“Tránh ra tránh ra. Tránh đường cho xe cấp cứu đi vào.”
Tại một bệnh viện lớn, nhân viên y tế đang cố đẩy một chiếc băng ca chạy nhanh vào phòng cấp cứu. Người nằm trên giường bệnh đã hôn mê bất tỉnh. Một bên mặt dập nát, toàn thân phía dưới cũng chảy máu rất nhiều. Từ quần áo, phụ kiện có thể thấy đây là một nam nhân vô cùng giàu có, chính là kiểu tinh anh của xã hội.
Đèn cấp cứu vẫn còn sáng. Phía trước phòng cấp cứu có vài người đang lo lắng đi đi lại lại.
“Thư kí Trương, bình thường Đường Xuyên lái xe vô cùng cẩn thận. Sao hôm nay có thể xảy ra cơ sự như vậy chứ?”
Người hỏi là Vi Tiếu Anh, bạn thân của Trạch Đường Xuyên nằm trong phòng cấp cứu. Hắn đang ngủ với mỹ nữ thì nhận được điện thoại của hội bạn thân báo Trạch Đường Xuyên bị tai nạn giao thông nghiêm trọng phải vào phòng cấp cứu. Hắn liền tức tốc chạy đến đây. Ai tin Đường Xuyên bất cẩn chứ hắn thì không. Dù sao từ khi xảy ra vụ đó đối với chuyện xe cộ này, Trạch Đường Xuyên phải nói là cẩn thận mười phần.
Đèn cấp cứu vụt tắt, bác sĩ đi ra đã bị mọi người vây quanh.
“Bệnh nhân tình trạng đã ổn. Cuộc phẫu thuật thành công tốt đẹp nhưng mà chân trái đã bị dập nát hết, từ nay trở về sau sẽ để lại tật. Bên phải mặt cũng bị bỏng nặng để lại sẹo sâu. Đối với chuyện này có thể can thiệp thẩm mỹ. Nhưng tôi mong người nhà có thể ở bên bệnh nhân nhiều hơn để động viên họ.”
“Cảm ơn bác sĩ. Thật sự cảm ơn bác sĩ.”
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm nhưng lại không vui nổi. Đối với kiểu người yêu cái đẹp hoàn mĩ như Trạch Đường Xuyên, việc chấp nhận những vết thương không thể lành chính là rất tàn nhẫn.
Nhưng mà cũng may mắn là tính mạng đã an toàn. Tính mạng vẫn là trên hết.
————————————————————
Hôn mê sâu hơn một ngày thì Trạch Đường Xuyên cũng tỉnh dậy. Mắt hắn đau nhói, cố gắng mở ra chỉ thấy lờ mờ cái trần màu xanh của bệnh viện. Ánh sáng rất nhẹ nhưng cũng làm hắn cảm thấy mỏi mắt.
Cơn đau đớn toàn thân nhắc nhở Trạch Đường Xuyên vừa mới trải qua một cuộc tai nạn kinh hoàng. Hắn cố gắng ngồi dậy nhưng cái đau quá khủng khiếp, chỉ có thể mấp máy môi rên mấy tiếng.
“Con tỉnh rồi sao?”
Mẹ Trạch nghe tiếng con mình vội vã lại gần đỡ con mình. Hắn bây giờ chỉ có thể nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh. Vẻ mặt hốc hác, người toàn là vết thương. Mẹ Trạch nhìn con một chốc rồi lặng lẽ quay đi giấu mấy giọt nước mắt. Nhưng đôi mắt đỏ ửng đã bán đứng bà.
“Mẹ… con không sao.”
“Ừ. Mẹ biết. Bác sĩ nói cuộc phẫu thuật cũng rất thành công, con sẽ hồi phục nhanh thôi. Chuyện tai nạn con đừng lo, bố con đã cho người điều tra rồi. Chắc chắn sẽ tìm ra nguyên nhân.”
Trạch Đường Xuyên tất nhiên biết bên trong cuộc tai nạn ấy có uẩn khúc. Hắn cũng muốn xem thử kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám đùa giỡn với tính mạng của hắn. Bỗng cảm nhận được cơn đau nhói ở chân trái và vùng mặt bên phải, Trạch Đường Xuyên có hơi sững sờ một chút.
“Mẹ… phẫu thuật thành công, có để lại di chứng gì không?”
