Sáng ngày thứ hai, Thu Vũ Nguyệt thức dậy nhìn thấy nhà bếp trống rỗng, đáy lòng vẫn còn có chút khó chịu. Cô theo bản năng mà hi vọng Vân Húc không có từng lừa gạt cô, nhưng đây đều không phải thật. Nàng cũng đã cùng Vân Húc vĩnh viễn thanh toán xong rồi. Thu Vũ Nguyệt cảm thấy có chút khổ sở, như là tim bị người xé ra một cái lỗ lớn
Cô từng bị thương không ít, bị thương ngoài da, bị thương trong lòng. Nhưng lại cũng không còn bất kỳ lần nào, đả kích mãnh liệt giống như vậy. Cô nhớ lại mỗi một cái nụ cười đã từng ngoan ngoãn của Vân Húc, lại nghĩ đến Vân Húc trước đó ở bên người đắc ý nụ cười tự tin, cũng là cay đắng cảm thấy vết thương đáy lòng kia càng xé càng lớn. Cô bị Vân Húc hoàn toàn lừa gạt xem là chuyện cười, kiêu ngạo và tự tin cũng hoàn toàn phế đi rồi
Cô là đã yêu Vân Húc, đã yêu tên lừa đảo a. Trong miệng của đối phương, còn có một câu nói nào là có thể tin? Lẽ nào Vân Húc thích 14 năm, Thu Vũ Nguyệt cô càng không hề tự biết sao?
Thời điểm Thu Vũ Nguyệt đẩy cửa ra, Vân Húc quỳ gối trước cửa. Xem bộ dáng là quỳ cả đêm, có chút đáng thương cúi thấp đầu mơ mơ màng màng. Nàng là người mẫu, không nên dùng đầu gối làm tiền đặt cược mà quỳ
Thu Vũ Nguyệt đem nàng nhấc lên, trực tiếp ôm trở về trong xe. Vân Húc nhìn cô, hưng phấn cho rằng Thu Vũ Nguyệt tha thứ cho nàng. Thu Vũ Nguyệt lại chỉ là trực tiếp lái xe đem Vân Húc chở đến nơi Tiết Hạo
Lo lắng Vân Húc cảm lạnh, Thu Vũ Nguyệt còn mở ra hơi ấm. "Thu chị ăn điểm tâm rồi" Thu Vũ Nguyệt nhàn nhạt trả lời một tiếng không có. Trên người Vân Húc còn khoác áo khoác da lông lúc trước, lại vẫn là như lạnh cực kỳ, đánh run cầm cập
Trước đó Vân Húc xem qua tài liệu, Thu Vũ Nguyệt trước đây từng bị ung thư dạ dày kỳ đầu. May mà trị liệu thoả đáng, khỏi rồi. Nhưng khi Vân Húc mới vừa tình cờ gặp cô, thân thể Thu Vũ Nguyệt vẫn là không tốt
"Em em lập tức làm bữa sáng rồi đi, có được hay không?" Vân Húc thấp giọng cầu xin cô. vết thương trên người nàng cũng còn đau, nhưng những đều này còn lâu mới có được Thu Vũ Nguyệt coi trọng
Thu Vũ Nguyệt dừng xe, quay đầu nhìn nàng, "Vân Húc, ngươi chơi đến không tận hứng sao?" Trái tim Thu Vũ Nguyệt đều bị nàng làm tổn thương đến như móc một cái lỗ thủng to, Vân Húc là thế nào làm đến can đảm tiếp tục khiêu chiến tính nhẫn nại của cô
Con mắt Vân Húc có chút ửng hồng, ánh mắt nhìn cô tràn đầy hổ thẹn, vừa bắt đầu đích thật là cá cược, nhưng không phải thích chuyện này. Vân Húc yêu thích Thu Vũ Nguyệt đã lâu rồi, nhưng nàng chưa bao giờ dám tiếp cận cô. Tiết Hạo cũng đã nói, Thu Vũ Nguyệt sẽ không thích nàng loại người thân phận ngang nhau này, cảm thấy tiền khiến người ta nhiễm phải thói quen. Vân Húc liền muốn đi che giấu thân phận đi tranh thủ niềm vui của Thu Vũ Nguyệt. Nàng là yêu thích Thu Vũ Nguyệt, nàng thật sự yêu thích. Nhưng cô
