Hắn mặc một cái quần tây đen thẳng, áo sơmi trắng làm toát lên vẻ mỹ nam có thể giết chết người. Khuôn mặt tượng tạc vô cùng anh tuấn hoàn hảo. Tóc chia ngôi lệch được vuốt gọn gàng.
Nhưng mà sau khi cô nhìn qua nhìn lại một chục lần, khẳng định không có hoa mắt mới phát hiện ra, chiếc váy của cô cùng bộ tây của hắn, nhìn như đồ couple vậy!
Sở Điềm Điềm dùng cùi chỏ huých vào bên hông cô một cái, mặt giảo hoạt
" Chị Hy, hai người có phải đã hẹn với nhau ặc như vậy cho dân chúng ganh tỵ không hả "
Từ Ngôn Hy khóc không ra nước mắt liếc Sở Điềm Điềm một cái. Nhanh chóng tìm một chỗ kín đáo tránh mặt.
Hoắc Dư Viễn đứng ở khoảng sân, cùng với mấy vị có chức cao trong công ty bàn bạc một lúc. Sau đó đứng lên phát biểu vài câu cám ơn mọi người đã vì công ty bla bla bla.
Lúc hắn đảo mắt một cái liền thấy ngay cô đứng ở góc kia, khóe miệng kéo cao hơn. Hắn là thấy cô mặc chiếc váy đó xuống đại sảnh, nên cũng cố ý phối hợp mặc sao cho hợp với bà xã chứ!
Các nhân viên nữ trong công ty liền chộp lấy cơ hội, sau khi đợi hắn phát biểu xong liền cầm ly rượu tới, chủ yếu chính tìm cớ nói chuyện cùng hắn. Nhưng mà, ai cũng mới nói hai ba câu liền bị hắn đuổi khéo, ai dám can đảm nói thêm một câu liền bị ánh mắt lạnh lùng của hắn đem hết câu nói nuốt trở lại.
Giải quyết xong mấy người phiền phức kia hắn liền sải bước về phía Từ Ngôn Hy.
Cô sau khi tìm được chỗ kín đáo liền nghiên cứu từng món ăn, vô cùng quên trời quên đất mà ăn. Hoắc Dư Viễn ngồi xuống bên cạnh rồi, cô vẫn đang ăn
" Ngon lắm sao? "
" Tất nhiên rồi " Cô tiếp tục múc một muỗng bánh kem định cho vào miệng, phát hiện ra giọng nói vừa rồi có chút quen thuộc liền quay mặt qua.
Cô giật mình, cái muỗng kem trên tay cũng bị rơi xuống cái đất. Hóa đá!
Tại sao tại sao? Cô đã trốn kĩ vậy cơ mà, mắt hắn là mắt thần chắc. Sao mà nhanh như vậy đã ngồi bên cạnh cô rồi. Còn có làm ơn đừng ngồi gần như vậy có được hay không. Bộ couple quá nổi bật rồi huhu! T.T
Bất chợt hắn đưa tay mình lên, cô chưa kịp phản ứng hắn đã đem đầu ngón tay tới lên khóe miệng cô khẽ lau qua một cái.
" Miệng em dính kem!" Hắn làm mặt thản nhiên.
Hóa đá tập hai!
Đám nhân viên nữ trong công ty thấy một màn này thì vô cùng ghen tị. Tổng giám đốc của bọn họ lại bị một nha đầu không xứng giành lấy, quả là vô cùng nộ khí đầy trời.
Trong một đám đó, có cả Tống Nhã Yến. Cô càng nhìn bộ couple kia, trong lòng càng tức giận, chỉ muốn hung hăng đem chúng xé rách.
Từ Ngôn Hy, cô đợi đó!
Sau khi bối rối một hồi, Từ Ngôn Hy cũng tìm được một cái cớ thích hợp để bỏ trốn, đi vệ sinh!
Trốn trong vệ sinh một hồi, cuối cùng cô cũng phải quay lại party do tổng giám đốc đại nhân đích thân dặn dò trước khi đi " đừng trốn lâu, mười lăm phút thôi "
Cô quay lại bàn tiệc, nhưng không thấy bóng dáng Hoắc Dư Viễn đâu. Càng tốt! Sẽ đỡ lúng túng. Sau đó vui vẻ ngồi xuống chuyên tâm ăn uống.
Một lúc lâu sau, Tống Nhã Yến cầm hai ly rượu vang ngồi xuống bên cạnh Từ Ngôn Hy. Lắc lắc chất lỏng đỏ trong tay, một ly để xuống trước mặt Từ Ngôn Hy, cười tươi tắn nói
" Chào thư kí Từ! "
Từ Ngôn Hy quay qua nhìn người bên cạnh. Lục lọi trí nhớ một lát, người này chẳng phải là trưởng phòng kế hoạch đó sao, cô nghĩ nghĩ liền cười cười đáp lại
" Chào chị Tống! "
Vẻ mặt Tống Nhã Yến vô cùng điềm đạm, hỏi một câu chỉ giống như thuận miệng hỏi thăm mà thôi
" Cô là bạn gái của tổng giám đốc sao? "
" A, không có không có. Tôi chỉ là đơn thuần là thư kí thôi haha " Từ Ngôn Hy liền nhanh chóng phủ nhận mối quan hệ này
Hừ, bày đặt phủ nhận gì chứ! Tống Nhã Yến ở trong lòng căm phẫn, bên ngoài vẫn duy trì dáng vẻ cao nhã, cười nói
" Tôi thấy hai người rất hợp đôi nha, nhìn bộ couple này thì biết! "
Từ Ngôn Hy cười cười, cô muốn chạy về phòng đốt luôn bộ váy này cho xong.