Bàn tay đang rót nước của mẹ Trạch khựng lại, nụ cười dịu dàng trên môi cũng trở nên mỉm cưỡng. Đường Xuyên thu hết tất cả vào trong mắt.
“Mẹ… mẹ thương con thì nói thật cho con biết đi. Con chịu đựng được mà.”
Mẹ Trạch mấp máy môi. Bà không muốn lừa dối con mình nhưng bà biết con mình nhất định sẽ không chấp nhận chuyện chiếu lệ. Đôi mắt nghiêm nghị của Trạch Đường Xuyên nhìn thẳng mẹ mình, chờ đợi một câu nói thật.
“Bác sĩ bảo chân trái con sau này có thể sẽ có chút tật. Bên phải mặt chỉ để lại vài vết sẹo nhỏ mà thôi. Đều chữa được cả. Y tế nước ta rất mạnh, Đường Xuyên con yên tâm. Đợi con khoẻ rồi chúng ta sẽ chữa trị dần dần.”
Trạch Đường Xuyên mấp máy môi. Hắn ta có bệnh yêu cái đẹp đến chết đi sống lại. Tương lai của hắn đang rực rỡ, vị trí gia chủ Trạch gia đang chờ hắn kế thừa thế mà bây giờ hắn lại trở thành người tàn tật lại còn bị huỷ dung.
Đôi môi Trạch Đường Xuyên run rẩy sợ hãi. Mẹ Trạch cố an ủi nhưng không thành. Bàn tay hắn dưới chăn đã nắm chặt, cố gắng áp chế sự tức giận tủi thân đang dâng trào.
“Không sao mà con. Tại mẹ không tốt.”
Mẹ Trạch thấy con mình như thế thì đau lòng tột độ, nước mắt từ từ rơi xuống. Bậc làm cha làm mẹ sao chịu nổi cảnh này. Nhưng cảm xúc Trạch Đường Xuyên không thể ổn định nổi, thậm chí hắn còn gào thét điên cuồng trong sự đau đớn và bất lực của bản thân.
“Không thể nào. Sao như vậy được. Con không muốn tàn phế đâu mẹ.”
Cảm xúc của hắn kích động đột ngột khiến mẹ Trạch đành phải nhấn chuông gọi bác sĩ. Phải tiêm một mũi an thần thì Trạch Đường Xuyên mới không còn la hét, giãy dụa nữa.
Nhìn đứa con đang ngủ say nhưng mày vẫn cứ nhíu chặt lại, mẹ Trạch đau thấu tâm can. Đứa con này của bà từ nhỏ đã là con người hoàn mỹ, luôn nỗ lực để giành được chiến thắng, ngày hôm nay nhận tin xấu này như một cú đánh thẳng vào ý chí của nó vậy.
*Sáu tháng sau*
“Tôi không đi. Mấy người đi đi…..”
“Này…”
Vi Tiếu Anh nhìn đầu dây bên kia đã cúp máy rồi nhìn sang đám bạn thân, buồn bã lắc đầu. Đã hơn sáu tháng kể từ ngày bị tai nạn, Trạch Đường Xuyên tuy đã được xuất viện về nhà nhưng tính tình càng lúc càng u ám, cô độc.
Hắn luôn nhốt mình trong một căn biệt thự ngoại ô thành phố. Chuyện công ty đều có thư kí Trương giúp đỡ xử lý qua mạng Internet, trừ khi có việc gấp lắm mới lên công ty. Toàn bộ công việc trong nhà đều có người định kì đến quét dọn nấu nướng. Tin nổi không khi Trạch Đường Xuyên từ khi về nhà chưa bước chân ra khỏi cửa quá ba lần.
Đừng nói bọn họ, ngay cả bố mẹ Trạch đến biệt thự cũng không được cho vào.
“Không có cách nào giải quyết à? Cứ thế này Đường Xuyên từ sống cũng thành chết mất.”
Tống Lăng chộp vai bạn mình an ủi.
“Đừng lo, chú Trạch đã liên hệ với ông nội Đường Xuyên rồi. Ông ấy đang trên đường về nước.”
“Ông nội Đường Xuyên. Chính là Gia chủ Trạch gia sao?”
Tống Lăng gật đầu. Vị này hắn nghe danh cũng đã lâu. Đây cũng chính là người duy nhất trị được Đường Xuyên lúc này.