Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 53: Gọi anh



"Tôi..."

"Tôi tôi cái gì? Nhìn xem, cắt đồ nấu cho người ăn hay cho con lợn như mày ăn vậy?"

Huyền cứ đứng đó mà mếu máo vì đau. Giờ cô mới để ý cái bãi chiến trường mình vừa gây ra. Sau đó, cô như một con rối bị anh lôi ra khỏi bếp vứt xuống ghế, sơ cứu vết thương rồi băng lại cho mình. Từ đầu tới cuối anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt tức giận mà không nói tiếng nào. Cô cũng ngồi im lặng để mặc anh điều khiển, bởi vì khuôn mặt người đối diện bây giờ không khác gì sát thủ, chỉ chờ cô ho he một phát là ra tay kết liễu đời cô ngay. Tuy vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy có chút ấm ức. Có mấy cái rau củ thôi, đáng bao nhiêu mà anh phải tức giận lên vậy cơ chứ? Tay cô còn đang bị thương, lẽ ra cô mới là người phải được quan tâm chứ? Chả nhẽ cô lại không có giá trị bằng mấy cái rau củ đáng chết kia sao?

Vừa đau vừa ấm ức, Huyền cứ ngồi thu lu trên ghế bặm môi, lâu lâu lại lén lút gườm gườm Dương vài cái.

"Còn lườm cái gì? Oan ức lắm hay sao mà lườm?"

Lúc này, nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Dương, Huyền không thèm nhịn nữa, ngẩng đầu gân cổ lên cãi lại: "Có mấy cái củ đáng ghét thôi mà sếp cứ làm quá lên thế? Tôi đi dọn rồi mua cái khác là được chứ gì? Sếp không quát mắng tôi thì sếp ăn không vô đi không ra hay gì mà cứ thích quát mắng tôi mãi thế?"

Chẳng thèm để ý khuôn mặt vốn đã đang tức giận bây giờ lại chuyển sang u ám, nói xong Huyền mới chột dạ nhìn lại. Chết rồi, mặt anh ấy đang dần chuyển sắc rồi, cô cảm nhận được có mối nguy hiểm đang cận kề. Lúc nãy máu quá nên không kiềm chế được mà lỡ lời, lại còn nói anh ăn không vô đi không ra. Quả này chắc anh không nuốt sống cô cũng xé xác cô thành trăm mảnh. Ôi thôi cái mạng nhỏ bé đáng thương này của cô sao lại có thể kết thúc một cách lãng xẹt như thế được cơ chứ?

"Nói lại lần nữa xem." Giọng nói khàn đục pha lẫn chút tức giận của Dương khiến Huyền đổ mồ hôi hột. Cô nuốt khan, cúi đầu lí nhí: "Ha, tôi lỡ miệng. Tôi...đi...đi thu dọn bếp."

"Ngồi im đó!"

Cơ thể vừa nhổm dậy khỏi ghế đã bị giọng quát của Dương làm cho giật mình mà trở về vị trí cũ. Dương trừng mắt nhìn Huyền cảnh cáo, sau đó đứng dậy xoay người đi vào trong bếp.

"Để tôi..."

"Mày thử nhúc nhích phát nữa xem anh cho mày tàn phế luôn." Giọng nói của anh rất có sức ảnh hưởng đối với tâm lí người nghe, Huyền cũng không ngoại lệ trong số đó. Cô lập tức ngồi im như pho tượng nhìn Dương đang trừng mắt với mình. Cô còn nghe được cả tiếng răng rắc của những khớp xương bị ma sát nơi bàn tay anh nữa.

Ôi đáng sợ quá, vẫn là nên giữ an toàn cho cái mạng nhỏ này đã rồi tính tiếp. Bây giờ ngay cả thở thôi cô cũng không dám thở mạnh. Đợi Dương đi khuất vào bên trong bếp, Huyền mới thả lỏng cơ thể cứng ngắc của mình thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên cô vừa phát hiện ra cái gì đó, liền khẽ nhíu mày suy nghĩ. Hình như Dương vừa xưng với cô là anh, mày với anh? Cô không nghe nhầm phải không?