Vân Húc suy nghĩ, tuy sau khi ở chung cùng Thu nàng không thể không vứt bỏ hết thảy thói quen và thi ngược đối với người khác, không thể giết người không thể gây tổn thương cho người khác. Một lòng một ý chỉ dùng đi lấy lòng Thu Vũ Nguyệt. Nhưng đó là thời gian nàng thích nhất. Nàng không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, trong lòng nàng có thể chỉ giữ chặt Thu Vũ Nguyệt, chỉ làm cho đối phương cao hứng là được rồi. Cùng với Thu ngồi ở trên ghế salông xem TV, yên lặng mà chờ ngày tối lại ngoài cửa sổ, là một quãng thời gian nàng vui vẻ nhất
Nhưng nàng làm thương tổn Thu Vũ Nguyệt, nàng một chút cũng không hiểu làm sao bù đắp. Vân Húc chỉ có thể chịu đòn, đánh người và giết người. Nàng không biết cái khác. Nàng chỉ có thể đầy ngập yêu thích Thu Vũ Nguyệt, cái khác, nàng đều không biết a
Vân Húc xuống xe. Thu Vũ Nguyệt đem áo khoác chính mình cũng ném tới trong lòng nàng. "Mặc tốt vào, trời lạnh"
Vân Húc ôm áo khoác, mắt ba ba nhìn Thu Vũ Nguyệt. "Thu chị tiếp tục đánh em đi. Coi như là đang sống... Đánh chết cũng tốt. Đừng đuổi em đi..." Nàng cổ họng nghẹn một tiếng, "Em van xin chị"
Thu Vũ Nguyệt trừng nàng một chút, có chút vô lực nhắm mắt lại, "Cho ta chút thời gian" Thu Vũ Nguyệt lúc này, lại cũng là hiếm thấy yếu đuối
Đáy lòng Vân Húc có mấy phần chờ mong, lúc này mới dám yên lặng mà phủ thêm áo khoác, tiến vào công ty Tiết Hạo. Thời điểm Tiết Hạo ra nghênh tiếp nàng Vân Húc vẻ mặt đau khổ, cắn cắn môi, "Phương án thất bại, chỉ có thể bán thảm*"
(*)Bán thảm: Lợi dụng tình trạng thảm của mình để người khác đồng tình
Thu Vũ Nguyệt thỉnh thoảng khi nhàm chán nằm trên ghế sa lông sẽ mở ra TV, lấy âm thanh làm nền. Tiểu minh tinh họ Tiết kia sẽ ở buổi tối thứ 7 xuất hiện ở bên trong chương trình gây sốt kia. Đây là tiết mục nóng thứ hai của hắn rồi
Thu Vũ Nguyệt thỉnh thoảng sẽ bởi vì hắn nhớ tới Vân Húc. Tiểu minh tinh dáng dấp khéo léo, sẽ làm cô nhớ lại dáng vẻ yên tĩnh của Vân Húc. Vân Húc rất đáng yêu, cũng rất đẹp. Vân Húc không phải Thu Vũ Nguyệt từng gặp xinh đẹp nhất, nhừng nàng luôn có loại mị lực đặc biệt, như độc. Nàng đáng thương và cẩn thận từng li từng tí một, nàng thiếu sót và lớn gan. Thu Vũ Nguyệt đều là sẽ nhớ lại dáng vẻ lúc trước trên vũ hội kia Vân Húc cầm súng lục đơn thương độc mã. Rõ ràng xung quanh chính mình đều là người, Vân Húc lại gan lớn như vậy cầm súng lục, giống như phía sau không có bất kỳ ràng buộc nào. Trong nháy mắt kia, có thể là thời khắc Vân Húc ở trước mặt cô bại lộ bản tính chân thật nhất. Vân Húc lại gan lớn đến dám thăm dò như vậy
Vân Húc rất thú vị. Thu Vũ Nguyệt là không thích tiểu thư giàu có xuất thân giống như cô, đặc biệt là nói luyến ái. Sau khi biết Vân Húc, thì thiết kế tỉ mỉ một câu chuyện như thế. Vân Húc cũng rất am hiểu trù nghệ, Thu Vũ Nguyệt không biết có phải bởi vì nàng ở nhà sống đến không tốt hay không. Thu Vũ Nguyệt không chuyên nấu nướng, đầu bếp thuê mặc dù sẽ làm cơm nước Vân Húc lúc trước làm, cũng không phải hương vị giống nhau. Cô mỗi lần nếm thử những món ăn kia, luôn cảm thấy thiếu mất chút mùi vị giống như Vân Húc
