.”
Hoa Hân mừng như mở cờ trong bụng. Quả nhiên như người bí ẩn đó nói, chỉ cần làm việc này sẽ gặp được Trạch Đường Xuyên. Số điện thoại của Hạ Chi Nhạ và bí mật đó được một số điện thoại lạ gửi vào máy cô lúc trưa.
Hoa Hân cho người điều tra nhưng chỉ biết đó là một số ảo. Rốt cuộc người đó là ai mà có vẻ hiểu Trạch Đường Xuyên quá vậy. Nhưng không quan trọng, chỉ cần gặp được Trạch Đường Xuyên là cô có cơ hội trở mình rồi.
Quán cà phê XXX - 9h.
Hoa Hân đến từ sớm uống hết hai ly cà phê thì đúng 9h, Trạch Đường Xuyên mới từ từ đi đến. Cả hai ở trong nhã gian vô cùng yên tĩnh nên không ai làm phiền.
“Trạch Đường Xuyên, em biết là anh không còn thích em nữa. Nhưng ít nhất anh cũng phải nể mặt ba em…”
“Cô làm gì, cô phải tự biết.”
Hoa Hân nghe liền chột dạ. Đúng là nàng có tâm lan truyền chuyện Hạ Chi Nhạ quyến rũ đàn ông đi khắp nơi nhưng cũng không thể trách cô, trong mắt cô, mọi chuyện đúng là như vậy. Bất quá trước mặt người đàn ông này, cô đành hạ nước.
“Anh tha cho em một con đường. Sau này em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Trạch Đường Xuyên nhướng mày nhìn Hoa Hân. Cô cũng có hơi run, đáng lẽ cô không nên chọc vào hắn ta. Cũng tại cái tên bí ẩn kia cả?
“Sao biết được số của Hạ Chi Nhạ?”
“Là… là… bỏ chút tiền mua từ mẹ cậu ta.”
Trạch Đường Xuyên đặt tách cà phê xuống bàn. Vốn dĩ hắn và Hoa gia cũng có quan hệ hợp tác nên đối với chuyện này hắn cũng không muốn làm căng. Không có gì quan trọng hơn lợi ích công ty cả.
Hắn đẩy về phía cô một chiếc vé máy bay.
“Anh muốn em ra nước ngoài. Trạch Đường Xuyên, anh….”
“Cô đi không?”
Trạch Đường Xuyên không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng hỏi. Khuôn mặt rất bình tĩnh thân hữu lễ sỉ nhưng không hiểu sao, Hoa Hân lại thấy hơi lạnh sóng lưng.
“Đi thì đi.”
Cô quơ vội chiếc vé và cầm túi xách của mình té chạy. Trạch Đường Xuyên nhìn theo sau đó nở nụ cười. Kẻ muốn đụng tới hắn sẽ sống không yên đâu.
Ở chung cư, Hạ Chi Nhạ sắp đi vào giấc ngủ thì nhận được một loạt tin nhắn. Cậu vừa mở ra thì ngạc nhiên cực kì. Một loạt ảnh chụp chung của Trạch Đường Xuyên và Hoa Hân ở trong một phòng riêng trong quán cà phê. Biểu cảm của hai người nhìn không rõ nhưng có thể thấy được Trạch Đường Xuyên đưa cho Hoa Hân một cái gì đó.
Hạ Chi Nhạ có chút bất ngờ rồi có chút hụt hẫng. Cậu không thể lý giải nổi cảm xúc của mình. Vì sao vậy nhỉ?