Hai từ "mày" với "anh" vừa thoáng qua trong đầu, Huyền bỗng ngây người ra đó. Có lẽ, đối với người khác cách xưng hô ấy là bình thường, thậm chí còn có vẻ không lịch sự nữa. Nhưng đối với cô, sao cô lại thấy nó thân thương đến thế? Đã bao lâu rồi cô chưa được nghe anh gọi cô như thế?

Kí ức về quá khứ bỗng nhiên ập tới như một cơn sóng dữ dội khiến Huyền không kìm được mà đánh rơi vài giọt nóng ấm ra khỏi khóe mắt đang đỏ hoe kia. Bao nhiêu hình ảnh của cô và anh, những lúc họ ở bên nhau, những lúc anh mắng cô, anh quát cô, anh đánh cô rồi ôm cô, hôn cô,...những hình ảnh ấy dường như đang mơ hồ xuất hiện trước ánh mắt bị nhòe đi vì những giọt nước đọng trên khóe mắt. Cô cứ ngây người ra như thế, cho đến khi xuất hiện một mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi cô mới bất giác bừng tỉnh. Cô vội vã đưa tay quẹt đi mấy giọt nước đang lem nhem trên má. Cô làm sao thế này?

"Ăn đi, ăn cho hết!"

Đặt tô mì xào bò xuống bàn, Dương cũng chậm rãi ngồi xuống ghế bên cạnh. Nhìn tô mì nóng hổi còn nghi ngút khói trước mặt, mắt Huyền một lần nữa lại nhòe đi.

"Không cần phải cảm động đâu. Anh không muốn bị mày đầu độc nên mới phải làm. Mà làm nhiều quá ăn không hết đổ đi phí."

"Nhiều thế này sao ăn hết?"

"Im lặng và ăn đi. Ăn không hết anh giúp mày đổ hết vô họng, không phải nói nhiều."

"..." Thôi, tốt nhất cô nên im lặng mà ăn cho hết tô mì. Nói chuyện với cái thứ ngang ngược này bao giờ cũng vô ích. Cô với đôi đũa trên bàn cúi xuống ăn một cách ngấu nghiến, không màng tới mọi thứ xung quanh nữa.

Tô mì được cô đánh gọn trong vòng không đầy mười phút. Đưa tay xoa xoa cái bụng như đứa trẻ con, Huyền quay sang nhìn Dương bằng khuôn mặt tươi không cần tưới, cười hớn hở: "Ngon quá!"

Nhìn thấy biểu hiện của Huyền, Dương chỉ khẽ nhếch môi cười nhẹ: "Lúc nãy là ai than nhiều quá nhỉ? Vèo một phát đã không còn chút dấu vết. Đúng là cái đồ con lợn."

"Ai kêu sếp nấu ăn ngon quá làm gì."

"Gọi là anh."

"Hả?" Huyền hơi bất ngờ với câu nói vừa rồi của Dương. Cô ngây người ra tròn mắt nhìn anh không chớp.

"Nhìn tiếp đi, anh sẽ tính phí. Không phải của chùa đâu mà cho mày ngắm mãi thế được. Cái đồ hắo sắc."

Huyền bây giờ căn bản không thèm để ý tới mấy lời nhảm nhí Dương vừa nói. Cái cô đang quan tâm chính là câu nói trước đó của anh. Lúc nãy anh ấy mới nói gì nhỉ?

"Lúc nãy sếp nói..."

"Đã bảo gọi là anh không nghe à? Ăn nhiều quá đâm ra lãng tai à?"

Mặt Huyền bỗng chuyển sang một màu xám xịt. Ăn nhiều với lãng tai có liên quan tới nhau sao?

"Đầu óc sếp có vấn đề rồi, ăn nhiều..."