Thu Vũ Nguyệt mỗi ngày buổi sáng thức dậy, đều sẽ phát hiện trên bàn của phòng khách để cơm nước nóng hổi. Vân Húc đã làm xong cho cô tiện lợi sẽ đưa tới cho cô. Thu Vũ Nguyệt không biết tại sao, không có thay đổi hệ thống an toàn trong nhà. Nhà cô không có đặt máy thu hình, cũng không biết Vân Húc sáng sớm lại đây là dáng vẻ gì, mặc quần áo gì
Thu Vũ Nguyệt rất lâu không nhìn thấy Vân Húc rồi. Hiển nhiên đối phương rất cẩn thận, không dám ở trước mặt cô lộ mặt. Tiết Hạo lúc trước quan hệ cùng nàng không tệ, nhưng chỉ là quan hệ bạn tốt đơn giản trong giới. Kể từ sau khi biết cô thích Vân Húc, thì sẽ cho cô đánh rất nhiều điện thoại báo cáo tình báo của Vân Húc, hận không thể để Thu Vũ Nguyệt mau mau đi tìm Vân Húc
Thu Vũ Nguyệt ngoại trừ bình thường ở công ty của chính mình xử lý chuyện, thời điểm khác thì ở trong nhà xem Vân Húc tham gia đi show. Cô không muốn đi hiện trường xem, lo lắng Vân Húc sẽ xông lại ôm lấy cô, cô liền không nhịn được muốn kéo người về nhà
Thu Vũ Nguyệt không quá yêu thích biểu đạt tình cảm của chính mình, cô cũng không yêu thích lưu lại ràng buộc với bất luận người nào. Hết thảy liên hệ tình cảm đều là trò chơi, cô nhất định sẽ học được các loại đúng lúc dừng lại tổn hại. Bạch Xảo Kỳ thích nói cô máu lạnh vô tình. Bản thân Thu Vũ Nguyệt cũng có chút rõ ràng trong lòng
Nếu như không có Vân Húc mỗi ngày đều thận trọng chủ động tiếp cận, Thu Vũ Nguyệt sẽ không chịu tha thứ nàng. Cô cố gắng một giây sau thì quên Vân Húc. Nhưng cụ thể, Thu Vũ Nguyệt cũng không hiểu. Cô có thể chạm rất nhiều người, cho rất nhiều người chờ mong, cũng không hi vọng chính mình sa vào với bất cứ người nào. Nhưng cô có lẽ trầm hãm Vân Húc rồi. Cô cùng người của Vân gia không quen, cũng không thường giao tiếp, không chuẩn bị ngay mặt hỏi tình huống của Vân Húc với đối phương
Thế nhưng khi một lần xử lý sản nghiệp ngầm của cô, Thu Vũ Nguyệt gặp Vân Chiêu. Nam tử âu phục đối phương và Thu Vũ Nguyệt lần trước nhìn thấy kia có chút tướng mạo tương tự, càng anh tuấn chút, cũng càng thành thục một ít. Vân Chiêu không thường cười. Đương nhiên, Thu Vũ Nguyệt vừa bắt đầu không biết đây là Vân Chiêu, cô chỉ biết là người này và lão đại bên trong đế quốc ngầm có chút quan hệ. Trước đây cùng cô từng có tiếp xúc, quan hệ cũng không tệ
Đối phương là chủ động tới tìm cô. Tướng mạo thân sĩ đúng là anh tuấn, tính cách trầm tĩnh và hành vi lễ phép cũng làm cho ấn tượng của Thu Vũ Nguyệt đối với hắn không tệ. Vân Chiêu đúng là rất thẳng thắng, trực tiếp nói cho cô biết, mình chính là lão đại kia, tên trung văn là Vân Chiêu. Hắn còn bổ sung nói, mình là ca ca của Vân Húc
Thu Vũ Nguyệt nghĩ thầm Vân Húc thật sự che giấu rất nhiều chuyện. Vân Chiêu nói cho cô biết Vân Húc có bao nhiêu nhớ nhung cô, thậm chí hành vi đều có chút không thể khống chế rồi. Vân Chiêu cũng nói cho cô biết rất nhiều bệnh tình và lịch sử của Vân Húc. Nhìn tư liệu, bên trong văn kiện cơ hồ đủ để đem Vân Húc đưa vào ngục giam ở tù chung thân rồi.
