Hạ Chi Nhạ tuy cũng là con nhà giàu nhưng đây là lần đầu tiên đến nơi cao cấp như nhà hàng Điềm Mật. Không gian nhà hàng năm sao rộng lớn, khu vực bàn ăn được các tấm bình phong chia cách ra với nhau tạo nên cảnh tượng vừa thanh lịch vừa xinh đẹp. Điềm Mật có điểm đặc biệt là không có phòng riêng, toàn bộ khách nhân đều ăn ở sảnh chính. Khách nhân có thân phận càng cao quý thì càng ngồi ở lầu cao nhất.
Trạch Đường Xuyên chính là khách nhân như vậy. Hai người họ ngồi ở một bàn trên lầu ba. Lúc này toàn bộ lầu chỉ có phu phu bọn họ.
“Cậu chọn món đi. Thích món nào cứ chọn món đấy?”
Hạ Chi Nhạ nhìn menu rồi nhìn Trạch Đường Xuyên, vẻ mặt ngượng ngùng. Thật ra món nào cậu cũng thích ăn cả nhưng giá món nào cũng thật hú hồn. Có món còn lên giá vài chục triệu.
“Nếu không chọn được thì để tôi.”
Trạch Đường Xuyên rất nhanh đã gọi hai phần sườn cừu nướng và sườn bò hấp khổng lồ, cùng với mấy món ăn kèm khiến Hạ Chi Nhạ liên tục há hốc mồm.
“Thưa tiên sinh, hai phần sườn quả thực rất lớn dành cho bốn người ăn. Quý khách có muốn đổi món không ạ?”
“Không cần. Chúng tôi ăn được, sẽ không để lãng phí.”
Hạ Chi Nhạ lập tức đỏ mặt. Cậu biết sức ăn của mình nhiều hơn bình thường, không ngờ anh cũng hiểu cho cậu a.
Món ăn rất nhanh đã được đưa lên. Sườn nướng và hấp toả ra hương vị thơm phức nức mũi. Hai người chỉ cần cầm đũa thưởng thức, phần cắt thịt sẽ có phục vụ chuyên dụng làm cho.
Phục vụ hạ một dao xuống, phần thịt sườn hấp còn nóng hôi hổi lập tức bốc khói trắng nhẹ. Hạ Chi Nhạ nhìn phần thịt đặt trong đĩa của mình mà thèm thuồng không thôi. Cậu chỉ đợi Trạch Đường Xuyên hạ đũa mà thôi. Dù sao hôm nay anh cũng mời mà.
Trạch Đường Xuyên mỉm cười, không trêu cậu nữa mà hạ đũa xuống dùng miếng thịt mọng nước đặt trên đĩa của mình. Miếng thịt non mềm, vẫn còn ấm nóng, chấm với ít nước sốt đặc chế của nhà hàng. Quả thực là mỹ vị nhân gian. Anh đã hiểu vì sao nhà hàng này tuy đắt nhưng lúc nào cũng đông khách như thế này rồi.
Hạ Chi Nhạ cho miếng sườn vào miệng lập tức cảm thấy bản thân như đang ở trên thiên đường vậy. Quá ngon đi. Cậu không biết diễn tả thế nào. Mọi thứ chỉ đọng trong chữ xuất sắc mà thôi. Các món ăn kèm đi cùng cũng vô cùng hợp khẩu vị.
“Ngon chứ?”
Trạch Đường Xuyên hỏi thế thôi chứ nhìn thái độ của Hạ Chi Nhạ anh hiểu rõ. Cậu ăn trông vô cùng ngon miệng, tuy không có nét tao nhã như tiểu thư công tử quý tộc nhưng cũng phải kiểu ăn thô uống tục. Chính là kiểu rất biết thưởng thức món ăn, rất hài lòng với nó.
“Sườn ngon quá. Chưa bao giờ tôi ăn được món sườn ngon như vậy.”
Hạ Chi Nhạ vừa nói vừa giơ ngón tay cái với phục vụ, tỏ vẻ cực kì ưng ý. Còn phục vụ thì muốn giơ ngón tay cái lại với cậu. Hắn phục vụ ở đây bao nhiêu năm chưa thấy ai ăn được như vậy đâu.
Trạch Đường Xuyên rất săn sóc, biết cậu không thích ăn hành tây liền lựa hành tây trong dĩa mì xào ra rồi mới đẩy qua cho cậu ăn. Phục vụ trố mắt nhìn. Galang quá. Thế mà tên nào ác ôn đồn Trạch tổng thô tục không biết thương hoa tiếc ngọc. Người ta thương vợ người ta chưa kìa.
Không khí trên bàn ăn vô cùng vui vẻ hoà hợp. Cả hai đều không có quy tắc ăn không nói nên Hạ Chi Nhạ ríu rít kể đủ chuyện vui cho hắn nghe. Cậu còn lén nói với hắn, bảo vệ đã nói về vị tiểu thư buổi chiều đến nhà tìm họ hành sự lỗ mãng như thế nào nữa cơ.
Trạch Đường Xuyên thầm nghĩ. Không ngờ Hoa Hân qua một thời gian đã thay đổi nhanh như vậy hoặc là trước kia cô ta đã tạo nên một vỏ bọc quá tốt.
“Đừng bận tâm đến cô ta. Sau này tôi không để cô ta đến tìm cậu nữa đâu.”
“Ưm.”