Còn đang định nói tiếp thì liếc sang bên cạnh, người kia mặt đã chuyển sang hắc ám từ lúc nào. Huyền mặc dù rất muốn nói tiếp, nhưng miệng lại không thể thốt nên lời. Đành vậy, ấm ức chịu sai đi, mặc dù cô chả sai chút nào. Rõ ràng là ăn uống đâu có liên quan gì tới lãng tai. Nhưng trông mặt anh khiếp quá, im lặng là vàng vậy.

"Anh nói từ giờ gọi là anh. Mày thử kêu sếp nữa đi, anh không ngại xử mày tại chỗ đâu."

"Xử...xử cái gì tại chỗ cơ?"

"Muốn biết không?"

Huyền trưng vẻ mặt hết sức ngây thơ ra nhìn Dương, đôi mắt long lanh khẽ chớp nhẹ khiến Dương không kìm được mà nhẹ nuốt nước bọt. Cái con nhỏ đáng chết này đang thử thách sự kiên nhẫn của anh sao?

Khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong. Dương nhướn người về phía Huyền, dí sát mặt mình vào mặt Huyền mà nhìn cô bằng ánh mắt hắc ám. Khoảng cách gần đến nghẹt thở này, tim Huyền bắt đầu loạn nhịp, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp, mặt nóng lên một cách bất thường. Tay run lẩy bẩy đưa ra sau túm lấy cạnh ghế nắm chặt như cố giữ bình tĩnh.

"Có thật là muốn biết xử luôn tại chỗ là thế nào phải không?"

Anh đang ở sát gần cô, gần tới nỗi cô còn nghe được cả nhịp tim của anh, ngửi được cả mùi hương nam tính quen thuộc trên người anh nữa. Hơi thở nóng hổi phả vào mặt khiến Huyền sững người, cơ thể như có một luồng điện chạy ngang. Cô cứ ngồi im như tượng không nhúc nhích.

Người kia thấy phản ứng của cô như vậy chỉ khẽ cười. Anh đứng dậy dọn mấy thứ trên bàn đi xuống bếp. Lát sau trở lên vẫn thấy Huyền ngồi nguyên tư thế như cũ. Dương bỗng phì cười: "Còn ngồi đó à? Không muốn về sao? Hay muốn ở lại ngủ chung?"

Giọng nói sát bên tai, hơi ấm phả vào gáy cổ khiến Huyền khẽ giật mình tỉnh lại ngơ ngác nhìn xung quanh. Phát hiện Dương đang đứng sau lưng, cô giật bắt người đứng phắt dậy.

"Oái! Sếp là ma à?"

"Lại sếp. Muốn bị xử tại chỗ lắm phải không?"

"À...không...không...cái đó...vậy..." Huyền cứ ngập ngừng mãi mà không thể thốt ra một tiếng "anh". Vốn dĩ trong lòng rất muốn, nhưng chẳng hiểu sao lại không thể mở miệng ra nói được.

"Về đi, trễ rồi. Người mày bốc mùi làm ô uế hết cả nhà của anh rồi."

Mặt Huyền xuất hiện vài vệt đen sì. Cứ tưởng sau bao nhiêu năm anh đã thay đổi, bởi vì lúc mới gặp lại anh lạnh lùng cách xa đến đáng sợ. Ai ngờ bây giờ lại trở về cái kiểu biến thái giống như ngày trước. Đúng là cái đồ biến thái thật mà. Cái gì mà sếp đẹp trai, soái ca lạnh lùng chứ? Lừa đảo, lừa đảo hết.

Nhưng mà suy nghĩ của Huyền lại có chút mâu thuẫn. Hình như cô vẫn muốn anh là anh của ngày trước hơn. Cái vẻ lạnh lùng xa cách kia quả thật rất đáng sợ. Chẳng phải ở cạnh anh như thế này lại cảm thấy dễ chịu hơn sao?

"Còn ngây ra đấy à? Muốn ở lại ngủ chung lắm chứ gì? Nhà anh có một cái giường thôi. Mày đừng có ý nghĩ muốn hại đời anh nghe chưa?"

"Ai thèm."

"Anh biết mày thèm."