Tống Nhã Yến đẩy ly rượu vang đỏ tới trước mặt Từ Ngôn Hy
" Nào, uống với tôi một ly, chúc mừng! "
Từ Ngôn Hy rất muốn từ chối, nhưng nhìn Tống Nhã Yến cứ một mực bắt cô uống, thôi thì uống đại cho xong, cũng sắp tàn tiệc rồi còn gì.
Sau khi cô uống xong ly rượu đó, Tống Nhã Yến ngồi bên cạnh cô luôn. Tới lúc mọi người đã về phòng hết, chỉ còn vài người nán lại.
Từ Ngôn Hy cảm thấy trong người bắt đầu khác thường. Đầu óc mơ hồ choáng váng.
" Xin lỗi chị Tống, tôi về trước nhé! "
Nói xong cô lảo đảo đứng dậy, liền được Tống Nhã Yến đỡ lấy
" Thư kí Từ, tôi thấy cô hơi mệt, để tôi đỡ cô về phòng nhé! "
Từ Ngôn Hy cảm thấy càng ngày càng nóng, hơi có chút hỗn loạn. Để mặc cho Tống Nhã Yến dìu đi.
Lan man một hồi, cuối cùng cô được dìu vào phòng, nhưng mà hình như không phải phòng của cô. Trong lúc tầm mắt bắt đầu xám lại thì Tống Nhã Yến đẩy cô lên giường, sau đó cô ta quay gót rời đi, lúc rời đi cô ra còn buông lại một câu, Từ Ngôn Hy nghe được nghe mất
" Từ Ngôn Hy, cô đợi xem trò vui đi, cô dám tranh tổng tài cùng tôi sao? Cô còn lâu mới đấu lại tôi! "
***
Tiếng điện thoại trong phòng vang lên, Sở Điềm Điềm chạy tới, là điện thoại của Từ Ngôn Hy, nhưng sao không có mang theo nha, giờ này lại còn chưa về, chắc là cùng tổng giám đốc đi hẹn hò rồi a! Nhìn hai chữ " lưu manh " Sở Điềm Điềm ngây thơ bắt máy
" Alo "
" Từ Ngôn Hy đâu? " bên kia truyền tới giọng của tổng giám đốc đáng sợ
" Tổng... tổng giám đốc sao? tôi tưởng Từ Ngôn Hy đi hẹn hò tổng giám đốc? "
" Sao? "
" Cô ấy không có ở đây, cô ấy chưa về! "
Hoắc Dư Viễn cúp máy. Ban nãy hắn đang ngồi đợi Từ Ngôn Hy về liền có người gọi hắn ra cổng Uyển Cảnh, có hồ sơ quan trọng gì đó muốn giao lại. Sau khi hắn ra đó, lại bị hai ba tên say rượu cản lại, muốn gây sự với hắn liền bị anh giải quyết hết. Lúc quay lại tiệc đã tàn.
Từ Ngôn Hy không có mang điện thoại theo. Ở chỗ này cô chỉ quen thân với Sở Điềm Điềm và A Siêu, mà Sở Điềm Điềm đã về, cô còn đi đâu nữa?
Cảm thấy hơi lo lắng, hắn liền quay lại bữa tiệc. Mọi người đang dọn dẹp, trong đó có A Siêu, hắn liền gọi lại hỏi
" Có thấy Từ Ngôn Hy không? "
A Siêu liền chân thật kể lại
" Ban nãy chị Hy có ngồi cùng với trưởng phòng Tống, nhưng sau đó chị Hy có vẻ mệt mỏi, mặt chị ấy vô cùng đỏ, lảo đảo đứng không vững, nên được Tống Nhã Yến dìu đi rồi, hình như là dìu về khách sạn "
Tống Nhã Yến? Từ Ngôn Hy sao lại quen với Tống Nhã Yến? Ban nãy hắn có thấy Tống Nhã Yến đứng ở quầy rượu lén la lén lút cho cái gì vào ly rượu đó, nhưng mà hắn không không có quan tâm mà rời đi luôn. Bây giờ nhớ lại..
Chết tiệt!
Cô khẳng định bị Tống Nhã Yến hãm hại.
Hắn liền nhanh chóng chạy về khách sạn, vô cùng gấp gáp đứng ở quầy tiếp tân
" Ban nãy có hai người phụ nữ, có một người mặc váy đen với sơmi trắng vào đây hay không? "
Hai nhân viên tiếp tân mơ hồ nhớ lại, hai người phụ nữ ban nãy có chút ấn tượng
" Có ạ, bọn họ có thuê một phòng riêng ở tầng năm "
Toàn thân Hoắc Dư Viễn tỏa ra khí lạnh bức người, gằn giọng hỏi
" Phòng số bao nhiêu? "
Hai nhân viên bị dọa, liền run rẩy trả lời
" Ph.. phòng 107 "