Hạ Chi Nhạ cũng không thích người phụ nữ đó. Cảm thấy lời nào cô nói ra cũng đầy dao găm, miệng thì ngon ngọt nhưng trong lòng thì đầy mưu kế. Vẫn không nên qua lại thì hơn.
Bữa ăn kết thúc, lúc hai người xuống tầng trệt đi về thì nghe tiếng cãi vã ở quầy lễ tân. Giọng nói quen thuộc khiến Hạ Chi Nhạ lập tức để ý.
“Tại sao chứ? Tại sao mã ưu đãi này lại không dùng được?”
“Hạ tiểu thư, mã ưu đãi này chỉ được dùng trong khung giờ đặc biệt của quán. Bây giờ đã là tám giờ tối rồi. Xin lỗi, chúng tôi không thể áp được.”
Hạ Linh Lunh hôm nay xin xỏ mẹ mình mãi mới được cho tiền đến đây ăn, ỷ vào bản thân có phiếu ưu đãi nên gọi hơi nhiều. Ai có mà ngờ. Thật ra cô ta có tiền trả nhưng rất đau ví đó. Bình thường cô không làm ra tiền, toàn cà thẻ của bố. Nếu để bố biết được bản thân tiêu hoang vì một bữa ăn như vậy chắc chắn sẽ mắng cô ta máu chó đầy đầu.
Nhưng bạn bè phía sau đang tò mò nhìn cô ta, vì sĩ diện nên Hạ Linh Lung đành lấy thẻ ra.
“Để tôi thanh toán.”
Giọng nói trầm nam tính thu hút Hạ Linh Lung. Cô cứ ngỡ là một anh chàng đẹp trai nào đó rung động trước sắc đẹp của cô, ai mà ngờ quay lại thấy thất vọng tràn trề.
Một nam nhân bên má phải có sẹo to, chống gậy do chân trái bị tật. Nhìn thế nào cũng không lọt được vào mắt xanh của Hạ Linh Lung cả.
“Không cần anh đây trả đâu. Tôi trả được mà, tôi không muốn mang ơn người khác đâu.”
Định lấy cớ trả tiền rồi xin số điện thoại của cô đúng không. Cô không thích đâu.
“Hạ tiểu thư hiểu lầm, tôi không có ý gì khác. Chỉ là cô là em vợ của tôi. Thấy cô hơi khó khăn nên muốn mời cô thôi.”
Em vợ? Chẳng lẽ đây là.
Mọi người mới ngớ người ra, lúc này cũng nhận ra người đứng trước mặt mình là ai - Trạch Đường Xuyên, người thừa kế tương lai của Trạch Gia.
Hạ Chi Nhạ nhận lấy gói bánh quà tặng từ phục vụ mới lon ton chạy lại gần Trạch Đường Xuyên.
“Đường Xuyên, bánh được tặng ngon lắm í. A… Linh Lung.”
Hạ Linh Lung còn chưa kịp thông não thì đã thấy anh trai mình chạy đến bên người đàn ông mặt sẹo. Hoá ra, anh ta chính là người chồng hụt của cô sao. Nhìn gói bánh trên tay Hạ Chi Nhạ, không hiểu sao cô hơi tức tối.
Loại bánh quà tặng này của Điềm Mật đều dùng cho khách VIP. Yêu cầu mỗi bữa ăn phải tiêu rất nhiều tiền mới có được. Mỗi ngày chỉ có hai mươi phần quà. Nhìn Hạ Chi Nhạ ôm được hai gói to, chắc hẳn bữa ăn này của anh ta phải tốn rất nhiều tiền. Thường ngày ở nhà, anh ta có bao giờ ăn sang được như vậy đâu. Thế mà mới gả đi được mấy tháng đã trên cơ cô rồi.
Trạch Đường Xuyên không nhiều lời, đưa thẻ đen cho phục vụ quét. Ánh mắt của Hạ Linh Lung sáng lấp lánh nhìn theo tấm thẻ. Anh cười trừ. Hoá ra bản thân cũng may mắn, tật một chân, sẹo bên mặt để tránh được loại phụ nữ như này.
“Ca ca, dạo này anh sống tốt nhỉ?”
Ăn ở nhà hàng sang, mặc cũng là đồ hiệu. Hạ Linh Lung cảm thấy ghen tức.
“Ân, anh sống tốt lắm. Mọi người đối xử với anh tốt lắm.”
Hạ Chi Nhạ không thân thiết với đứa em gái này nên không biết nói gì hơn, chỉ ậm ự cho qua chuyện.
“Thanh toán xong rồi. Chúng ta đi thôi. Em vợ cũng đi về cẩn thận.”
Trạch Đường Xuyên lạnh nhạt nói với Hạ Linh Lung, ánh mắt anh không có độ ấm nhưng đối với Hạ Chi Nhạ giọng điệu lại rất quan tâm. Hành động thanh toán giúp của anh dưới tư cách anh rể khiến Hạ Linh Lung như bị đánh vào mặt vậy. Ai mà không biết cô vì từ chối người đàn ông này mới trốn ra nước ngoài ở mấy tháng. Bây giờ về nước ăn nhà hàng sang lại phải để anh ta thanh toán giúp. Đủ nhục nhã mà.
Thấy bạn bè tụm lại nói chuyện về mình, Hạ Linh Lung tức giận ngúng nguẩy quay lưng đi. Cô ta phải về nhà nói chuyện lại với ba mẹ mới được.