"Không nói chuyện với...với...đi về! " Huyền bỏ lửng câu nói rồi giậm chân đi ra khỏi nhà. Ngồi trên xe, cô quay ra ngoài ngắm cảnh đêm, không thèm đếm xỉa gì tới cái người bên cạnh. Dương thì chỉ cảm thấy buồn cười, xong cũng tập trung lái xe.

Chiếc xe dần dần chậm lại rồi dừng hẳn ngay trước cổng nhà Huyền. Đang định bước xuống xe, Huyền chợt nhớ ra gì đó vội quay lại nhìn Dương. Thực ra thì cả tuần nay vì phải tới nhà anh cho nên cô không thể tới bệnh viện thăm bố được. Mặc dù đã có dì ghẻ của cô trông nom nhưng thi thoảng rảnh rỗi là cô lại ghé qua chỗ bố cô chút rồi mới về. Cô muốn nói với anh ngày mai cho cô nghỉ nhưng lại không biết mở lời như thế nào. Chuyện của bố cô Dương cũng không hề biết, mà cô cũng chẳng muốn để anh biết.

Nhìn thấy bộ dáng đó của Huyền, Dương thấy hơi tò mò liền mở lời trước: "Có chuyện gì?"

Huyền hơi lưỡng lự, xong cũng thở dài quyết định không nói. Cô liền nghĩ ra chuyện khác, nhìn Dương hỏi: "Sếp...à cái lần đầu đưa tôi về nhà ấy...sao...sao biết nhà tôi vậy? Hình như hôm đó tôi ngủ quên mà?"

"Mày đang nói chuyện với ai?"

"Ờ thì...sao anh biết nhà tôi mà chở tôi về."

"Tôi tôi con khỉ. Thích tôi không?"

Ơ... Cái gã này, lại lên cơn gì nữa đây?

"Xưng em."

"Không quen!" Huyền nhăn mặt phụng phịu. Trước giờ cứ sếp, tôi mãi quen rồi. Bây giờ đổi ngượng chết được.

"Thế sao từ nhỏ tới lớn gọi được mà bây giờ không gọi được?"

"Cái đó khác mà."

"Khác chỗ nào?"

"Thì...thì bây giờ lớn hơn rồi nên khác."

"Mày lớn quá ha?"

Cảm thấy không thể cãi lại Dương, Huyền mặc kệ không thèm hỏi nữa. Cô bực bội xoay người lại mở cửa xe bước ra ngoài, không quên trút giận lên cánh cửa xe bằng cách đóng cái rầm phát rồi đi thẳng một mạch vào nhà.

Đêm qua Huyền không ngủ được bởi vì trong lòng cô bắt đầu rạo rực một cảm giác gì đó mà không thể diễn tả thành lời. Chính vì thế, hôm nay cô lết xác tới công ty với bộ dạng dọa người. Hai mắt thâm đen như gấu trúc lúc nào cũng lim dim như chuẩn bị gục tới nơi rồi. Mọi người thấy cô như vậy cũng không tiện hỏi nhiều, nghĩ có lẽ là do công việc nhiều, sếp lại nghỉ làm nên bao nhiêu việc đều dồn hết lên người Huyền mới khiến cô mệt mỏi như vậy.

Tiếng chuông tan ca vang lên, Huyền uể oải xách túi lê lết đi ra cổng. Vừa định sang đường thì đằng sau có ai đó gọi khiến cô dừng bước, xoay người lại nhìn.

Thì ra là mấy chị đồng nghiệp dưới phòng kế hoạch. Họ gọi với theo Huyền rồi nhanh chân chạy lại chỗ cô thở gấp: "Em chân ngắn mà sao đi nhanh thế?"

"Có chuyện gì vậy ạ?"

"Em vô tâm thật đấy. Sếp em bị thương nghỉ cả tuần nay rồi mà chẳng thấy em đả động gì đến sếp cả."