"Trạng thái tinh thần nàng không tốt lắm, phụ thân ta ở trên giáo dục có chút vấn đề, mẹ của nàng em ấy cũng không thường quan tâm con của mình" Vân Chiêu trầm mặc vài giây, "Trên tinh thần nàng cũng có chướng ngại, tàn nhẫn vô tình lại thần kinh quá nhạy cảm. Nhưng nàng là thật rất thích ngươi. Vân Húc luôn luôn chơi hết mình, còn là tâm một tiểu hài tử"
Thu Vũ Nguyệt cười khe khẽ, "Ta biết, ta sẽ đối với nàng thật tốt" Cô đem bản văn trên tay đưa cho Vân Chiêu, "Ta không hề vứt bỏ nàng"
Vân Chiêu vẫn là mặt không biểu tình nhất quán, nhưng ở khi đề cập Vân Húc biểu hiện đều nhu hòa một ít. "Nàng không thích tiếp xúc người của ma tuý, cho nên sau này mở rộng đường mới cũng đừng suy xét độc phẩm" Thu Vũ Nguyệt khẽ gật đầu một cái. "Ta biết rồi. Sau này kính xin khoan dung nhiều"
Thu Vũ Nguyệt nghe được âm thanh nơi xa, từ từ nghiêng đầu đi, là nam nhân âu phục lần trước đã gặp láy xe xe thể thao chở Vân Húc. Đối phương nghênh đón khuôn mặt tươi cười, mang theo hai bình Champagne thật cao hứng đi tới. "Anh?"
Thu Vũ Nguyệt tỉ mỉ mà đánh giá một phen. Dáng vẻ âu phục áo lót cùng lần trước không giống, đối phương lần này ăn mặc vô cùng nhàn nhã, hiển nhiên cũng rất thoải mái. Áo thun màu xám đơn giản và áo khoác nhung mỏng màu vàng nhạt, khuôn mặt tươi cười có chút ánh mặt trời có vẻ đối phương đặc biệt đẹp trai. "Em gái ta không học được làm sao yêu người khác, nàng chỉ có cố chấp và cảm xúc đơn giản. Nhưng thực ra anh của ta hôm nay tìm ngươi không phải là vì ép buộc ngươi đi yêu nàng, hắn là nghe nói công ty ngươi muốn quay phim mới, dưới tay hắn có người muốn tham gia diễn"
Thu Vũ Nguyệt cảm thấy có mấy phần thú vị. "Ai?" Công ty giải trí chỉ là nghề phụ cô, Thu Vũ Nguyệt nhiều hơn vẫn là sản nghiệp đen, cho nên cũng cho rằng Vân Chiêu là lấy cái này đến nói chuyện với cô. Nhưng mà như thế vừa nhìn là cô đã đoán sai rồi
"Trần Hạo. Hình như là người cầm lấy danh hiệu ảnh đế, đáng tiếc luôn quay điện ảnh. Gần đây muốn thay đổi tâm tình đến diễn phim truyền hình chủ đề nhẹ nhàng" Vân Thước cười, miễn cưỡng dựa ở trên lưng sofa của Vân Chiêu ngồi. Hắn thậm chí lớn mật đưa tay ôm ở cái cổ của Vân Chiêu, Vân Chiêu nghiêng đầu tựa hồ nhắc nhở hắn một cái ánh mắt, Vân Thước thì yên lặng buông tay ra, khóe miệng từ từ giương lên
Thu Vũ Nguyệt sửng sốt vài giây. Trần Hạo là kẻ vì diện ảnh mà điên bao nhiêu tiền đều không mời nổi, hắn muốn diễn cái gì tự nhiên có bao nhiêu người theo đuổi nâng lấy. "Được, ta trở lại an bài" Thu Vũ Nguyệt ngược lại có mấy phần khẩn trương, mặc dù đối phương không có nói rõ để cô đối với Vân Húc tốt một chút, nhưng hiển nhiên là lấy lợi ích lớn. Vân Chiêu còn tặng cho cô cả một con con đường nhập khẩu
"Bên trong đệ đệ ta có một người tên Vân Quyết, nếu như nhìn thấy vẫn xin giúp đỡ thu thập. Vân Húc thích che chở hắn, chúng ta cũng không tiện trực tiếp ra tay" Vân Chiêu nhàn nhạt mở miệng
Thu Vũ Nguyệt đáp một tiếng, mơ hồ có chút ghen