"À, cái đó...em nghĩ chắc không sao đâu mà. Mọi người cũng không cần lo lắng quá. Em thấy sếp khỏe như trâu ấy." Huyền gãi gãi đầu cười gượng. Họ mà biết cô ngày nào đi làm về cũng ghé nhà sếp tới tận khuya thì cô chỉ có nước nghỉ việc chứ chả đùa.

"Khỏe thì khỏe chứ cũng là người mà. Đi, bây giờ chúng ta ghé nhà sếp thăm sếp chút xem anh ấy thế nào rồi?"

Huyền tự nhiên đổ mồ hôi. Nhỡ đâu tới đó họ phát hiện ra chuyện gì thì tiêu cô luôn. Cô thầm than khổ sở, cố gắng kiếm lí do gì đó để bác bỏ chuyện này ngay.

"Cái đó, em nghĩ chắc không..."

"Ô, nhìn xem, sếp kìa!"

Lời nói còn chưa kịp dứt đã bị cắt ngang. Nhìn theo hướng ánh mắt của mấy chị đứng đối diện, Huyền ngoảnh đầu ra sau thì thấy Dương đang đứng cách đó một đoạn không xa lắm, cả người lười nhác dựa vào cạnh xe. Hôm nay anh mặc sơmi trắng, quần kaki đen ôm bó sát lấy cặp chân dài thẳng tắp. Mái tóc khẽ lay lay, tinh nghịch đùa giỡn với mấy lọn gió chiều. Trông anh quyến rũ thật đấy, cứ như lãng tử vậy.

Còn đang ngây ra nhìn Dương, bàn tay đã bị ai đó nắm lấy lôi đi. Mấy chị kia xúm nhau chạy lại chỗ Dương. Huyền không kịp phản ứng nên cũng bị lôi theo đi lại đứng trước mặt anh. Cô im lặng đứng lui về phía sau mặc cho mấy chị đang hớn hở chào hỏi sếp một cách nồng nhiệt.

"Khi nào sếp mới đi làm lại ạ?"

"Sếp khỏi chưa ạ? Mọi người lo cho sếp lắm. Bọn em còn định bây giờ tới nhà thăm sếp nữa."

Dương đáp lại bằng một nụ cười. Trong công ty anh rất ít khi cười với người khác, bây giờ trông thấy nụ cười của anh mấy chị kia được dịp mà ngẩn ra ngắm. Nụ cười vô cùng nhẹ, nhưng họ lại cảm giác được nụ cười ấy cứ đang tỏa nắng giữa buổi xế chiều nhàn nhạt âm u này.

"Cảm ơn mọi người. Tôi đã khỏe hơn nhiều rồi. Hôm nay tôi có việc phải đi trước đây, hẹn mọi người hôm khác nói chuyện nha."

"Vâng, vậy sếp đi cẩn thận ạ!"

Dương xoay người mở cửa xe, sau đó lại ngoảnh ra sau nhíu mày nhìn cái bóng dáng nhỏ đang núp phía sau mấy chị nhân viên kia: "Còn đứng đó à?"

Mấy chị kia nghe vậy liền khó hiểu, đồng loạt quay ra sau nhìn Huyền. Cô nuốt nước bọt nhìn họ cười gượng.

"Sếp gọi em à?" Một chị ngạc nhiên nhìn Huyền hỏi.

"Cái đó...à...em có hứa với sếp là hôm nay dẫn sếp đi mua đồ ạ."

Mấy chị nhìn Huyền bán tin bán nghi, sau lại quay sang nhìn Dương. Thấy anh im lặng không nói gì, họ nghĩ chắc Huyền nói thật nên không hỏi thêm gì nữa.

"Vậy thôi nhanh đi đi, sếp gọi em kìa."

"Vâng, tạm biệt mọi người. Gặp lại sau ạ!"Huyền vẫy vẫy tay rồi lủi thủi đi tới chui tọt vào xe trước sự ngưỡng mộ của mấy chị kia. Họ nghĩ số cô may mắn thật, được dẫn sếp đi mua đồ, nhìn cứ như đi hẹn hò vậy.

"Tôi xin phép đi trước nhé."

"Vâng ạ, tạm biệt sếp. Mong sếp sớm khỏe để quay lại làm việc."

"Tạm biệt, tôi sẽ sớm quay lại thôi." Nói rồi Dương xoay người vòng qua bên cạnh ngồi vào trong xe. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh rồi phóng đi, hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường.

Uể oải bước vào trong nhà, Huyền vứt túi xách qua một bên lăn kềnh ra sofa một cách nặng nhọc: "Mệt chết mất!"

"Đúng là cái đồ lười biếng."

Huyền nghe thấy tiếng Dương liền ngồi bật dậy, nhăn nhó nhìn Dương tỏ vẻ khó chịu: "Anh tới công ty làm gì thế? Nhỡ họ phát hiện ra chuyện này thì sao?"

"Thì kệ họ."

"Anh...lúc đầu đã hứa là sẽ giữ bí mật rồi cơ mà. Không thể để họ phát hiện được."

"Mày sợ cái gì? Nhìn trộm anh thay quần mày còn làm được thì chuyện này có là gì?"

"Anh..." Huyền bặm môi, trợn ngược mắt, đỏ mặt tía tai nhìn Dương đầy căm phẫn. Đúng là cái đồ ngang ngược. 

Dương chỉ khẽ nhếch môi rồi xoay người đi xuống phía dưới. Anh chợt dừng bước, chẳng hiểu sao cứ thích châm chọc cái con nhóc ngố này: "Anh đi tắm, đừng có lén lút rình ở ngoài."

"Anh cút đi!" Huyền gào lên tức giận, cầm luôn cái gối đặt trên ghế phi về phía Dương. Anh né sang một bên, nhìn cô với ánh mắt đầy châm chọc rồi bước xuống dưới.

Những món ăn bắt mắt đã được Dương chuẩn bị từ trước, nhưng có ai đó vì không nuốt nổi cục tức mà không còn cảm nhận được vị ngon nữa. Ăn qua loa vài miếng rồi Huyền đứng dậy định đi ra. Nhưng dưới sự uy hiếp của người kia, cô lại phải cố nuốt hết đống thức ăn trên bàn, sau đó rửa hết mớ chén đũa rồi bực tức giậm chân đi lên phòng khách.

"Thái độ gì đấy?" Dương chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, nhìn khuôn mặt đang phiếm lên vì tức giận của Huyền anh lại muốn châm chọc tiếp.

"Kệ em. Mà em thấy anh cũng khỏe rồi, còn đi lại nấu ăn đủ thứ được rồi đấy thôi. Vậy là khỏi rồi còn gì. Thế thì từ mai em không cần tới nữa, nhiệm vụ tới đây coi như xong."

"Ai nói xong?"

"Thì anh đã khỏi rồi còn gì, có thể tự làm việc rồi."

"Chưa khỏi."

"Em thấy khỏi rồi."

"Anh nói chưa tức là chưa. Sao mày nói nhiều thế?"

"Em thấy anh có bị gì đâu? Có phải anh đang lừa em phải không? Đồ lừa đảo, đồ lưu manh, em đi về, sau này không tới nữa."

"Nói lại xem."

"Đồ lừa đảo, đồ lưu manh." Huyền bây giờ mới phát giác ra là mình bị anh dắt mũi. Cô đúng là ngu quá mà. Giật lấy cái túi trên ghế, cô liền đứng dậy. Bước chân chưa kịp nhấc lên đã bị ai đó vồ tới, xô cả người nằm đè xuống ghế một cách bất ngờ như hổ vừa vồ được con mồi. 

Bị xô bất ngờ, Huyền tròn mắt nhìn khuôn mặt phóng đại của Dương đang dí sát mặt mình: "Anh..."

"Cho mày biết thế nào mới là lưu manh!"

Khuôn mặt Dương từ từ hạ dần xuống gần hơn. Huyền cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt mình. Cả người cứng đờ không chút phản ứng, tim như ngừng đập. Mọi thứ xung quanh dường như cũng đang ngưng đọng lại.

Cạch...


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv